Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh của Nhạc Phương dần dần tốt lên.
Kỳ thật hắn khỏe lên, là vì Phức thân vương vốn âm trầm u buồn vừa chuyển trời quang trăm dặm, hắn cũng theo đó mà cả người sảng khoái, tâm tình tốt hữu ích cho việc chữa bệnh, lại dần dần quen với thời tiết lạnh, đương nhiên cũng cũng từ từ khỏe lên.
Chỉ còn có chút suy yếu mỏi mệt, Phức thân vương quật cường không muốn về phòng mình, cũng làm hắn lo lắng.
Kỳ thật sức quan sát của hắn rất mạnh, mẫn cảm với từng điểm nhỏ nhặt, suy nghĩ lại kín đáo. Triệu quản gia với Phức thân vương tuy rằng cung kính, lại thiếu hụt một loại nhiệt thành, Phức thân vương đối với tất cả mọi người trong phủ đều thực xa cách, uy trùng với ân, này cũng không bình thường lắm.
Như là song phương cố ý kéo giãn khoảng cách.
Thái độ của Triệu quản gia với hắn hoàn toàn giấu kín, tuy rằng không cố ý làm khó dễ. Nhưng người trong phủ đối đãi hắn ôn hòa hơn Phức thân vương, bất kể là thích hay là chán ghét... Ít nhất là phản ứng bình thường.
Mà Phức thân vương thiên tính tuy rằng nóng nảy, lại có thể nhẫn (tuy rằng thường nhẫn đến tự nổi gân xanh), cũng có một loại nhiệt tình tự nhiên. Bằng không đồng nghiệp cấp dưới hình bộ sẽ không trung thành đến vậy, nàng trong ngoài triều đều có rất nhiều bạn tri kỉ.
Lạnh lùng xa cách như vậy, rất không bình thường. Chiếu theo Phức thân vương từng tiết lộ, những người này đều là “người của Đế mẫu”, chỉ sợ Đế mẫu còn chưa hoàn toàn buông tha cho Phức thân vương.
Nhưng Phức thân vương là người kiên quyết. Đáng của nàng nàng tuyệt đối không buông tay, không đáng của nàng, nàng cũng không đòi hỏi. Nàng ngày đó còn nói, “Nhà đế vương không có thân thích, ta cũng là gia nô của thiên tử.”...
Có thể thấy được nàng sớm biết loại giám thị này, lại cực kỳ chán ghét phản cảm loại khống chế này.
Trước kia mơ hồ có cảm giác, bây giờ càng chắc chắn. Sự tồn tại của hắn sẽ khiến Đế mẫu suy nghĩ nhiều, rước lấy rất nhiều phiền toái.
Nhưng Phức thân vương đã nghĩ thông suốt hay là...? Hắn cũng có chút hiểu biết vị thân vương nóng nảy này có thù tất báo.
Đến tận khi Triệu quản gia quỳ trên nền tuyết, hắn yên lặng sửa lại. Thật phạm đến Phức thân vương... bất kể thế nào tất tru.
Phức thân vương cười đến vô cùng đắc ý, cảm thấy mỹ mãn tiến lên, hôn chùn chụt mấy cái trên mặt Nhạc Phương, cười đến mức người hắn run lên.
“... Điện hạ, có thể tha được thì tha... Triệu quản gia... tốt xấu là gia nhân lúc Thánh Thượng chưa lên ngôi.” Nhạc Phương cúi đầu khuyên.
Không khuyên thì còn tốt, khuyên xong câu này Phức thân vương dứt khoát ngậm vành tai hắn mút hôn.
“Điện hạ!” Hắn vừa quẫn vừa lẩn trốn, “Đừng... Đừng như vậy...” Nhịn không được ho khan vài tiếng, Phức thân vương mới tha hắn, cười hì hì. “Ai bảo ngươi không rõ chuyện mà cầu tình? Tái phạm sẽ bị phạt như thế!”
Nàng chợt ngẩng đầu, “Bổn vương là người ôm hận báo thù? Ngược lại, ta còn lấy ơn báo oán ấy chứ, Triệu quản gia là tạ ơn tới.”
Khi Dực Đế còn làm Hoàng thái nữ, Triệu quản gia làm quản gia ở biệt trang, thay nàng bán mạng cả đời. Dực Đế cũng thực coi trọng lão gia nhân này có khả năng, đặc biệt khai ân cho con gái hắn đều bỏ nô tịch, trưởng tử của hắn thậm chí do Dực Đế tự mình đề cử.
Người ta nói người gác cổng cho Tể tướng còn làm quan thất phẩm, huống chi là gia nô Thiên Tử? Trưởng tử Triệu gia thuận buồm xuôi gió, cư nhiên làm tri phủ ở An Bắc.
Tuy vị Triệu tri phủ này thật ra có vài phần tài học, nhưng chỉ có một điểm không tốt, quá mức tham lam keo kiệt, lại đặc biệt xem thường quân nhân. Vừa hay An Bắc ở vùng biên giới, chỉ có một đội Bắc Đà quân đóng, Bắc Đà tướng quân Phàn Hòa cầm quân là một hảo thủ, nhưng không hiểu việc làm quan lắm, lễ đưa quá bạc, đến khi trưng lương chỉ thu được cơn tức đầy bụng, chỉ có thể viết thư tố khổ với Phức thân vương.
Phức thân vương quen biết Phàn Hòa qua chiến đấu đốc quân, đều thực tán thưởng lẫn nhau. Vị mãnh tướng Phàn Hòa không biết làm quan, tại triều chỉ có nàng là thân hữu, chỉ có thể cáo trạng với nàng.
Đến nay Phức thân vương vẫn không đối phó với Triệu quản gia, lại nghĩ đến Triệu tri phủ là gia nô thiên tử, nếu thật chọc vào nhà này, mặt mũi Đế mẫu cũng khó coi. Liền ngầm đánh động, bảo Triệu tri phủ đừng làm chuyện quá tuyệt tình, tay chân phải sạch sẽ. Triệu Tri phủ cũng là kẻ thần kỳ, đánh động qua, liền an phận một thời gian, chờ lặng gió, lại phạm tội, khiến Phức thân vương cực kỳ phiền.
Nhưng việc này, Triệu quản gia hoàn toàn không biết.
“Mấy ngày hôm trước, Phàn Hòa lại gửi thư đến đây.” Mộ Dung Phức cười đến thực tà ác, “Ta cũng quyết định một lần vất vả cho xong, không muốn thay Triệu quản gia phiền lòng nữa.”
Nhạc Phương trừng mắt to, “Này, cái này... Điện hạ, đây không phải, không phải khiến các ngươi thù càng kết càng sâu sao?”
Mộ Dung Phức lại nhào lên, hung hăng chà đạp vành tai hắn vành tai một phen, lúc Nhạc Phương than nhẹ xin khoan dung, nhìn hắn sắp không thở được mới buông tha.
“Không phải nói với ngươi, tùy tiện hoài nghi ta, sẽ bị trừng phạt sao?” Mộ Dung Phức nhe răng cười đánh giá Nhạc Phương.
Hắn rầu rĩ ôm lỗ tai, mặt đỏ muốn rỉ máu.
Lần này chứng cớ vô cùng xác thực, Phàn Hòa cực kỳ oán giận và phiền não. Buôn lậu ở đây, mọi người mở một mắt, nhắm một mắt coi như xong. Biên cảnh lộn nhộn, loại chuyện này không cấm hết được. Đổi chác một ít đồ dùng dân sinh thì thôi coi như không phát hiện.
Nhưng Triệu Tri phủ sắp hết nhiệm kỳ quyết tâm vơ vét một khoản lớn. Hắn buôn lậu vạn cân sắt cho Bắc man tử.
Phàn Hoà lo lắng đến nhảy lên, nhưng chuyện xét ra, ngay cả hắn cũng không sạch sẽ. Dù sao đi tuần thú quặng sắt nằm trong phạm vi chức trách của hắn, tránh không được tội thiếu đôn đốc kiểm tra.
Không ngu ngốc không lỗ mãng trực tiếp báo cáo, là hắn nghe lời Mộ Dung Phức. Ngọn núi người ta dựa vào là hoàng đế... Hại hoàng đế thẹn quá hóa giận, hắn cũng sẽ không có trái cây ăn. Nhưng hắn không báo cáo lên, chờ bị quan lại khác tra được, cũng chết chắc.
Mộ Dung Phức nhận được thư, ngửa mặt lên trời cười to, viết thư khẩn bí mật cho Dực Đế. Sắp đặt hoàn chỉnh chuyện tường thuật một lần, sau đó nói, theo luật, phải chém Triệu tri phủ. Nhưng người chém rồi sắt cũng không truy về được, tổn thất không phải là không có ai bù lại? Không bằng lặng lẽ ấn định tội danh không tra xét được, xét nhà lưu đày, vừa bổ khuyết tổn thất, cũng bảo toàn mặt mũi “Lão nhân gia”.
Dực Đế vốn muốn gây khó dễ cho nàng, ngược lại bị bắt chẹt, nghẹn đến mức nuốt không vào lại nhả không ra. Chỉ có thể thầm hận Triệu tri phủ làm mất mặt nàng. Nữ đế này quý trọng tiếng tăm coi trọng danh dự, không thể không chiếu theo đề nghị của Mộ Dung Phức mà chấp hành, hơn nữa gọi Triệu quản gia tới mắng một trận, tức giận không ít.
Nàng tối cần mặt mũi, kết quả người của nàng cố tình không cho nàng mặt mũi!
Triệu quản gia bị mắng mặt xám mày tro thế này mới kinh sợ nghe được trưởng tử của mình phạm chuyện tốt gì, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng dậy được. Hắn thấy Dực Đế tức giận đến mặt xanh xám, sợ quân vương giận dữ, con hắn phải đầu rơi xuống đất, mới chạy về quỳ trên tuyết.
“Ta cũng không trông mong Triệu quản gia có ơn lo đáp...” Mộ Dung Phức nhíu mày, “Nhưng có thể nhìn hắn nội bộ lục đục với lão đông gia... Ta liền thích.”
Nói xong thực phấn khởi ngâm hai câu, “Ngửa mặt lên trời cười to ra khỏi cửa, bọn ta há là rau cỏ.” Liền cười cuồng dại đi ra ngoài.
Còn nói không ôm hận báo thù...
Đỡ trán, Nhạc Phương có chút vô lực nở nụ cười.