Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng 12 anh ấy được nghỉ lễ, nói muốn về tìm tôi. Sau đó tôi liền đi tìm nhà, thuê nhà là chuyện tôi sợ nhất. Lúc học bù tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc tự mình thuê một căn nhà, khi đó tôi muốn thi cuối kỳ cho nên chỉ thuê một tháng là đủ rồi. Anh ấy tìm được được môi giới trên mạng, cuối tuần người đó sẽ dẫn tôi đi xem nhà. Thật ra cũng không thể trách tôi không nắm rõ môi trường xung quanh trường học. Thời gian tôi ở đây còn chưa được nửa năm, mỗi ngày đều kín lịch học, cũng không có thời gian đi nghiên cứu xung quanh có gì. Sau đó, trong số ít lựa chọn, tôi chọn được một căn nhà khá tốt cách trường chỉ có một khoảng ngắn nhưng căn nhà đó ở tận tầng 18.
Tôi đã mua đồ đạc cùng với dụng cụ nhà bếp, chỉ đơn giản chuẩn bị vài món nhu yếu phẩm hàng ngày. Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, xem như là ngôi nhà nhỏ đi, cứ như vậy mà hình thành. Anh sẽ không biết bộ dáng giữa mùa đông tôi ở trường học cầm chăn, mềm, bàn, bát đũa cùng nồi cơm điện các thứ chuyển vào căn nhà mới. Bởi vì mấy ngày nay anh ấy phải hoàn thành công việc, kết thúc công việc, bận túi bụi nên tôi không nói cho anh biết.
Cuối cùng chờ được đến lúc anh ấy đến, lòng tôi tràn đầy vui vẻ ra đón anh. Sau đó chúng tôi bắt taxi trở về ngôi nhà nhỏ của mình, rất hạnh phúc. Trước khi ký hợp đồng tôi đã nói với anh ấy là ở tầng 18, anh ấy hỏi không còn căn nào khác sao, tôi nói không còn, anh ấy biểu thị vậy chọn cái này đi.
Thế nhưng những ngày sau đó, anh ấy không chỉ một lần ghét bỏ nó, tôi cũng không biết phải làm sao mới tốt, tôi vốn không am hiểu những chuyện này. Tôi cũng muốn làm tốt nhưng mà những căn nhà khác thì lại xa quá xa, còn hư hỏng nhiều nơi, chúng tôi không thể trang trí cho nó nữa.
Nhà này thuê một tháng, chúng tôi ở hai mươi mấy ngày rồi đi, vì một tháng này là tháng thi của tôi. Mỗi tuần đều sẽ có một kỳ thi, tôi cần trở lại trường trước ba ngày để chuẩn bị, trừ ba ngày đó, anh ấy vô luận như thế nào cũng sẽ không chịu ở nhà một mình.
Nhưng trừ điểm đó ra, chúng tôi sẽ cùng nhau mua đồ ăn, cùng nấu cơm. Mỗi buổi sáng anh ấy sẽ làm đồ ăn sáng cho tôi, sẽ đón tôi về nhà sau những buổi chiều khi tôi đã thi xong, chúng tôi đôi lúc cũng sẽ ăn tại căng tin. Nói như thế nào đây, anh ấy đi qua con đường tôi đi, nếm qua cơm tôi ăn, cũng sinh hoạt tại nơi mà tôi sinh hoạt. Một tháng này, phảng phất đã đền bù được thời gian hai năm đại học này, bởi vì bây giờ nơi nào cũng có bóng dáng của anh ấy.
Nhớ hồi anh ấy làm gà viên cốm, tôi đã nói nhớ bỏ ít đường. Anh ấy làm dáng vẻ giận dỗi không chịu. Ha ha, anh chỉ là người mới vào bếp thôi, cần phải từ từ luyện tập đấy.
Sau đó là sinh nhật của tôi. Vào giữa tháng 12 chính là sinh nhật lần thứ 21 của tôi. Buổi sáng anh ấy tự tay nấu mì trường thọ cho tôi, buổi chiều Quý Hàm muốn qua chơi. Sau đó chúng tôi liền đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu. Trước bữa ăn, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.
Đó là sinh nhật khó quên nhất của tôi, là năm thứ tư anh xuất hiện trong cuộc đời của tôi, là năm tôi 21 tuổi, là một năm tôi thực hiện được ước mơ của mình. Bên cạnh tôi có người yêu tôi, có bạn bè tốt nhất của tôi, tôi cảm thấy tại thời điểm này cuộc sống thật đáng giá.
Anh ấy hôn lên mặt của tôi, Quý Hàm đã chụp được khoảnh khắc đó. Đến nay tôi vẫn giữ như in bức ảnh này trong điện thoại. Tôi đã cười rất tươi và anh ấy cũng cười rất đẹp, nhìn như thế nào thì cũng đều vô cùng xứng đôi. Ban đêm, khi đưa Quý Hàm với bạn trai của cô ấy về, tôi chợt cảm thấy có một loại sinh hoạt tiễn bạn bè đi. Đó là cái cảm giác chúng tôi là người một nhà, là chủ nhà, sau đó mời bạn bè đến ăn cơm, cảm giác tiễn bạn bè đi về, cũng chính là cảm giác thuộc về nhau. Lúc đó, tôi đặc biệt muốn kết hôn cùng anh ấy, trước kia tôi cũng từng yêu nhưng đều không nghĩ tới chuyện kết hôn xa xôi như vậy. Nhưng ngay tại lúc đó, tôi lại đột nhiên muốn cùng anh ấy kết hôn. Điều ước sinh nhật của tôi là người nhà mạnh khỏe, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở cùng với nhau. Có vẻ như sau khi biết đến anh, mỗi ngày sinh nhật của tôi ước mong điều này.
Ngày hôm sau, chúng tôi đi trượt tuyết. Đó là lần đầu tiên tôi và anh ấy đi trượt tuyết Chúng tôi ngồi xe buýt rồi đi lên núi. Anh ấy còn làm bộ mình rất giỏi môn này, nói với tôi rằng bảo bối đừng sợ, anh dạy cho em. Thế nhưng người té thảm hại nhất lại là anh ấy, còn tôi thì chưa té một lần nào.
Lúc ra cửa, anh ấy lôi éo tôi hung hăng nói bảo bối em quá lợi hại, bảo bối em quá lợi hại, hạnh phúc như một kẻ ngốc.
Tôi đã chụp lại rất nhiều ảnh lúc anh ấy nấu ăn, cố ý lưu lại những dấu vết của cuộc sống cùng nhau, còn có mỗi buổi cơm chúng tôi cùng nhau ăn. Sau này khi nhìn lại những hình ảnh này, lòng tôi lại đau nhói đến tột cùng, nhưng tôi lại không nỡ xóa những tấm hình đó.