Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm khuya, Lương phủ.
Sở Cẩm Nghi ngồi bên giường, nhìn Lương Ứng An vừa tắm xong bước vào, quay mặt đi hừ một tiếng, không cho hắn sắc mặt tốt.
Lương Ứng An ngồi bên cạnh nàng, kéo người vào lòng, cười nói: “Ai lại chọc giận nàng không vui rồi?”
Sở Cẩm Nghi vẫn lạnh mặt, đẩy mạnh hắn ra, mở chăn nằm vào, ngẩng cao cằm chất vấn: “Vừa rồi khi dùng bữa, sao chàng lại gắp thức ăn cho cái thứ không biết xấu hổ đó?”
Lương Ứng An nghe lời khó nghe của nàng, mày khẽ nhíu: ‘‘Nàng là quận chúa, sao lại so đo với một cô nương thôn dã. Vừa rồi là có phụ mẫu ở đó, ta không muốn khiến nàng ta khó xử.”
Lúc này sắc mặt của Sở Cẩm Nghi mới coi như dễ nhìn một chút, vẫn là thái độ kiêu ngạo: ‘‘Còn hai người kia nữa, cũng xứng để ta gọi là phụ mẫu, rốt cuộc đến khi nào mới đuổi bọn họ đi, cả Chu Uyển Nương nữa, ta nhìn thấy liền tức giận.”
Lương Ứng An đã dỗ dành vô số lần, thời cuộc cũng đã phân tích cho nàng nghe, đành bất lực nói: “Nàng không ưa bọn họ, ngày thường không gặp là được.”
Sở Cẩm Nghi giận dỗi nói: “Ở cùng một phủ, ta cũng thấy chướng mắt.”
Lương Ứng An hết kiên nhẫn, khoác thêm áo ngoài rồi bước ra ngoài: ‘‘Ta nhớ ra còn có chút việc phải xử lý, nàng ngủ trước đi.”
Lương Ứng An bước đi trong viện, nếu không phải có Chu Uyển Nương, khiến hắn không thể tiến không thể lùi, hắn sao phải vội vàng cưới Sở Cẩm Nghi vào lúc này.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tính tình ngang ngạnh kiêu căng của nàng không bằng được Quý Ương một chút nào, hắn nhiều lần tưởng tượng kéo dài giấc mộng đó, hắn đi đến phòng hoa chúc của họ, nàng sẽ trông thế nào khi thẹn thùng.
“Gia.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lương Ứng An, hắn quay lại thấy Chu Uyển Nương rụt rè đứng cách vài bước.
Lương Ứng An nói: “Ngươi làm gì ở đây.”
Chu Uyển Nương mặt đỏ bừng, nói: “Uyển Nương không ngủ được, muốn ra vườn đi dạo, không ngờ lại gặp được gia.”
Thay bộ trang phục thôn nữ, trang điểm một chút, Chu Uyển Nương cũng không phải là hoàn toàn không có điểm đáng khen, còn có vài phần thanh lệ, nhưng cũng không lọt vào mắt Lương Ứng An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-60-4.html.]
Hắn gật đầu nói: “Sớm nghỉ ngơi đi.”
Chu Uyển Nương thấy hắn muốn đi, vội vàng gọi lại.
Lương Ứng An nói: “Còn chuyện gì?”
Chu Uyển Nương cúi đầu, có vẻ rất ngại ngùng: ‘‘Ta đang học viết chữ, ngài có thể xem giúp ta không.”
Nói xong lại vội vã ngẩng đầu: ‘‘Không được cũng không sao.”
Bộ dạng biết điều ngược lại khiến Lương Ứng An thấy dễ chịu, hắn gật đầu: ‘‘Đưa ta đi xem.”
Lương Ứng An theo Chu Uyển Nương đến tiểu viện nàng ở, vào phòng thấy trên bàn đặt vài cuốn sách khai mở, không nhịn được cười, chữ trên giấy viết xiêu vẹo, thật sự khó coi.
Ban đầu còn có chút hứng thú, thấy mấy chữ này thì hoàn toàn mất hết.
Chu Uyển Nương nói: “Ta viết không đẹp, ngài muốn cười thì cứ cười.”
Lương Ứng An cũng không biết nói gì, cầm bút lên nói: “Ta viết hai chữ, ngươi theo đó mà luyện.”
Chu Uyển Nương lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu.
Lương Ứng An viết chữ trên giấy, nàng cũng ghé sát vào xem, bỗng nhiên, nàng xòe tay định chạm vào mặt hắn.
Lương Ứng An sắc mặt lạnh lùng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: ‘‘Ngươi làm gì?”
Chu Uyển Nương ngỡ ngàng giải thích: “Trên đầu ngài có một mảnh lá rụng, ta giúp ngài lấy xuống.”
Chu Uyển Nương rút tay ra cho hắn xem, Lương Ứng An cúi mắt, quả nhiên có một mảnh lá nhỏ.
Hắn lúc này mới dịu sắc mặt một chút, nói: “Được rồi, ta cũng nên đi.”
Chu Uyển Nương tiễn hắn ra ngoài, đợi hắn đi xa mới ném mảnh lá trong tay, đóng cửa lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");