Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hẳn là vừa tắm rửa sạch sẽ, Phức thân vương chỉ mặc áo bào thư sinh rộng thùng thình, tóc ẩm tùy tiện dùng khăn buộc lỏng lẻo, khoanh chân ngồi trước một chiếc bàn nhỏ...Bàn cờ đã bày ra.
“Ngồi đi.” Nâng hai bát đựng cờ đen trắng lên nói, “Nghe nói ngươi chơi cờ rất tốt. Cùng chơi với ta ván tiếp theo chứ?”
Nhạc Phương vốn lo lắng nhưng mặt không chút thay đổi, hồi lâu mới nghe hiểu ý tứ của nàng, tâm thần hơi bình ổn lại, đang muốn ngồi (quỳ), Mộ Dung Phức lại xua tay, “Đủ. Ngươi không chê quỳ đau chân, ta cũng nhìn mệt. Khoanh chân ngồi đi, không phải làm lễ như hổ rình mồi ở bên cạnh.”
Nhạc Phương âm thầm thở ra một hơi, ngẫm nghĩ trong chốc lát, hạ quân đầu tiên.
Hắn là “Cao tài sinh” được nam quán bồi dưỡng ra, cầm kỳ thư họa chỉ tính là kỹ năng cơ bản mà thôi. Trong đó am hiểu nhất chính là kỳ. Nhưng tính tình hắn vô cùng bướng bỉnh, có miễn cưỡng nhường cũng để người ta thấy dấu vết, nên Khanh vương gia không thích chơi cờ cùng hắn.
Huống chi ở nội trạch cũng không xuất hiện danh thủ quốc gia gì cả, hắn không khỏi có loại cảm giác tịch mịch của cao thủ.
Phức thân vương đã mời, hắn vui lòng tòng mệnh, nhưng cũng chả mong đợi gì.
Nhưng cầm co đến giữa ván, hắn có chút biến sắc. Chơi cờ cần chú ý đạt tới trung hoà bình ổn, mài giũa tâm trí. Nhưng Phức thân vương chơi cờ lại cực kỳ cuồng dã, chỉ công không thủ, giết một ngàn địch, tự thiệt hại tám trăm. Hợp lại là con đường lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
... Chỉ có thể gọi là bậc lưu manh vô lại.
Nhưng không thể không bội phục, nàng cân não cực kỳ linh hoạt, ứng biến rất nhanh. Hạ cờ truy đuổi, không chỉ có đại khai đại hạp¬1, chiêu chiêu liên hoàn, còn liên tiếp thúc giục, hắn đành phải ra sát chiêu, để có một chút thời gian suy nghĩ.
Một cái không cẩn thận, hắn thắng.
“Không tồi.” Phức thân vương khen ngợi, “Chỉ là hạ cờ quá chậm.”
“Cờ, tôi luyện tâm trí, chú trọng tới bồi dưỡng tính cách trung hòa bình ổn.” Nhạc Phương đắn đo tìm những lời để nói.
“Mới không phải, cờ chú trọng chính là binh quý thần tốc. Muốn bồi dưỡng tính cách trung hòa bình ổn, dứt khoát phải xuất gia đi thôi.” Mộ Dung Phức uể oải thu quân cờ bỏ lại vào bát, “Thế nào? Không hồi hộp như vậy chứ?”
Nhạc Phương đờ ra, yên lặng thu quân cờ, gương mặt như bạch ngọc chầm chậm đỏ lên.
Nghỉ ngơi hai tháng, vẫn gầy trơ cả xương, dù sao may mà đã thoát khỏi hiểm cảnh. Thầy thuốc nói, hắn đã lâu không được ăn uống đầy đủ, lại làm lụng vất vả quá độ, may mà nền tảng ban đầu không tệ, tuy gầy, nhưng khôi phục rất tốt. Hơn nữa còn ấp úng nói, thận thủy sung túc, dương khí cực thịnh, theo lý thuyết là làm được.
Đáng tiếc, lý luận và thực tế luôn có sự khác biệt.
Mộ Dung Phức âm thầm thở dài một tiếng, nghiêm trang nói, “Kỳ thật bộ dạng ta tuy rằng khó coi, nhưng cũng không đến nỗi rất khủng bố chứ? Vì sao tất cả ở trước mặt ta đều mềm nhũn ra thế? Ai, ta không phải nói ngươi, ta là nói tên ngạch phụ¬ đã mất cơ.”
Nhạc Phương mặt càng đỏ, cũng không biết nên hướng mắt vào đâu. Hắn trăm ngàn cũng không thể ngờ được, thần tượng trong lòng nói chuyện “thẳng thắn” như vậy...
“Lúc trước ta và hắn thành thân, hắn mượn rượu thêm can đảm mới dám vào phòng.” Mộ Dung Phức buồn bực, “Nhưng chuyện đã gần đến nơi rồi... hắn liền mềm oặt. Ép buộc nửa ngày mới được việc... liền phải thở lấy hơi.” Nàng thở dài, “Cho nên nói, vạn nhất thật sự không được, hẳn là là vấn đề của ta, ngươi không cần có gánh nặng tâm lý.”
Hắn rất muốn nhịn xuống, nhưng vẫn phốc xuy cười ra tiếng.
Nhân chính chân hảo, chậc chậc. Mộ Dung Phức nhìn Nhạc Phương cười, cảm thán không dứt. Chả trách Khanh hoàng huynh luyến tiếc buông tay, khó trách có quân vương đốt lửa hiệu huy động chư hầu2. Mỹ nhân chuyên môn đeo bộ mặt nghiêm túc bỗng cười, thật sự là càng thêm trân quý.
Nàng không khỏi nhẹ giọng, “Ta biết chuyện này không thể miễn cưỡng, chúng ta lại không thành thục. Chúng ta trước hãy kết giao một thời gian...
Ý ta là ở chung một thời gian. Nếu thật sự không thể, hãy tính tiếp, được không?”
Mộ Dung Phức chung quy là một người thực tế. Ngạch phụ sợ nàng sợ đến chết, nhìn đến nàng toàn thân cao thấp ngay cả phần dưới kia đều mềm nhũn...
Nàng cũng nhận thức được. Sau khi góa bụa, nàng từng thử chấp nhận một mối quan hệ mới3... Cũng là nhìn đến nàng uy mãnh không thể phát ra được4, cuối cùng tìm một cành cao khác để leo lên.
Trái cây hái ép không ngọt, nàng rõ hơn so với bất kỳ ai. Hơn nữa nếu nam nhân không muốn, muốn miễn cưỡng hắn cũng khó...
Nàng cũng không phải là kẻ có thể hạ mình đi cường bách người khác.
Nàng cũng chẳng làm thế nào được với chính trực và ngạo khí của mình.
Nhưng Nhạc Phương không biết tâm lý nàng vừa thực tế vừa biến đổi phức tạp ly kỳ như vậy, chỉ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn nàng.
Hắn bốn năm tuổi đã bị bán đến nam quán, tất cả tài học có thể nói đều là do bị đánh đập mà có. Trong trí nhớ của hắn, chưa từng có ai quan tâm, chưa từng có người hỏi hắn liệu có không vui, cũng không có quyền được không vui.
Hắn âm thầm sùng bái Phức thân vương, nói không chừng là vì hắn hy vọng có được khí khái ngạo nghễ như vậy, gương mặt lạnh lùng dáng vẻ nghiêm trang tiêu trừ đến cùng những oan khuất trong thiên hạ. Tiếc hận sự sa cơ và bất hạnh của nàng, lại bội phục sự lạnh nhạt và khả năng biết tiến biết lùi của nàng.
Thế mà nàng rõ ràng đang ngồi khoanh chân ở trước mặt hắn, ôn nhu cho hắn quyền lựa chọn không vui.
“... Ta không có miễn cưỡng.” Hắn cúi đầu, chớp mắt, thử nuốt ngược những giọt nước mắt đang tràn ra.
Mộ Dung Phức nghiêng đầu nhìn hắn... Ách? Đầu gối nàng di động đến trước mặt Nhạc Phương, “Hả... Ngươi không phải đang khóc đấy chứ? Lần này phá kỉ lục mới rồi... Ta dọa khóc người ta.” Không khỏi có chút nổi giận.
Lão nương chỉ muốn mượn giống sinh tiểu hài tử, sao lại khó đến thế?
Nhạc Phương nâng hốc mắt ửng đỏ nhìn vẻ mặt buồn bực của Mộ Dung Phức, lấy thật nhiều dũng khí, run rẩy đưa đôi môi áp vào môi nàng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động hôn một người.
“Ấy, không phải sợ.” Mộ Dung Phức an ủi hắn, “Còn có, tay ta chống thật sự rất đau. Ngươi xem tư thế của chúng ta có hay không nên gần gũi hơn một chút... Bằng không hôn môi như vậy thật vất vả.”
Nhạc Phương phát run nở nụ cười, không biết là sợ hãi hay hưng phấn. Hắn thử chủ động ôm lấy Mộ Dung Phức...
Trên người nàng không có vị son phấn, mà là mùi xà phòng nhàn nhạt rất sạch sẽ. Hơn nữa còn rất mềm mại và ấm áp.
Chú thích:
Đại khai đại hạp1: nôm na là biết tiến biết lùi. Đại khai-phát huy khả năng đến cực hạn, biểu hiện xuất sắc nhất, đại hạp-đem ẩn đi mũi nhọn, sau khi thắng lớn thì rút lui. Tóm lại là một người vừa mạnh mẽ tiến công vừa biết bảo vệ chính mình. Ví dụ như các cố vấn quân sự thời xưa sau khi giúp đế chiếm được giang sơn, thì rất có thể sẽ bị diệt đi để tránh tạo phản, vậy thì trước đó họ phải biết rút lui mới là khôn ngoan, giống như Phạm Lãi chẳng hạn.
Quân vương đốt lửa hiệu huy động chư hầu2: Chu Vương đốt lửa huy động chư hầu để đổi lấy nụ cười của Bao Tự.
3: Nhập mạc chi tân (huhu không biết dịch là gì nữa) Tại Trung Quốc thời xưa thường phân chia không gian bằng cách đặt các tấm màn (mạc) nên mạc đại diện cho sự riêng tư của chủ nhà. Nhập mạc là đi vào trong màn, tân là khách, cả cụm này có nghĩa là một người xa lạ lạ trở nên có quan hệ thân thiết với chủ nhà. Còn có nghĩa là mối quan hệ bạn bè tâm tình.
4: Hùng phong bất chấn. Hùng phong là sức mạnh của nam giới. Chấn: hăng hái, vang dội.