Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
  3. Chương 11
Trước /94 Sau

Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhớ lại đời trước, trước đó một tháng Duẫn Tư Giác ám chỉ mời chào với Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm thân là tâm phúc của Hoàng Thượng tất nhiên hắn sẽ không để lời mời chào của một vị hoàng tử ở trong lòng. Hắn đã đánh thái cực, khéo léo từ chối tránh không đắc tội người khác, rồi cứ để việc này có lệ trôi qua. Nhưng từ sau lúc đó đến lúc Tống Hầu gia bị nhốt vào Chiêu ngục, dưới sự điều tra của Bùi Cô Cẩm, hắn tìm được chứng cứ phát hiện việc này có liên quan đến Duẫn Tư Giác.

Duẫn Tư Giác làm việc kín kẽ, mọi kế hoạch ở Mẫn Chiết đã được chuẩn bị một thời gian dài chừng ba, bốn năm. Bùi Cô Cẩm phát hiện ra manh mối nhưng không được Hoàng Thượng cho phép đi Mẫn Chiết để điều tra ngọn nguồn, khó có thể lật lại bản án. Vì cứu Tống Hầu gia, Bùi Cô Cẩm đành phải đầu phục Duẫn Tư Giác, lấy sự sai khiến của gã ta đổi lại Duẫn Tư Giác tha cho Tống Hầu gia một mạng.

Hắn nhớ rõ ngày đó sau khi đàm phán xong, Duẫn Tư Giác cười cười hỏi hắn: "Lúc trước ta liên hệ Bùi Đại nhân vài ba lần, Bùi Đại nhân chỉ hờ hững với ta. Hiện giờ vì cứu Tống Hầu gia lại chủ động tìm tới cửa. Xem ra Bùi Đại nhân đối với vị Tống Tiểu thư kia thật đúng là tình sâu nghĩa nặng."

Lúc đó, Bùi Cô Cẩm mới vừa có được Tống Vân Tang không mấy ngày, thật sự là đang hết sức đắc chí, rất thích nghe Duẫn Tư Giác nói những lời này. Hắn nhìn như khiêm tốn buồn rầu kì thực trong lòng đang muốn khoe khoang, khoát tay áo: "Điện hạ hỏi như vậy, nhất định là chưa từng gặp qua nương tử của ta. Nàng thiên sinh đã có dung mạo như vậy, nếu đã cầu đến ta đừng nói cứu phụ thân nàng, cho dù có muốn mạng của Bùi mỗ, Bùi mỗ cũng phải cho nàng."

Nụ cười trêи môi Nhị hoàng tử cứng lại: "Nương tử?"

Bùi Cô Cẩm cũng không để ý biểu tình của Duẫn Tư Giác thay đổi, hắn chỉ hận không thể chiêu cáo với toàn thiên hạ đường làm quan của mình đang vô cùng rộng mở: "À, ta quên nói, mười ngày sau là ngày lành tháng tốt, cũng là ngày đại hỷ của Bùi mỗ cùng Tống tiểu thư. Đến lúc đó Điện hạ nhất định cần phải đến chung vui với chúng ta."

......

Bùi Cô Cẩm đứng ở góc đường, cẩn thận nhớ lại những gì trong kí ức một lần, rốt cuộc cũng có thể xâu chuỗi những chuyện không thích hợp lại với nhau. Câu hỏi kia của Duẫn Tư Giác về Tống Vân Tang nhìn như đang nói chuyện phiếm, kỳ thực là thử xem rốt cuộc ở trong lòng hắn Tống Vân Tang chiếm quan trọng đến mức nào. Lúc nghe thấy hắn muốn thành thân cùng Tống Vân Tang biểu tình của Duẫn Tư Giác đã bất thường rồi, tuy rằng rất nhanh sau đó gã ta đã vừa cười nói chúc mừng, nhưng phản ứng kia... Thật sự giống như người mình coi trọng bị người khác đoạt mất, nhất thời khó có thể tiêu hóa được.

Thì ra Duẫn Tư Giác đã sớm theo dõi Tống Vân Tang! Chỉ là kiếp trước, người này vì mượn sức hắn nên mới đè ép ɖu͙ƈ vọng của chính mình xuống, không tranh đoạt cùng hắn. Năm năm sau, Duẫn Tư Giác đã ngồi lên ngôi vị Thái tử, không lâu sau Hoàng Thượng bệnh nặng băng hà, gã ta không cần đến Bùi Cô Cẩm nữa tất nhiên muốn cướp Tống Vân Tang quay về.

Nhưng Bùi Cô Cẩm sao có thể là người để thê tử mình bị đoạt! Duẫn Tư Giác biết Bùi Cô Cẩm rất xem trọng Tống Vân Tang, không phải chỉ diễn xuất đối phó với người ngoài, vì thế hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, gã ta đơn giản sắp đặt quỷ kế giết Bùi Cô Cẩm.

Dù sao đi nữa Duẫn Tư Giác cũng là một vị hoàng tử... thật sự là sức chịu đựng gã ta rất tốt! Trong lòng Bùi Cô Cẩm cười lạnh. Kiếp trước hắn lên nhầm thuyền giặc, không thể không làm điều ác, mà những điều ác này, cuối cùng lại trở thành cái cớ để người này trị hắn tội chết. Nếu như sớm biết hết thảy chỉ là do Duẫn Tư Giác tự biên tự diễn, trước khi chết hắn nhất định sẽ cắn chặt lấy gã ta lôi gã ta xuống nước cùng, không để cho gã ta sống yên ổn...

Ngẫm lại như vậy. Bùi Cô Cẩm thở ra mạnh ra một hơi. Lúc ấy hắn đã bị nhốt vào Chiêu ngục, mọi người đều nghĩ hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không dám trở mặt với Duẫn Tư Giác, chỉ sợ một khi trở mặt Duẫn Tư Giác sẽ gây ra chuyện bất lợi cho Tống Vân Tang. Đến chết hắn vẫn nghĩ cho Tống Vân Tang, nhưng Tống Vân Tang vẫn không chịu tha thứ cho hắn như trước...

Bùi Cô Cẩm phát bực đấm lên tường, ép chính mình không được nghĩ nữa. Vấn đề trước mắt là ba tháng sau khi hắn sống lại này đã không để ý đến Tống Vân Tang, hôm nay còn mắng chửi Tống Vân Tang hung ác như vậy, chắc chắn Duẫn Tư Giác đã nhận được tin tức từ Tằng Nguyên Lương, nghĩ hắn không có hứng thú với Tống Vân Tang vì thế mới quyết định ra tay với Tống Vân Tang. Nếu như hắn mặc kệ, đời này của Tống Vân Tang xem như bị hủy trêи tay Duẫn Tư Giác.

Dường như Bùi Cô Cẩm không hề do dự một giây nào đã đưa ra quyết định, hắn phải cứu Tống Vân Tang. Hiện tại không phải bởi vì hắn còn quan tâm đến nàng, mà là vì đối phó Duẫn Tư Giác. Đời trước Duẫn Tư Giác hại chết hắn, đời này còn muốn chiếm đoạt nữ nhân của hắn? Nằm mơ đi!

Nhưng nghĩ đến những lời mình đã nói đêm qua, Bùi Cô Cẩm lại dừng bước. Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tống Vân Tang, vậy nếu như tự mình đi tìm Duẫn Tư Giác đòi người, thứ nhất sẽ đánh rắn động cỏ, thứ hai sẽ phải dây dưa với Tống Vân Tang, bị Tống Vân Tang phát hiện ra chỗ không thích hợp không phải sao?

Suy nghĩ của Bùi Cô Cẩm xoay chuyển, lại có chủ ý mới. Đúng lúc này ám vệ được hắn sắp xếp theo dõi ở Tống phủ cũng chạy đến, vội vàng bẩm báo với hắn: "Đại nhân, Tào thị làm Tống Tiểu thư hôn mê rồi mang nàng đến cho Nhị hoàng tử!"

Bùi Cô Cẩm gật đầu: "Ta biết." Hắn cong cong khóe miệng nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười: "Ngươi đi thông tri cho Ngụy Hưng, nói hắn ta đến đầu đường của Thập Bát phường chờ. Sau đó ngươi đến thành Bắc..."

Lại nói đến tình hình trong viện, Duẫn Tư Giác không muốn tốn công dỗ dành Tống Vân Tang nên gã ta đang muốn trực tiếp dùng vũ lực. Tống Vân Tang sợ tới mức khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng Duẫn Tư Giác căn bản không để ý tới. Gã ta đã ép Tống Vân Tang đến đuôi giường, đột nhiên nghe thấy cửa phòng bị gõ ầm ầm: "Điện hạ! Điện hạ không hay rồi! Đi lấy nước!"

Duẫn Tư Giác nhíu mày, vẫn đứng dậy mở cửa. Khói bụi mù mịt đập vào mặt gã ta, Duẫn Tư Giác bị sặc ho khan liên tục, lúc này gã ta mới ý thức được tình huống nghiêm trọng. Lâm quản gia vội vàng nói: "Cũng không biết tại sao lại bị cháy, nháy mắt lửa đã muốn lan ra nửa viện! Hiện giờ thế lửa quá lớn, khống chế không được!"

Duẫn Tư Giác nhìn qua, thấy ánh lửa bừng bừng trong đêm tối! Trong tòa nhà này có mật thất, là nơi chuyên dùng để gã ta giấu trân bảo tiền tài, nếu như bị đốt sạch sẽ thì gã ta không còn gì nữa! Mặt của Duẫn Tư Giác hơi tái đi: "Nhanh nhanh tìm nha dịch đến cứu hoả!"

Lâm quản gia đáp lời, vội vàng xoay người chạy đi. Duẫn Tư Giác quay đầu lại nhìn về phía Tống Vân Tang, phẫn nộ nói với thị vệ: "Đưa nàng đến Thập Lục phường đi, lát nữa ta sẽ qua đó."

Lập tức có nhũ mẫu đi vào phòng, mặc cho Tống Vân Tang một bộ quần áo khác, sau đó mang nàng ra xe ngựa. Tống Vân Tang tránh được một nguy cơ nhưng vẫn chưa được an toàn. Nàng đoán Duẫn Tư Giác lo lắng cho vật quan trọng nào đó trong trạch cho nên phải ở lại nơi đợi đến lúc dập được lửa. Chờ đến lúc gã ta xử lý xong vẫn sẽ tìm đến nàng. Nàng đã bị dây xích sắt khóa hai tay lại, trong xe ngựa có hai nha hoàn ngoài xe ngựa còn có tám nhũ mẫu cùng thị vệ. Trông giữ rất nghiêm mật, nhưng trêи đường nhiều người qua lại bởi vậy đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của nàng.

Tống Vân Tang ép chính mình phải bình tĩnh lại. Nàng nhìn ra bên ngài thông qua khe hở do màn xe mỏng bị gió thổi lên. Ngã tư đường này trông rất quạnh quẽ không thấy được mấy người đi đường. Nàng nghĩ muốn đi đến Thập Lục phường thì phải đi qua Thập Bát phường phồn hoa náo nhiệt. Tống Vân Tang quyết định đợi đến Thập Bát phường sẽ chạy trốn, lấy cớ Nhị hoàng tử cường thưởng dân nữ để làm lớn chuyện lên. Nhị hoàng tử ép buộc không được sẽ phải thu tay lại, lúc đó nàng mới thật sự an toàn.

Nàng im lặng đợi một khắc sau, xe ngựa đã đi tới Thập Bát phường. Tống Vân Tang hít sâu một hơi, đang định lao ra khỏi xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào ngoài xe ngựa!

Âm thanh chiêng trống pháo nổ vang vọng từ xa đến, hòa vào trong đó còn có tiếng nhạc chúc mừng. Trong lòng Tống Vân Tang nghe ra tiếng nhạc chúc mừng này... có người đang múa sư!

Lúc âm thanh kia đến thật gần, xe ngựa dừng lại, chắc chắn đã bị đoàn người ngăn lại. Tống Vân Tang lại chờ đợi, đám thị vệ bỗng nhiên quát: "Làm gì vậy? Lui ra! Nơi này có xe ngựa các ngươi không nhìn thấy sao? A!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai nha hoàn trong xe ngựa đều giật mình. Các nàng sốt ruột xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, nhưng không ngờ có người ở phía sau lưng đẩy các nàng!

Tống Vân Tang chớp đúng thời cơ nhảy xuống xe ngựa, thấy trêи đường đã muốn loạn thành một đoàn! Vũ sư đang xô đẩy với nhóm thị về và nhũ mẫu, một ít người đi đường cũng bị lôi vào trong nhóm hỗn loạn, cho nên xe ngựa của bọn họ bị chặn dừng. Thực sự là cơ hội trời ban, Tống Vân Tang quay đầu bỏ chạy! Nàng nhớ rõ phủ doãn của Thuận Thiên phủ ở ngay gần đây, người nọ là bạn cũ của phụ thân nàng, nhất định sẽ giúp nàng thoát vây. Nhưng nàng còn chưa chạy được mấy bước hai nha hoàn đã đuổi theo kéo nàng lại. Một mình Tống Vân Tang chống lại hai người, tay còn bị xích sắt khóa lại, làm sao có thể thoát được! Thấy mình sắp bị lôi quay lại xe ngựa, Tống Vân Tang sốt ruột hô to: "Cứu mạng! Nhị Điện hạ cường đoạt dân nữ, ưm!"

Nàng chỉ kịp ưm lên một tiếng, một nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh! Người nọ đẩy hai nha hoàn kia ra, sau đó khiêng nàng lên trêи vai, chạy nhanh về phía đầu phố! Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, đầu của Tống Vân Tang bị chúi xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người bên cạnh lướt qua như gió. Một lát sau nàng mới hồi phục tinh thần, nghĩ người này cũng là người của Nhị hoàng, nàng cố gắng chịu đựng xóc nảy, mở miệng la lên: "Cứu mạng, cường đoạt, dân nữ —"

Nhưng bị khiêng như vậy quá khó chịu, Tống Vân Tang kêu lên vài tiếng nghe rất thê thảm. Bước chân của người nọ hơi dừng lại, bỗng nhiên trở tay ôm lấy eo nàng, rồi ôm lấy cả người nàng! Tống Vân Tang chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nàng bị người nọ ôm vào trong ngực!

Đầu của Tống Vân Tang đang chúi xuống hiện tại đã trở về tư thế bình thường, cũng thấy được người nọ đang bịt khăn đen. Đây không phải là người của Nhị hoàng tử. Nếu là người của Nhị hoàng tử nhất định sẽ không cần phải che mặt như vậy. Vậy người giữa đường đột nhiên xuất hiện này là ai? Tại sao lại muốn mang nàng bỏ chạy?

Trong lúc chạy trốn gió thổi khăn đen của người nọ bay lên một góc. Tống Vân Tang thấy được hầu kết và cổ của người nọ, chỉ kém một chút là có thể thấy rõ cằm của hắn, lại nghe người nọ cúi đầu một tiếng mắng! Giây tiếp theo, một bàn tay áp lên gáy của nàng sau đó nhấn đầu nàng xuống trước ngực của hắn!

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net