Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phức thân vương về cơ bản là một thân vương giản dị... so với những hoàng thất hậu duệ quý tộc khác.
Chỗ duy nhất xa hoa của nàng đại khái là phòng tắm. Vì hắn, còn đặc biệt cải biến phòng tắm, ngăn đôi bể, bởi nàng phát hiện Nhạc Phương dường như có bệnh cuồng sạch sẽ.
Nằm ở bên bể tắm thuộc về mình, Nhạc Phương vô cùng lo lắng, khuôn mặt vẫn nóng bừng bừng.
Thân vương tồi bại này... Luôn lấy khốn quẫn của hắn làm vui.
Kỳ quái. Khanh Vương gia cũng rất thích chọc giận hắn, hành hạ hắn. Nhưng hắn chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng Phức thân vương thì...
Hắn chỉ cảm thấy khốn quẫn, ngượng ngùng, xấu hổ muốn chết.
Hút một hơi lớn, hắn chìm vào trong hồ tắm tựa như trốn tránh.
Hắn thích nước.
Trước kia lúc ở nam quán ngày ngày bị đánh bị đói, hắn thường ngắm nhìn sông Vĩnh Định ngoài lầu nam quán (chú thích). Hàng năm, vỡ đê liên miên. Nhưng bình thường, nước sông vô cùng ôn nhu, cuồn cuộn chảy xuôi, để hắn nhớ tới quê hương đã rất mơ hồ.
Nhưng sông Vĩnh Định khiến hắn yêu thích như vậy, lúc hắn tám tuổi, thiếu chút nhấn chìm nam quán.
Nước, ôn nhu dễ thân là thế, thời điểm tất yếu, lại nóng nảy điên cuồng là vậy.
Nhưng hắn nguyện ý điên cuồng, nóng nảy. Tốt nhất nhấn chìm cả nam quán, tốt nhất hắn cũng chết đuối luôn đi. Sẽ không bị đánh bị đói nữa, không bị mấy người kỳ quái sờ loạn nữa, cũng không còn đau đớn nữa.
Hắn ngồi ở lầu các, không hề sợ hãi, nhìn sông Vĩnh Định cuồng loạn ngập trời.
Cuối cùng hắn vẫn không chết đuối. Sau này hắn vào Khanh Vương phủ, cách sông Vĩnh Định rất xa rất xa.
Lại sau này, hắn nhìn thấy Tiểu công chúa chấp chưởng Hình bộ, biết nàng được xưng tụng là “Thiết Quan Âm”.
Lúc ấy, hắn cảm thấy, Tiểu công chúa, chính là sông Vĩnh Định, chính là nước. Bình thường ôn nhu dễ thân, lúc bị chọc giận nóng nảy điên cuồng, gột sạch hết thảy tội nghiệt.
Biết nàng sở dĩ được xưng tụng là “Thiết Quan Âm”, là bởi vì Hình bộ Đề đốc này không yêu vàng bạc châu báu, chỉ uống một loại trà, chính là Thiết Quan Âm. Đương nhiên cũng là ngầm trào phúng nàng cứng đầu, giống như là tượng thần bằng sắt.
Kể từ lúc đó, hắn cũng chỉ uống Thiết Quan Âm.
Hắn trồi lên khỏi mặt nước, ho lớn vài tiếng, vuốt vuốt đôi mắt đỏ hoe, thở hổn hển một lúc.
Không hiểu nổi mình bị làm sao nữa. Lời nói khùng điên kiểu gì chưa nghe qua, sao bây giờ có thể thẹn thùng thành như vậy? Hắn âm thầm mắng bản thân mình.
Trước khi say nước, hắn rầu rĩ trèo lên, mặc chỉnh tề, cự tuyệt hảo ý của Tước Nhi, tự mình từ từ lau tóc.
“Vì sao ngươi không nghe ta?” Tước Nhi u oán nói, “Thân vương bây giờ thích ngươi như thế... Ngươi nên đòi được ban thưởng đi, nếu không tương lai chúng ta làm thế nào?”
Nhạc Phương có hơi không được tự nhiên xê dịch cái ghế, “... Tước Nhi cô nương, thỉnh tự trọng.”
“Ngươi sao có thể... Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta...” Tước Nhi nóng nảy.
“Tước Nhi cô nương!” Nhạc Phương lạnh mặt, “Ta không đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì!”
Tước Nhi gấp hơn, lộ ra ánh mắt hung ác, “Ngươi đừng quên, nếu không phải ta mạo hiểm khôn lường để ngươi tiến phòng thân vương, để ngươi có cơ hội hầu hạ thân vương... Ngươi có thể được thân vương sủng hạnh sao? Chẳng lẽ ta còn không xứng gả cho ngươi?”
Nhạc Phương sắc mặt lạnh hơn, “Tước Nhi cô nương, là nàng giả truyền thân vương triệu kiến, chờ ta vào phòng lại có ý đồ... Ta cự tuyệt nàng, nàng nhớ kỹ chứ?”
Nàng đương nhiên nhớ kỹ. Nhạc Phương nói, “Người đã tàn bại, không thể làm bạn với Tước Nhi cô nương, thỉnh dừng tay.” Nhưng nàng thích Nhạc Phương lâu lắm rồi... hi vọng lớn nhất nàng hầu hạ Phức thân vương là có thể đi Khanh Vương phủ, nhìn thấy Nhạc Phương.
Năm nay nàng đã hai mươi, nên gả ra ngoài từ lâu. Nhưng bởi nàng không thể quên được con người như trăng như ngọc phiêu diêu xuất trần kia, ai cũng không lọt vào mắt. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, khó khăn lắm mới có ước định năm năm của thân vương...
Vì sao chỉ thiếu một bước cuối cùng, Nhạc Phương phải bướng bỉnh với nàng?
“Ta không chê ngươi, ta một chút cũng không chán ghét ngươi a.” Tước Nhi hạ mình cầu khẩn, “Ngươi nghe ta, nghe ta được không? Chúng ta sẽ có những ngày tốt đẹp... Ta đều là vì tốt cho ngươi, ngươi không hiểu sao? Ta chịu chờ ngươi!”
Tóc còn chưa khô, nhưng Nhạc Phương đã đứng dậy, khuôn mặt căng cứng, “Tước Nhi cô nương, thỉnh tự trọng.” Hắn bắt đầu phiền lòng, nhưng như cũ có chút không đành lòng, nói thấm thía, “Tước Nhi cô nương, Phức Vương phủ đơn thuần, điện hạ cũng nhân từ. Nhưng ta muốn khuyên nàng, đừng lúc nào cũng muốn tích góp vàng bạc. Đáng nên của nàng, nàng được. Không phải của nàng, chớ đưa tay.”
Hắn tránh khỏi Tước Nhi, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, Tước Nhi đuổi theo mấy bước rồi thôi, khóc vô cùng thảm thương đằng sau.
Nhạc Phương tâm tình vô cùng buồn bực. Trước dù Tước Nhi dây dưa, hắn cũng ẩn nhẫn không phát. Cho dù là nô tịch, Tước Nhi cũng là nữ nhi nhà trong sạch, truyền ra ngoài, thật không thể gả cho người tốt được nữa.
Nhưng hắn từng được rèn luyện ở Khanh Vương phủ, cũng biết tiếp tục giấu giếm người ta không nhất thiết cảm kích, ngược lại có thể bị cắn ngược.
Hắn bị cắn nhiều lắm rồi.
Chung quy hắn vẫn hạ quyết tâm, thẳng thắn với Phức thân vương.
“Nô còn đang suy nghĩ, gia lúc nào muốn kể với ta đấy.” Phức thân vương lười nhác cười, lơ đễnh, “Tuy nhiên cũng không tồi, gia biết thẳng thắn với nô.”
“... Đừng gọi như vậy.” Nhạc Phương tâm tình đã rất buồn bực, càng thêm họa vô đơn chí.
“Gia nói xem, đừng gọi thế nào?” Nàng nhíu mày, cười với một vẻ mặt bại hoại.
“Điện hạ, đừng lại kêu như vậy!” Hắn càng nổi giận không chịu nổi, cao giọng.
“Chà, gia tức giận đây... Nô thật sợ hãi...” Mộ Dung Phức cười không tim không phổi.
Nhạc Phương vô cùng tức giận, vô cùng tức giận. Đừng tự xưng “Nô”. Chỉ kỹ nữ lầu xanh mới tự xưng như vậy.
Ta cũng không phải là “Gia”. Ta là vật chuyên để chơi đùa của nhóm người trong cung.
“Đừng gọi! Đừng gọi!” Hắn rống lên với Mộ Dung Phức.
Nhìn nàng há miệng, nộ khí của hắn bộc phát, lần đầu tiên vô cùng kích động tính hôn nàng, nhất thời trọng tâm bất ổn, hai cái người cùng té xuống đất. Mộ Dung Phức buồn bực rên một tiếng, không biết cái gáy có sưng u lên không.
“Gia...” Nàng nhíu mày sờ cái gáy, lại không biện pháp nói chữ thứ hai, vì Nhạc Phương thiếu chút nữa cắn nát môi hung hăng chà đạp một lượt.
“Đừng gọi, đừng gọi như vậy...” Nước mắt của hắn lã chã rơi trên mặt nàng, “Điện hạ, nàng đừng như vậy... Đừng như vậy...”
Nàng phải là... sông Vĩnh Định cuồng phong ngất trời, là phượng hoàng ngạo nghễ trên chín tầng trời. Nàng không nên khuất nhục, không nên tiện xưng bản thân mình như vậy.
Nhạc Phương dạo đầu xuất hiện tính công kích, một phát không thể vãn hồi. Hành quyết ngay tại chỗ thì thôi, còn xé quần áo lót của nàng.
Đây chính là nguyên liệu rất bền a.
Kết quả này nằm trong vòng dự liệu của nàng, cũng là ngoài dự đoán. Nàng thừa nhận mình có chút ý xấu, nhưng Nhạc Phương vẫn âm nhu như vậy ôn hòa như vậy, khiến nàng vô cùng lo lắng. Nam nhân không có một chút tính công kích, tương lai vớ được hãn thê, Nhạc Phương đời này liền xong đời lần thứ hai.
Không nghĩ là nàng nửa đùa nửa thật gọi thân mật, có thể dẫn tới lửa giận của hắn... Càng không nghĩ đến chính là, lửa giận này dường như cháy quá lớn rồi.
Nàng thật rất muốn giải thích, hoặc là dứt khoát cúi đầu nói xin lỗi. Nhưng nàng mới phát ra chữ thứ nhất, lập tức dẫn đến tới “trừng phạt yêu”, hơn nữa trừng phạt này kéo dài đến nửa canh giờ...
Từ nửa giờ đến nửa canh giờ. Biên độ của bước tiến này thật là...
Trọng yếu nhất là, sàn nhà chẳng những rất cứng, còn rất lạnh. Đập lên trên... Cái eo của ta a...
Tiềm lực của nam nhân quả nhiên là vô hạn.
Nếu như học bế nàng lên giường, vậy thì càng tốt hơn.
—
Chú thích (của tác giả): Sông Vĩnh Định là hư cấu. Đơn giản, là ta nói bừa...