Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cục chiêu thương huyện.
Tầng bốn, phòng cục trưởng.
Cửa mở ra, từ cánh cửa gỗ lim của văn phòng Đổng Học Bân cảm thấy không bình thường quả nhiên trong phong hình như được trang trí, chiếc ghế sô pha màu đen và chiếc ghế da, chiếc bàn làm việc bằng gỗ, giá để sách cổ xem ra đây không phải là những đồ của cục trưởng tiền nhiệm Mạnh Tường
Lân, xem xét kĩ, trong phòng còn có cửa phụ, là một phòng nghỉ, nhìn vào trong thì thấy một chiếc giường, Đổng Học Bân có chút vừa lòng, có ai thích làm việc trong một chỗ rách nát cơ chứ?
Cũng có chút ảnh hưởng trong tâm trạng.
Bỗng dưng, có tiếng nhỏ trong phòng truyền ra.
Đổng Học Bân kinh ngạch phát hiện trong phòng nghỉ có người, lại còn là phụ nữ nữa.
Vì nhìn thấy cái mông rất tròn và to, mông của con trai thì không to như thế.
Đi vào nhìn thì nhìn thấy người đấy, là phụ nữ trung niên tuổi tầm bốn mươi, tóc nhuộm rất đen, mặt nhìn được, không xấu, nhìn thì cũng còn nét phong vận, mặt còn đánh phấn nữa, khóe mắt còn có tàn nhan, mông rất to, thân hình đầy đặn, lúc này cô ta không để ý đến Đổng Học Bân thì phải, đang cầm một tấm vải lau bàn.
“Chị là?” Đổng Học Bân lên tiếng hỏi
La Hải Đình kinh ngạc quay đầu lại, rồi cười nói, “Đổng cục trưởng, ngài đến rồi sao, tôi là Chủ nhiệm văn phòng La Hải Đình, năm mới cũng đã qua rồi, dưới nên có nhiều tàn thuốc quá tôi muốn quét dọn văn phòng của ngài, thật ngại quá, tôi không nghe thấy ngài đi vào” Thật ra cô ta đã nghe thấy rồi, dù cho tiếng bước chân của Đổng Học Bân có nhẹ nhưng cửa mở thì chắc phải biết, chẳng quá biểu hiện trước Đổng Học Bân một chút, để cho anh có chút ấn tượng tốt một chút.
La Hải Đình?
Chủ nhiệm văn phòng?
Đổng Học Bân đương nhiên là biết cô ta, trước khi đến hắn cũng đã nghiên cứu qua, La Hải Đình cũng là lãnh đạo quyền lực trong cục chiêu thương, phòng công tác của cô ta có nhiệm vụ quản lí rất nhiều hồ sơ tài vụ tuyên truyền các thứ, nghĩ đến đây Đổng Học Bân nở nụ cười nói, “Thì ra là La Chủ nhiệm, đừng làm nữa, việc này chỉ cần người quét dọn làm được rồi, chị lại đi làm thế này thật là ngại quá, haha, chúng ta ra ngoài ngồi một chút, tôi pha trà cho chị?”
“Không được không được”.
La Hải Đình biết người ta chỉ là khách khí nói thế thôi, đương nhiên không dám để Đổng Học Bân pha trà cho mà ngược lại còn phải pha trà cho hắn, phục vụ lãnh đạo cũng là chức trách của văn phòng.
Trà rất thơm, Đổng Học Bân cảm nhận được sự nhiệt tình của La Hải Đình.
Trong mắt hắn thấy, trong cục chiêu thương cô ta là người đầu tiền chờ đón anh đến, Đổng Học Bân rất vui, tất nhiên sẽ không cau mày với cô ta, mà còn vẻ mặt ôn hòa nói vài câu không đau không ngứa, chỉ hỏi tình hình công việc ở đây, La Hải Đình lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, không biết cũng không nói, mặc dù có nhiều nếp nhăn nhưng cũng lộ ra một tia phong tư xinh đẹp.
“Đúng rồi” Đổng Học Bân bỗng nhiên hỏi, “Tôi vừa đi một vòng, nhìn thấy tâm trạng làm việc của mọi người đều không tốt, người lên mạng, người tám chuyện”.
La Hải Đình vội nói: “Nhất định tôi sẽ phê bình họ, nhưng mà cũng đang là không khí năm mới, nên vẫn chưa có không khí làm việc”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng và nói: “Cái này có thể hiểu được”
La Hải Đình nhìn thấy hắn không có vẻ là nổi giận, cảm thấy cục trưởng mới này rất hiền lành.
Nói thêm vài câu, cuối cùng, La Hải Đình vẻ mặt rất hợp thời nói: “Cục trưởng Đổng, nhất định tôi sẽ chăm chỉ làm việc dưới sự lãnh đạo của ngài, văn phòng sẽ là cánh tay đách lực giúp ngài, phục vụ cho các lãnh đạo, cung cấp môi trường tốt nhất cho các nhà đầu tư, nỗ lực nâng cao số tiền chiêu thương”.
Đổng Học Bân gật nhẹ đầu, xem ra cũng không mấy xem trọng.
Nhìn thấy Đổng Học Bân nhìn mình bằng con mắt ấy, trong mắt La Hải Đình cũng tinh mắt hiểu ý nói: “Vậy tôi không phiền anh làm nữa, có việc gì thì ngài cứ thông báo cho tôi một tiếng”.
Đổng Học Bân cười nói: “La đại tỷ, không cần khách sáo, tôi mới đến công tác, sau này làm việc, còn phải nhờ chị nhiều”.
Câu La đại tỷ này làm cho La Hải Đình có chút vui vẻ, môi nở nụ cười nói, “Ngài cứ gọi tôi Tiểu La là được rồi”
Cô ta cũng không kém mẹ Đổng Học Bân mấy tuổi, con của cô ta cũng không kém Đổng Học Bân mấy tuổi, xưng hô Tiểu La Đổng Học Bân tạm thời vẫn là kêu không ra miệng, tuy rằng làm lãnh đạo, hắn gọi nàng Tiểu La cũng là chuyện thực bình thường, “Đúng rồi, có một việc đây, tôi được điều đến đây trước hôm 30 tết một ngày, lại là lúc được nghỉ, cũng chưa có tuyên đọc nhận chức, chị sắp xếp mở cho tôi một cuộc họp đơn giản”.
La Hải Đình sớm đều bố trí tốt: “Ngài xem mười giờ họp được không?”
Hắn xem xét thời gian, còn nửa tiếng nữa, “Được, làm phiền chị rồi”.
“Phiền gì đâu, đây là nhiệm vụ của tôi, tôi đi thông báo một chút”.
La Hải Đình cũng cúi đầu cười chào Đổng Học Bân rồi xoay người đi ra, lúc đóng cửa quay mặt về phía Đổng Học Bân cẩn thận khép cửa vào, biểu hiện thái độ rất kính trọng Đổng Học Bân. Đổng Học Bân thu hồi ánh mắt, khẩu thị tâm phi cũng tốt, nói một đàng làm một nẻo cũng thế, chỉ gặp mặt một lần còn nhìn chưa ra cái gì, nhưng ấn tưởng của Đổng Học Bân đối với La Hải Đình không thể nghi ngờ là không tệ.
Một lúc sau, có thể là thông tin Đổng Học Bân mới nhận chức đã truyền đi, cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Vừa nghe ba tiếng gõ cửa, Đổng Học Bân mắt hơi nhíu lại nói, “Tiến vào”.
Bước vào là một người đàn ông trung niên, ăn mặc theo kiểu cán bộ cơ quan chính thống, người này Đổng Học Bân nhìn một cái là nhận ra, trong lúc đọc tài liệu hắn đã nhìn thấy mấy lần, Tôn Thụ Lập, Phó Cục trưởng cục chiêu thương, là Phó Cục trưởng còn lại duy nhất ngoài Lữ Đại Phát, năng lực làm việc rất tốt, quản lí mảng nghiệp vụ, có quan hệ tốt với các nhà đầu tư, định mức của Cục Chiêu thương hàng năm đại đa số đều là do Tôn Thụ Lập kéo qua đến đầu tư, được coi là trụ cột của Cục chiêu thương.
“Cục trưởng” Tôn Thụ Lập đánh tiếng chào hỏi
Đổng Học Bân cười hỏi: “Là Tôn cục trưởng phải không? Mời ngồi”.
Tôn Thụ Lập ngồi xuống ghế sô pha, mặc gù không dựa vào mặt trên nhưng bụng cũng không thẳng.
Từ tiếng gõ cửa đến dáng ngổi Đổng Học Bân đều cảm thấy người này đúng là có khí thế kiêu ngạo, nhìn từ biểu hiện cho thấy hắn chỉ là tôn trọng Đổng Học Bân ngoài mặt thôi, coi như có chút tôn trọng, nói chuyện một lúc thì Đổng Học Bân khẳng định điều này, Tôn Thụ Lập chỉ là lên xem mặt lãnh đạo thôi, nói vài vâu rồi đi. Cũng khó trách, bộ phận lớn nhà đầu tư của cục chiêu thương là do Tôn Thụ Lập dẫn về, chiến công hiển hách, còn Đổng Học Bân đã làm được gì đâu mà được làm cục trưởng, nói trong lòng Tôn Thụ Lập không xem thường thì Đổng Học Bân không tin.
Tôn Thụ Lập đi rồi, lại có hai người nữa đến.
Một người là Bồ Dương, chủ nhiệm văn phòng chiêu thương huyện thường trú tại Bắc Kinh, trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, hói đầu, mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm không biết trong lòng nghĩ gì. Người sau là Quách Tuấn Bảo, ngoài ba mươi tuổi, nhưng bề ngoài không tuấn tú chút nào, chủ nhiệm văn phòng chiêu thương huyện thường trú tại Thượng Hải, sau khi đến cũng hàn huyên với Đổng Học Bân mất câu, không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện ngoài lề.
Văn phòng thường trú chính là phòng trực thuộc cục chiêu thương, sắp xếp lãnh đạo và nhân viên phòng này cũng có bóng dáng của lãnh đạo huyện, nơi công tác của họ tự nhiên không phải huyện Duyên Đài, hôm nay là sau ngày nghỉ lễ, lại là ngày Đổng Học Bân mới về nhận chức nên chủ nhiệm của các phòng này đều quay về tổng bộ, ý nghĩa của các phòng này giống như ý nghĩa phòng làm việc cục chiêu thương tại Bắc Kinh, nhiệm vụ là điều tiết côn việc, nhưng nhiệm vự chính là tuyên truyền về huyện Duyên
Đài, tham gia các thương hội, tạo quan hệ với giới thương nghiệp các nơi khác, thu hút đầu tư về huyện
Chờ hai người đi, thì những người nên đến đều đến cả rồi.
Thật ra gặp mặt trước cũng thuận tiện cho việc công tác sau này của lãnh đạo, chỉ là gặp mặt qua mỗi người một lượt, không có ý nghĩa chính trị đặc biệt, nhưng nói là như thế, khi hắn đến, cấp dưới phải lên gặp mặt lãnh đạo chứ, nếu anh không đi thì lãnh đạo sẽ nghĩ ra sao? Do đó các phòng đều đến chào hỏi Đổng Học Bân trước cuộc họp, nhân cơ hội này Đổng Học Bân cũng muốn nhớ mặt hết mọi người một lần.
Đổng Học Bân lại đợi một lát, đến lúc sắp hộp rồi mà Lữ Đại Phát cũng chưa thấy đến.
Cốc cốc, La Hải Đình gõ cửa đi vào, “Cục trưởng, mọi người đều đến phòng họp đầy đủ rồi”.
Bên ngoài có chút loạn, vừa mở cửa đã nghe thấy không ít tiếng bước chân, phòng họp cũng cùng tầng với phòng làm việc của Đổng Học Bân, rẽ qua cái là đến.
“… Tôi biết rồi” Đổng Học Bân cười ha ha đáp: “Có ai không đi họp không?”
Đây là cuộc họp toàn thể nhân viên cục, La Hải Đình biết là Đổng Học Bân muốn hỏi về cán bộ chứ không phải hỏi nhân viên, cô ta vuốt tóc rồi nói: “Không có, mấy vị chủ nhiệm phòng làm việc trú tại địa phương khác cũng đến đủ cả”.
Đổng Học Bân gật đầu.
“Ngài có cần tư liệu nào không?”
Đổng Học Bân xua tay, diễn thuyết thì hắn có thể tự mình nói không cần giấy tờ gì.
Đóng cửa xong, La Hải Đình lại đi bố trí phòng họp một chút.
Đổng Học Bân không vội vã từ từ dụi tàn thuốc, ánh mắt có chút lạnh lùng, hắn không hy vọng Lữ Đại Phát sẽ đến gặp mình, nếu là mâu thuẫn nhỏ thì còn được nhưng hắn và Lữ Đại Phát sớm đã không muốn nhìn mặt nhau, Lữ Đại Phát biết cũng không cần phải giả bộ gì trước mặt hắn cả, đúng là như Tạ tỷ đã nói, trước tiên phải chấn chỉnh lại nội bộ, nếu không lúc triển khai làm việc sẽ gặp khó khăn, hai vị cục phó kia thì đều “không yên lòng” rồi, công việc sao có thể triển khai được đây?
Đổng Học Bân bắt buộc phải tạo uy mới được.
Đều nói tân quan mới nhận chức đều đốt ba đống lửa, trên thực thế đều là vì muốn lập uy, bởi vì trong tình hình mới nhận chức này, hắn không thể làm cho mọi người đều phục anh được, càng khó có thể trong thời gian ngắn khiến mọi người tôn trọn kính phục mình, công việc thì vẫn cần được triển khai vậy phải làm sao? Chỉ có biện pháp đốt lửa này! Mặc dù không thể khiến cho tất cả phục mình nhưng ít nhất có thể khiến mọi người sợ, cũng là một cách lập uy rồi!
Lấy ai khai đao?
Đổng Học Bân đã sớm có sự lựa chọn, tự nhiên là Lữ Đại Phát lão gia hỏa kia!
Lúc trước phải đưa Ngu Mỹ Hàn đi Hàn Quốc phẫu thuật, vợ hắn Lý Hồng đã hủy hoại nhan sắc của chị, Đổng Học Bân không quên điều này, hơn nữa chuyện trước kia thân thích Lữ Đại Phát đánh muội muội Đường Cẩn mình, lại còn chuyện con trai Lữ Đại Phát Lữ Hiểu Lỗi bắt nạt Tiểu Thiến
Thiến, Đổng Học Bân đều ghi nhớ từng việc mà người một nhà Lữ Đại Phát làm!