Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Puck
Lâm Hi thấy khuôn mặt điển trai tắm đầy gió xuân này thì mắt cũng không hề chớp, ánh mắt lập tức dời đi, trực tiếp cất bước đi tới, dáng vẻ này hoàn toàn không nhìn tới Thẩm Cảnh Kỳ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ cứng lại, thu lại vui sướng trong mắt, động tác đưa tay phải ra thu lại, anh xoay người nhìn Lâm Hi gặp thoáng qua anh, vẻ mặt hơi cô đơn.
“Lâm Hi, Thẩm Cảnh Kỳ chào hỏi em, sao em không để ý đến anh ta?” Mã Kiều Thần trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái của hai người, Lâm Hi tỏ vẻ lạnh nhạt, cô nhìn cảm thấy kỳ quái.
“Tại sao phải để ý đến anh ta?” Khóe môi giễu cợt của Lâm Hi nhếch lên, lạnh lùng hỏi ngược lại. Cô không tìm được lý do để ý đến anh ta, cũng chỉ là người đã biến mất khỏi thế giới của cô, cô không cần thiết lại đi làm quen.
“Em và anh ta là lần đầu tiên gặp mặt sao?” Mã Kiều Thần nghiêm túc suy nghĩ về Thẩm Cảnh Kỳ. Anh ta là người làm ăn cô mới quen, tập đoàn Thẩm thị nổi lên trong năm năm gần đây, trong vòng năm năm ngắn ngủi, dưới kinh doanh của Thẩm Cảnh Kỳ, tập đoàn tư sản đã đạt trên năm mươi tỷ, doanh nghiệp mới nổi như vậy, có trợ giúp cho cô, cho nên cô mới mời anh ta tới đây tụ hội. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Lâm Hi và anh họ của em dĩ nhiên không phải gặp mặt lần đầu tiên.” Tiếu Thần ở bên cạnh, nghe đối thoại của hai người, thấy Lâm Hi không có ý trả lời Mã Kiều Thần, anh trả lời thay Lâm Hi.
Cái gì! Ngoài mặt Mã Kiều Thần giống như không có vẻ kinh ngạc đáng có, nhưng trong lòng lại hốt hoảng rồi, phải biết bình thường Quyền thiếu không cho phép sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh Lâm Hi, mà bởi vì quan hệ giữa Tiếu Thần với Lâm Hi không tệ, chiếu cố được Lâm Hi mà Lâm Hi cũng cần bạn bè, Quyền thiếu mới không xuống tay với cậu ta, nhưng Thẩm Cảnh Kỳ này quen biết Lâm Hi như thế nào? Điều này có cần nói cho Quyền thiếu không? Quyền thiếu biết, sẽ diệt Thẩm Cảnh Kỳ sao?
Câu hỏi liên tiếp sinh ra trong đầu Mã Kiều Thần, nghĩ đến càng nhiều, cô càng rối rắm.
“Lâm Hi và anh họ cậu quen biết như thế nào?” Đuôi khóe mắt Mã Kiều Thần vẫn liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Lâm Hi, lòng bà tám sinh ra, cô vẫn nói vấn đề này ra khỏi miệng.
“Chị Mã, có thể không bát quái như vậy không?” Tiếu Thần cười cười, từ chối trả lời.
“Mã Kiều Thần, có uống vẫn không ngăn được miệng của chị.” Chân dài của Lâm Hi khẽ dựa vào cạnh bàn, cô tùy ý cầm một ly sâm banh đưa tới bên môi Mã Kiều Thần, trong giọng nói mang theo vẻ ra lệnh không cho phép từ chối.
Ánh mắt vòng tới vòng lui trên người Thẩm Cảnh Kỳ và Lâm Hi, Mã Kiều Thần cầm sâm banh, hơi híp mắt lại, phát hiện một điểm cũng không thích hợp. Lâm Hi chán ghét Thẩm Cảnh Kỳ, tại sao ánh mắt Thẩm Cảnh Kỳ lại xen lẫn vẻ bi thương nhìn Lâm Hi? Có phải giữa hai người có gì đó không?
“Lâm Hi, em vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua sao?” Sau một lúc lâu, Thẩm Cảnh Kỳ một lần nữa cất bước đi về phía bên cạnh Lâm Hi, bề ngoài ôn tồn nho nhã giống như công tử tao nhã, khóe mắt hẹp dài quyến rũ khẽ nhếch lên, bi thương bị anh che giấu.
Lâm Hi không liếc nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, ánh mắt rơi vào trên cây liễu, cô cảm thấy rất buồn cười, cười lạnh một tiếng, “Tôi có gì để tức giận?” Cô có gì để tức giận, bây giờ được Quyền Hạo che chở, áo cơm không lo, sống cuộc sống đầy đủ sung sướng, thỉnh thoảng bị hành động hơi quá đáng của Quyền Hạo chọc tức gần chết ra, cô sống rất tốt, rất muốn nhanh chóng quên bất cứ chuyện gì trước kia.
Tròng mắt sâu thẳm như biển của Thẩm Cảnh Kỳ nhìn chăm chú vào cô, mày rậm nhíu lại, đè nén đau thương dâng lên trong đáy lòng, như dao cắt là hình dung tốt nhất lúc này về anh. Cô không thừa nhận là Hi Nhi cũng không sao, chỉ cần anh nhận định là được rồi.
Mấp máy đôi môi, anh cười khẽ, “Xin lỗi, mấy lần trước là anh không đúng.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Ở trong trí nhớ của cô, anh là một người không biết nói xin lỗi, bây giờ anh nói xin lỗi với cô. Nói không kinh ngạc, đó là giả. Có lẽ quá mức kinh ngạc, trong đôi mắt cô lộ ra vẻ khinh bỉ tiết lộ suy nghĩ của cô, bởi vì khinh bỉ nhếch đôi mày thanh tú, vẻ kiêu căng có thể thấy rõ ở trên trán.
“Xem ra hôm nay anh uống thuốc rồi.” Trầm mặc một lúc, sau đó cô nhàn nhạt châm chọc.
Tiếu Thần rơi vào tình trạng hóa đá, chớp mắt, không dám tin nhìn vẻ mặt cười nhạt của anh họ mình, anh khẽ nhếch miệng, ngay sau đó nhíu chặt mày.
“Xét thấy mấy lần trước gặp mặt không vui, anh giới thiệu mình một chút.” Sự châm chọc của cô, Thẩm Cảnh Kỳ không hề bị ảnh hưởng chút nào, anh rất phong độ nở nụ cười, chìa tay phải ra, “Xin chào, anh tên Thẩm Cảnh Kỳ, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị.”
Rũ mí mắt xuống, nhìn tay trắng nõn tinh tế như tay con gái, Lâm Hi khẽ quay đầu, “Tôi thật sự không thích giả vờ giả vịt.” Cô không phải nữ sinh nhỏ mười sáu, mười tám tuổi, càng không phải lứa tuổi thích nằm mơ, tuổi tâm lý của cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, hoặc nói đúng ra cô vào mười năm trước, anh mỉm cười như vậy là nụ cười thiên sứ, mười năm sau bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy ghê tởm.
Thẩm Cảnh Kỳ mím môi cười một tiếng, làm cho người ở đây nhìn không hiểu, tại sao bị châm chọc còn có thể bật cười?
Lâm Hi cầm một ly sâm banh, thản nhiên uống, Thẩm Cảnh Kỳ đứng ở bên cạnh cô, cô xem như không nhìn thấy, coi anh như không khí trong suốt, ánh mắt tập trung chăm chú nhìn cô không hề có chút ảnh hưởng nào với cô mà nói, trái tim không còn cảm giác đập điên cuồng như năm đó, tất cả lạnh nhạt yên tĩnh.
Tròng mắt nhìn chăm chú vào cô, trong lòng anh xẹt qua dòng nước ấm, chính là hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp như vậy, giống như chỉ tồn tại trong trí nhớ của anh. Đã từng là hình ảnh quý báu, anh không trân trọng hôm nay tái hiện, anh giống như định thu hồi của báu muốn che chở.
Tuy thân thể của cô thay đổi, nhưng cô vẫn là Hi Nhi.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, Hi Nhi đổi thân thể là một chuyện tốt.
Một lạnh nhạt, một cười khẽ, Mã Kiều Thần thấy thật quỷ dị, không tiếng động tránh ra, thuận tay gọi điện thoại cho Quyền Hạo.
Quyền Hạo làm việc hơi không tập trung, vừa nhận được điện thoại của Mã Kiều Thần, vội vàng lái xe tới. Mới vừa bước qua cửa tứ hợp viện, anh đã nhìn thấy Hi nhi và Thẩm Cảnh Kỳ đứng rất gần, giống như một đôi tình nhân giận dỗi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trong nháy mắt chung quanh tràn ngập ghen tức, quyền Hạo cắn chặt răng, bước chân vốn trầm ổn hơi rối loạn đi tới bên cạnh Lâm Hi, “Hi nhi, sao lại uống sâm banh?”
Lời quan tâm vang lay động trong sân, khiến cho mọi người nhìn quanh xem là ai nói, khi thấy là Quyền Hạo thì vẻ nịnh bợ đã hiện ra trên gương mặt họ, nhưng e ngại vì sự chú ý của Quyền Hạo chỉ ở trên người Lâm Hi, bọn họ không dám đi đến gần anh.
Khoảnh khắc khi Thẩm Cảnh Kỳ thấy Quyền Hạo, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, tròng mắt âm trầm.
Hi Nhi, xưng hô như thế này từng là xưng hô mà mọi người đều có thể gọi.
Thân thể Hi Nhi bây giờ gọi là Lâm Hi, Quyền Hạo gọi cô là Hi nhi, cách gọi thân mật như vậy đủ để biết tầm quan trọng của cô ở trong lòng Quyền Hạo có bao nhiêu.
Biết được một điểm này, môi Thẩm Cảnh Kỳ mím thật chặt, trên gương mặt tuấn tú có vẻ tối tăm không nói ra được.
Đều không cần nhìn phát ra âm thanh là ai, cô cũng biết Quyền Hạo tới. Nuốt sâm banh trong miệng xuống, cô lạnh nhạt uống, “Uống rất ngon, cho nên uống.” Thấy ánh mắt Mã Kiều Thần hơi né tránh, không cần đoán, cô cũng biết là Mã Kiều Thần gọi điện thoại cho Quyền Hạo tới.
Quét mắt nhìn sâm banh trên sân khấu, tròng mắt Quyền Hạo khẽ thay đổi, trong lòng nhớ kỹ.
Tay anh ôm bả vai của cô, tư thế thân mật của hai người, khiến cho không ít người nhìn chăm chú.
Thẩm Cảnh Kỳ thấy Quyền Hạo coi thường thì nắm chặt đôi tay, hàm răng nghiến vang kèn kẹt, lửa giận hừng hực thiêu đốt. Theo ý anh, động tác Quyền Hạo ôm Lâm hi, là biểu thị chủ quyền công khai với anh.
Lâm Hi hơi không vui, ngại vì ở trong trường hợp như thế này, cô cũng không hất tay Quyền Hạo ra, mặc cho anh ôm.