Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rõ ràng là Bùi Cô Cẩm đang giải thích, nhưng Tống Vân Tang lại có ảo giác, dường như đằng sau câu xin lỗi kia đang ẩn chứa lời tỏ tình mà nam nhân vẫn luôn chôn giấu. Giống như hắn đang nói, xin lỗi, nhưng bất luận chuyện gì xảy ra, ta vẫn luôn yêu nàng không thay đổi.
Tống Vân Tang ngây người nhìn hắn, không nói nên lời. Bùi Cô Cẩm cúi người xuống áp môi của hắn lên môi nàng.
Trong khoảnh khắc nam nhân hôn lên Tống Vân Tang nghe thấy tim của mình đập điên cuồng trong ngực. Mặt của nàng đột nhiên nóng muốn bốc khói, nhưng cứng đơ một lát nàng cũng chậm rãi nâng tay lên ôm lấy thắt lưng của Bùi Cô Cẩm. Nàng có cảm giác cơ thể của nam nhân căng cứng đến run rẩy như trước, nhưng nụ hôn kia không hề cuồng bạo nôn nóng như ngày hôm trước, ngược lại vô cùng nhẹ nhàng triền miên.
Thì ra... Bùi Cô Cẩm cũng có thể dịu dàng như vậy. Hắn như một ngọn núi lửa đang phun trào dung nham nóng chảy, nhưng lại làm cho nàng cảm nhận được là hắn như ánh mặt trời như gió nhẹ thoảng bay bay. Tống Vân Tang bị cảm xúc mãnh liệt kia bủa vây, rồi lại được sự dịu dàng này trấn an, dần dần tìm được điểm cân bằng. Nàng thả lỏng cơ thể, mềm nhũn dừa vào trong lòng Bùi Cô Cẩm, mặc cho nam nhân hôn duyện môi của nàng, xâm nhập càng sâu. Trong lúc hơi thở giao hòa, nàng cũng không cảm thấy thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa như trước...
Tựa như Bùi Cô Cẩm hôn thật lâu, lại tựa như nụ hôn này không kéo dài. Hắn lui lại một chút, ôm lấy Tống Vân Tang thở dốc, hắn cúi nửa người ôm chặt lấy nàng không muốn tách rời. Đợi cho hô hấp đã bình thường trở lại, hắn mới từ từ buông Tống Vân Tang ra: "Tang Tang có ghét ta như vậy không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vân Tang vẫn còn hồng, lắc lắc đầu. Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng thở ra. Hắn vẫn còn nhớ rõ mấy ngày trước, Tống Vân Tang nói với hắn, muốn tìm một phu quân cả đời không thân mật với nàng. Lời này thật sự làm cho hắn hậm hực. Kiếp trước hắn làm vợ chồng với Tống Vân Tang năm năm, vô cùng ham thích thân mật cùng Tống Vân Tang, nhưng trước giờ hắn không biết nàng lại ghét bỏ chuyện này như vậy. Bùi Cô Cẩm lại hỏi thêm một câu có ý đồ xác nhận: "Vậy chán ghét ta ‘muốn’ nàng không?"
Tống Vân Tang lại lắc lắc đầu. Cùng lúc này, đầu óc đang mù mịt của nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại: từ từ, Bùi Cô Cẩm hỏi cái này làm gì chứ? Không phải... hắn đang muốn nói tới chuyện sau này hắn không thể làm chuyện ấy đó chứ?
Đúng rồi... Nàng mới nói với Bùi Cô Cẩm mình không để ý đến chuyện giường chiếu, hiện tại nếu thể hiện ra nàng thật sự thích có khi nào Bùi Cô Cẩm sẽ cảm thấy tự ti không? Tống Vân Tang vội vàng đẩy Bùi Cô Cẩm ra, nhấn mạnh: "Nhưng mà, ta cảm thấy giữa nam nữ chỉ cần hôn nhẹ ôm một cái, như vậy là đủ rồi."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn như thường. Hắn nghĩ ý của Tống Vân Tang là trước khi thành thân không thể viên phòng. Đối với chuyện này hắn đã sớm nghĩ đến, dù sao kiếp trước trước khi thành thân hắn muốn nàng, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy hắn không tôn trọng nàng. Mà hắn cũng không muốn để tai hoạ ngầm giống như kiếp trước, cũng quyết định cứu Tống Hầu gia ra, hoàn thành lời hứa với nàng sau đó mới muốn nàng. Còn hiện tại, đáp án này đã tốt hơn nhiều so với tình huống hắn dự đoán.
Hai người lại ở tiểu viện ngây người một hồi, đã đến giữa giờ Tuất. Phụ thân của Bùi Cô Cẩm đã trở lại, người một nhà cùng nhau ăn cơm tối. Tam tẩu quả nhiên còn đội đóa hoa sơn trà to đùng kia, một phòng nam nữ già trẻ nhìn nàng ta với đủ kiểu đủ loại ánh mắt, nàng ta ăn cơm mà xấu hổ giận dữ muốn chết. Sau khi ăn xong, cha Bùi để lại Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang nói chuyện.
Trông cha Bùi chỉ mới hơn năm mươi tuổi, diện mạo bình thường, hiển nhiên vẻ tuấn tú của Bùi Cô Cẩm là được di truyền từ mẫu thân. Phụ tử hai người hỏi nói mấy câu, không khí coi như bình thản, cha Bùi chuyển ánh mắt về phía Tống Vân Tang: "Vị này chính là Tống tiểu thư?"
Tống Vân Tang vội vàng khom người hành lễ, Cha Bùi khoát tay: "Không cần khách khí. Năm trước Cô Cẩm nói muốn thành thân với ngươi, muốn ta chuẩn bị cầu hôn. Nhưng ta đã chuẩn bị một năm, vẫn không đợi được đến bước tiếp theo. Ta còn nghĩ do hắn trèo cao, không trông mong gì nhiều. Cũng không nghĩ thế sự vô thường, phụ thân ngươi bị nhốt vào Chiêu ngục, lại làm cho hắn đạt được mong muốn."
Tống Vân Tang có chút xấu hổ. Nàng không biết mình có nghĩ nhiều hay không, nhưng mà lời này của cha Bùi... Tựa như muốn nói lúc trước nàng khinh thường bọn họ, hiện tại lại thấy thế sự không tốt nên bẻ lái? Nàng không biết nên trả lời như thế nào, Bùi Cô Cẩm lại lạnh nhạt mở miệng: "Tin tức của Phụ thân cũng quá chậm chạp rồi. Mấy tháng trước, khi Tống Hầu gia còn chưa có gặp chuyện không may, ta và Tang Tang đã trao đổi với nhau rồi. Nhưng ta mãi quan tâm đến chuyện của chúng ta nên đã quên nói với phụ thân."
Hắn đi qua bàn trà, cầm lấy tay của Tống Vân Tang, nhéo nhéo trấn an nàng. Cha Bùi nâng mắt nhìn lại: "Thì ra là thế. Vậy ngươi đã sắp nâng nàng vào phủ?"
Một từ "nâng" này làm cho cơ thể của Tống Vân Tang vừa mới thả lỏng lại cứng ngắc lên. Nếu là chính thức thú thê, sao có thể dùng kiệu nhỏ nâng vào phủ? Cha Bùi đang xem nàng thành thiếp thất thông phòng sao! Nhưng ông ta ở bên cạnh Hoàng Thượng lâu như vậy, làm sao có thể không thông minh? Ông ta nói ra câu này là đang khinh thị nàng, cố ý nói như vậy để nàng nghe!
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm lập tức lạnh lẽo: "Không phải phụ thân già rồi nên hồ đồ? Ông còn chưa đến Tống phủ cầu thân, ta làm sao có thể nâng nàng vào phủ?"
Cha Bùi uống một ngụm trà: "Cầu thân cái gì?" Ông ta nhìn về phía Tống Vân Tang: "Tống tiểu thư, ta là người thô thiển, nói chuyện thẳng thừng, ngươi đừng để ý. Nếu là trước kia, ngươi là con gái của Hầu phủ gả cho Cô Cẩm nhà ta tất nhiên là có thể. Nhưng hiện tại phụ thân ngươi đã bị nhốt vào Chiêu ngục, đã mất thánh tâm, Cô Cẩm thú ngươi chỉ có thể bị liên lụy, tất nhiên không thể cho ngươi làm chính thê."
Sắc mặt Bùi Cô Cẩm trầm xuống: "Phụ thân nói cho cẩn thận."
Cha Bùi chậm rãi buông chén trà: "Ta biết, có vài chuyện con ta cũng ngại nói ra, ông lao ta phải nói thay hắn. Kỳ thật có làm chính thê hay không, cũng không có gì quan trọng. Nữ nhân mà, có thể được nam nhân sủng ái là được. Cô Cẩm thích ngươi như vậy, ngươi hầu hạ thật tốt, dù cho làm thiếp thất cũng không chịu ấm ức. Ngươi cũng đừng nghĩ không thông, với tình trạng hiện tại của ngươi ngoại trừ Cô Cẩm nhà ta niệm tình cũ nguyện thú ngươi, ngươi tìm không được người tốt hơn nữa đâu."
Sắc mặt của Tống Vân Tang lúc xanh lúc trắng, không nói nên lời. Nàng cảm thấy nhục nhã, cũng cảm thấy ghê tởm. Nhưng nàng còn chưa nổi giận, Bùi Cô Cẩm đã đứng lên, lớn tiếng cắt ngang ông ta: "Đủ rồi!"
Nam nhân xanh mặt, nhẹ nhàng nói với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng đi ra ngoài chờ ta."
Tống Vân Tang cũng không muốn ở lại, vội vàng đi ra ngoài với Thu Miên. Bùi Cô Cẩm nhìn theo hai người đi xa, đóng cửa phòng, lúc xoay người lại, sắc mặt của hắn hiện lên vẻ hung ác nham hiểm. Cha Bùi hờ hững nói: "Bày ra sắc mặt này cho ai xem? Không phải ta vì tốt cho ngươi, Tống gia hiện tại đã xuống dốc, ngươi thú nàng, đối với ngươi không có chỗ nào tốt."
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Ông vì tốt cho ta? Ông nói lời này, cũng không chột dạ? Chẳng qua là trong đám con ông nuôi, chỉ một mình ta có tiền đồ như vậy, ông biến ta thành lợi thế tốt nhất trong tay ông, cho nên ông không muốn thấy ta bị giảm giá trị mà thôi!"
Có lẽ hắn chưa từng làm càn như vậy, Cha Bùi cũng nổi giận, vỗ lên bàn trà: "Ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai!"
Bùi Cô Cẩm đi nhanh đến trước mặt cha Bùi, lạnh lùng tóm lấy cổ áo ông ta: "Còn ông lại cho rằng ông đang nói chuyện cùng ai!"
Cha Bùi lộ ra một cười lạnh không khác gì Bùi Cô Cẩm: "Ta đang nói chuyện cùng con ta. Làm sao vậy, hiện tại đã làm Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, nên đã muốn leo lên đầu ta ngồi? Ngươi chớ quên, ta ở bên Hoàng Thượng bao lâu rồi, ta cũng thường xuyên có thể nhìn thấy ngài! Nếu như ngài biết ngươi bất kính với lão phụ thân của ngươi, ngươi đoán xem, ngài còn có thể khen ngươi chân thật hay không?"
Trên tay Bùi Cô Cẩm lại dùng sức, cổ của cha Bùi bị siết chặt, lập tức nói không ra lời. Bùi Cô Cẩm gằn từng chữ: "Ta là con của ông, nhưng ta và ông không giống nhau! Thê nhi ở trong mắt ông, chẳng qua chỉ là một chút bé con rẻ mạt, ông vui lên thì đến chơi một chút, cảm thấy không thú vị thì đá qua một bên! Ta sẽ không để cho nữ nhân của ta phải sống khổ như mẫu thân của ta! Ta sẽ thú Tang Tang, đời này chỉ cần một mình nàng. Ông đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, đợi đến khi ta từ Mân Chiết trở về, ông lập tức đến Tống phủ cầu hôn cho ta!"
Hắn buông tay ra, thả cha Bùi đã bị siết đến đỏ cả mặt ngồi lại ghế: "Về phần Hoàng Thượng, ta khuyên ông vẫn nên tỉnh táo đi. Ông đã già rồi, đã sớm không được ngài coi trọng nữa. Ta ngày ngày đều vào cung, còn bao lâu ông mới có thể thấy ngài một lần? Ông đoán xem ngài sẽ tin tưởng lý do của ông, hay là tin tưởng những gì ngài đã thấy?"
Giọng điệu nói chuyện của hắn không khác biệt gì mấy với cha Bùi, Cha Bùi tức giận đến mức tay đều run run: "Nghiệt tử! Ta sẽ không đến Tống phủ cầu hôn! Cả đời này ngươi đừng mong cho nàng lễ cưới hỏi đàng hoàng!"
Bùi Cô Cẩm cúi đầu nở nụ cười: "Cả đời? Tuy nói tai họa lưu ngàn năm, nhưng phụ thân cũng khỏi nghĩ mình sống quá lâu rồi đấy?" Hắn cong khóe môi môi, đáy mắt lại không hề có ý cười: "Cho dù một tháng, ta cũng không muốn chờ. Đợi lúc ta trở lại kinh thành, trong vòng 3 ngày ông lập tức cầu hôn cho ta."
Cha Bùi cười nhạo: "Ngươi nằm mơ!"
Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: "Cưới hỏi đàng hoàng, thật dễ dàng không phải sao? Cũng không phải ta không thể thay thế ông." Hắn nhìn cha Bùi đang ngồi trên ghế, bày ra một nụ cười thật tình: "Nếu ông chết, đại nương có thể thay ông ra mặt. Trong phủ này trừ ông ra, còn có ai dám không nghe theo lệnh của ta."
Cha Bùi giống như lại bị người ta bóp cổ, hai mắt trợn lên: "Ngươi muốn giết phụ thân ngươi? Chỉ vì một nữ nhân?" Ông ta dùng sức lắc đầu: "Không! Ngươi không dám!"
Đáy mắt của Bùi Cô Cẩm không hề có chút tình cảm nào nhìn ông ta: "Phụ thân, ta là con của ông. Tất cả sự dơ bẩn xấu xí của ta đều di truyền từ ông. Mấy năm nay ta không động đến ông, chẳng qua là ta đã tách ra ở riêng, ta sống ở kinh thành, cũng lười quay đầu lại nhìn ông. Nhưng nếu ông dám làm khó nàng dù chỉ một chút... xem ta có dám hay không."
Cả người cha Bùi đều co rúm, chưa thốt ra được câu nào. Bùi Cô Cẩm lạnh lùng cười, xoay người rời đi.
Tống Vân Tang một mình ngồi dưới ánh trăng trong hoa viên một khắc, Bùi Cô Cẩm đi ra. Tống Vân Tang có chút rầu rĩ, không nói một lời giữ chặt tay của Bùi Cô Cẩm vùi vào trong ngực hắn. Trong lòng của Bùi Cô Cẩm vừa mới tràn đầy lửa giận tâm nháy mắt biến thành một bãi nước. Hắn khống chế giọng nói, trấn an nói: "Không có việc gì, ta đã nói chuyện xong với phụ thân rồi, ông ta đồng ý chờ chúng ta trở lại kinh thành sẽ đến nhà nàng cầu hôn."
Tống Vân Tang giật mình. Cha Bùi làm việc quá đáng căn bản sẽ không để ý mặt mũi của nàng, nhất định kiên trì cho rằng nàng chỉ có thể làm thiếp thất, trông có vẻ không dễ thuyết phục. Tống Vân Tang ngẩng đầu: "Ngài nói như thế nào thuyết phục ông ta?"
Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ: "Lấy tĩnh chế động, lấy lý đổi tình."
Tống Vân Tang cẩn thận đánh giá hắn. Trực giác của nàng cho biết biện pháp của Bùi Cô Cẩm sẽ không đơn giản như vậy, có chút lo lắng: "Ngài không ầm ĩ với ông ta đấy chứ?"
"Không có." Thái độ của Bùi Cô Cẩm khẳng định, lập tức thay đổi đề tài: "Nên trở về nhà của ta rồi, nàng nhất định sẽ thích nơi đó."
Tống Vân Tang cũng không hỏi nhiều. Hai người lên xe ngựa đi mất thời gian một nén nhang, đã tới tư trạch của Bùi Cô Cẩm.
Tòa nhà này được trang hoàng vô cùng thanh lịch, hành lang quanh co, nước chảy róc rách. Tống Vân Tang tới nơi này, cả người đều thỏa mái. Bùi Cô Cẩm thấy nàng thích, trầm giọng nói: "Suối nước nóng ở nơi này cùng một nguồn với suối nước nóng ở Thanh Tuyền sơn trang, có mười hai ngôi nhà được xây ở đây, đều phải trải qua phê chuẩn của Hoàng Thượng. Ta cũng mới đạt được phần thưởng này năm kia."
Tống Vân Tang nhịn không được sợ hãi than nhẹ: "Đại nhân thật lợi hại!"
Bùi Cô Cẩm ổn trọng gật đầu, khoanh tay tiếp tục thong thả bước đi. Nhưng lúc ánh mắt của Tống Vân Tang không rơi trên người hắn, trên mặt nam nhân sẽ gặp lộ ra vẻ kiêu ngạo không thể che lấp, phơi bày ra như một con khổng tước đang xòe đuôi. Bao quanh đại đường là một khu rừng trúc. Gió thổi trúc diệp sàn sạt xao động, một mảnh màu xanh biết trông vô cùng có sức sống.
Tống Vân Tang kinh ngạc che miệng: "Nơi đó, nơi đó có một căn phòng trúc nhỏ!" Đôi con ngươi của nàng sáng ngời: "Đại nhân, ta rất thích!"
Bùi Cô Cẩm biết nàng sẽ thích. Làm sao có thể không thích? Kiếp trước, ở căn phòng trúc trong rừng trúc này là Tống Vân Tang tự cho người ta xây nên. Sau khi Tống Hầu gia chết, nàng bị hắn nhốt ở bên cạnh, suốt ngày hậm hực, cơ thể thường xuyên không khoẻ. Đại phu nói là tâm bệnh, để cho nàng tắm suối nước nóng nhiều một chút điều dưỡng, nàng thường xuyên đến nơi này. Sau khi Bùi Cô Cẩm sống lại, dựa theo bộ dạng của kiếp trước phục hồi căn phòng nhỏ trong rừng trúc như cũ. Hắn cũng không biết hắn lúc ấy vì sao phải làm như vậy, rõ ràng khi đó hắn đã quyết định buông tay. Nhưng có lẽ cho dù quyết định buông tay, hắn vẫn còn giữ lại một tia hy vọng...
Bên trong rừng trúc này, lại xây hơn mười hồ nước nóng. Kiếp trước hắn phải túc trực ở hoàng cung, không có cách nào cùng Tống Vân Tang tới nơi này, bởi vậy mỗi khi gặp nhau, hắn luôn vội vàng. Hơn mười hồ nước nóng trong rừng trúc này, nơi chốn để lại dấu vết hai người bọn họ triền miên...
Âm thanh nức nở dụ người của nữ tử như lại vang lên bên tai, cơ thể của Bùi Cô Cẩm mất khống chế nóng lên. Hắn lạnh lùng kéo kéo vạt áo. Cảm tạ hiện tại là ban đêm, cho nên cho dù hắn có phản ứng gì, Tống Vân Tang cũng nhìn không ra. Bùi Cô Cẩm nhớ lại chiếc hôn nồng nàn hôm nay cảm thấy tim mình lại bị cào cào ngứa ngáy muốn làm gì đó...
Tống Vân Tang căn bản không biết trong đầu của Bùi Đại nhân trầm ổn cẩn thận bên cạnh đang suy nghĩ những chuyện điên loan đảo phượng gì. Nàng vui vẻ chạy về phía trước muốn đi xem căn phòng trúc kia. Nhưng nàng không biết trong rừng trúc này còn có hơn mười hồ nước nóng. Trên bìa dùng đá đắp lên vô cùng trơn trượt Tống Vân Tang còn chưa kịp chuẩn bị, trượt bàn chân một cái nhào về phía trước!
Bùi Cô Cẩm cả kinh, theo bản năng xông lên phía trước! May mà động tác của hắn rất nhanh, mới có thể ôm kịp Tống Vân Tang. Nhưng cơ thể ấm áp ôn hương của nàng chạm mạnh vào ngực hắn, Bùi Cô Cẩm rên lên một tiếng. Tống Vân Tang vựng choáng váng quơ tay giữ lấy hắn, không hề hay biết: "A thật xin lỗi, chạm đến miệng vết thương của ngài rồi... cái gì vậy?"