Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Học Bân đến rồi à?”
“Tiểu Đổng, ngày hôm qua khô cực”.
“ơ, đây không phải đội cứu hoả sao. ha ha”.
Đổng Học Bân đi vào đại viện đơn vị như bình thường, nhưng hôm nay lại bồi hồi. bốn phía không khí qưanh mình rõ ràng khác với ngày xưa. biến hóa lớn nhất chính là không ít đồng sự nghành khác đều chủ độne chào hỏi cùng mình, có phần đội viên là hai ngày này gặp qua trên cầu trưởng, có vài người thậm chí đến Đổng Học Bân cùng không nhận ra. nhưng người ta vân cười cùng gật đầu hỏi thăm, đều rất khách khí với mình.
Đổng Học Bân nhất nhất chào hỏi, trong lòng rất thỏa mãn, cảm giác mình rốt cuộc chính thức dung nhập trong thể chế.
Trong phòng tổng hợp, đâý cửa vào nhà, Đổng Học Bân cười nói: “Mọi người may mắn, Thung Tử, chân bị thương thế nào?”
Thung Tử gật đầu cộc lốc một cái, “Buổi sáng tỉnh ngủ đã tốt hơn rồi”.
“Hắn à, da dày thịt béo có thể có chuyện gì được?” Dứt lời, Đàm Lệ Mai hi hi ha ha nhìn về phía Đông Học Bẳn, “Bân từ, tôi đã nói với cậu rồi, ngày hôm qua tôi đem chuyện cậu chặn quả penalty cuối cùng, và vài aiây tiến vào sân bóng là nghịch chuyên trận đấu nói với mẹ tôi, kết quả cậu đoán thế nào? Hắc, mẹ của tôi lại có thể không tin, còn nói tôi thổi phòng, mẹ còn nói cậu thực sự có kỳ xảo tốt như vậy, tại sao thì nhân viên công vụ toàn quốc? Khắng định đã sớm đi cầu thủ chuyên nghĩệp rồi!”
Đổng Học Bân cười cười, mục tiêu của hắn chính là làm đại quan, cầu thủ tính là gì? Nghề gì cùng không cách nào so sánh với quan viên nha?
Bên kia, khóe môi Thường Quyên nhếch lên nụ cười vù mị theo thói quen, cầm một cái bức tranh bút sáp màu sắc rực rỡ đưa cho Đổng Học Bân xem, trên đó mơ hô có thể nhìn thấy một người nho nhỏ cùng một viên tròn tron, “Bức tranh của con tôi, nó đã từ bé muôn làm vận động viên bóng đá, ha ha, Tiểu Đổng, sau này chờ đứa con tôi lớn lên, cậu dạy nó đá bóng nhé”.
Đổng Học Bân đầy mồ hôi nói: “Thường tỷ, tôi cũng là tầm thường thỏi, nếu như chị không chê tôi dạy đệ tử kém, vậy thì không có vấn đề”.
Thường Quyên nói: “Này này, lại khiêm tốn phải không?”
Cửa mở ra, Quách Thuận Kiệt đi vào, thấy mấy người Đổng Học Bân cười cười nói nói liên tục, chân mày hắn vô ý thức nhắn nhắn, “Quách Phàn Vỹ đâu, tại sao còn chưa tới?”
Trong lòng Đổng Học Bân chửi thầm, ngươi cùng không phải là lãnh đạo, ai muộn hay không muộn có quan hệ gì đến ngươi?
Thường Quyên nhìn ra ngoài, “Không biết, khả năng kẹt xe trên đường?”
“Kẹt xe thì sớm đi một lát! Thời gian này một đống người đi làm!”
Quách Thuận Kiệt vừa nói xong, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó, mặt Quách Phàn Vỹ xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn châm chọc khiêu khích nhìn mắt Quách Thuận Kiệt, “Cho dù đen muộn cùng không đến lượt cậu trông nom, hơn nữa, không phải cậu cùng vừa đến sao? Nói được tôi sao?”
Quách Thuận Kiệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ để cho Chu Chính ủy chấm dứt hội nghị Đảng ủy, xem ngươi còn cười được không! Tranh chủ nhiệm với ta? Cùng không áng chừng mình có bao nhiêu cân lượng!
Thòi gian kế tiếp, hai người lại bắt đầu đối chọi gay gắt!
Xem ra, chuyện Đổng Học Bân cùng được để danh Phó Chủ nhiệm vẫn không có người nào biết.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, có chút không yên, nghĩ đến có phải là Diêm Cục trưởng quên mất mình không? Nhưng cân nhắc cùng rõ ràng, nhắm chừng hiểu rồ chuyện này là vài lãnh đạo ở trên, mà tất cả mọi người cùng cảm thấy chính hắn là một người mới, căn bản không hy vọng được tấn chức, đề danh lên cùng chỉ là làm phụ gia đi ngang qua sân khấu một chút, cho nên Chu Chính ủy cũng tốt, Bàng Chủ nhiệm cùng được, có lẽ đều cho rằng không cần phải nói cho Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ một cái tên không có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh?
Nghĩ đến đây, Đổng Học Bân cảm thấy có phần bực bội, cuối tuần, nhân tuyên Phó Chủ nhiệm phải ra lò, mình không thể đợi lát nữa, bằng không cứ đợi thì mình tuyệt đối là đối tượng để Quách Thuận Kiệt một lóp tiếp một lóp trả thù! Làm sao bây giờ?
Đem sự tình nói rõ ràng câu xin Từ Yến? Nhưng vạn nhất Từ Phó cục trưởng không giúp đỡ? Hơn nữa cái loại nói chuyện này... hắn mở miệng không tốt lắm! Ngoài ra mình vừa chiếm được hảo cảm của Từ Yến, một ngày còn chưa qua đã há mồm cầu nàng làm việc, điều này làm cho lãnh đạo nghĩ như thế nào? Có thể cảm giác mình quá hiệu quả và lợi ích hay không? Nhưng không nói lời nào, Từ Yến làm sao biết mình muốn làm Phó Chủ nhiệm?
Rối rắm! Quá rối rắm!
Đổng Học Bân chỉ là tiểu nhân viên công vụ mới vừa vào thể chế, những chuyện này với hắn mà nói, tất cả đều là một lần đại cô nương lên kiệu đầu, căn bản không có kinh nghĩệm để tham khảo, thật sự không hiểu nên ra tay như thế nào, dì nhiên hắn muốn thỉnh giáo thoáng qua người khác, nhưng Đàm Lệ Mai hiển nhiên không được, nàng vừa tới một năm, không khác gì mình, Thường Quyên hoặc là lão Nghiêm lại có kinh nghĩệm, nhưng quan hệ bọn hắn và mình dù sao không tới mức đó, không có cách nào khác để nói!
Ở trên bàn công tác vò đầu trọn vẹn hơn một giờ, Đổng Học Bân cũng chưa quyết định được chủ ý.
Reng reng reng, điện thoại cố định phòng tổng hợp vang lên.
Đàm Lệ Mai đứng dậy ngừ khí nhu hòa nói một tiếng, đáp ứng vài câu, nàng quay đầu lại nói: “Bân tử, Từ Cục trưởng bảo cậu cầm cái chìa khóa phân cho phòng chính trị qua chỗ lão Trầm đi”.
Đổng Học Bân nhảy nhót trong lòng, “...Ở chỗ nào?”
“Chờ tôi tìm xem” Đàm Lệ Mai xuất ra cái chìa khóa đi đến trước một cái ngăn tủ công cộng bên tường, mở ngăn kéo thứ hai ra, cuối cùng lấy ra một cái túi giấy, quay đầu đưa cho Đổng Học Bân, trong túi giấy vang lên leng keng, chí ít có hai ba cái chìa khóa.
Lúc đi lên lầu, Đổng Học Bân liều mạng sắp xếp ngôn ngừ, nghĩên cứu nên nói như thế nào mới tốt.
Cộc cộc cộc, hắn gõ cửa phòng làm việc của Từ Phó cục trưởng.
“Vào đi” Đây cửa xem xét, Từ Yến một thân đồ tây đen đang bưng một chén trà nóng, chậm rãi thưởng thức, trên màn hình máy tính phía trước rậm rạp chằng chịt, tất cả đều là bảng.
Đổng Học Bân cung kính dùng hai tay đưa túi giấy dai tới, “Từ Cục trưởng, cái chìa khóa ngài muốn”.
Từ Yến khè gật đầu, dùng ngón tay điểm hư không xuống mặt bàn bàn làm việc, ý bảo hắn đặt ở nơi này, “Ngày hôm qua chạy như vậy, không có việc gì chứ?”
Đổng Học Bân nói: “Cảm ơn ngài nhớ tới, không có việc gì” Nói hay không đây? Nói hay không đây? Ngày mai là thứ bảy, nếu không mở miệng là không còn cơ hội nữa!, “...Từ Cục trưởng, tôi...” Thấy Từ Yến nhìn qua, lời Đổng Học Bân đến bên miệng rồi lại thay đôi, “A, cái kia... Lưu trưởng phòng tài vụ một mực xin nghỉ, đồ phát lễ quốc khánh còn đang đặt ở chỗ chúng tôi, ngài xem có cần tôi đi đưa thay?”
Phì, nói cái gì vậy, thật tức chết đi được!
“Không cần, cứ để đó trước đi”.
“A” Đổng Học Bân yên lặng thở dài, “Vậy ngài làm việc, tôi đi về?”
“ừm” Thấy hắn xoay người đi kéo cửa, Từ Yến đột nhiên nhớ tới một việc, “Đúng rồi, hai ngày trước tôi có nghe Lý Khánh chủ nhiệm các cậu nói qua một việc, lần này đề danh Phó Chủ Nhiệm ngoại trừ Quách Thuận Kiệt và Quách Phàn Vỹ... còn có cậu?”
Đổng Học Bân ngân ngơ.
Không đợi hắn nói chuyện, Từ Yến gật đầu khoát tay chặn lại, “Cậu trở lại đi, tôi sẽ hết sức giúp cậu tranh thủ, nhing mà thành hay không thành, tôi không thể cam đoan”.
A?
Đổng Học Bân chờ đợi bao lâu, chính là nhừng lời này của Từ Yến!!
Hắn vội vàng nói tạ ơn!
Ha ha!
Một phiếu mấu chốt Từ Yến này đã nắm bắt được!!