Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh
  3. Chương 25
Trước /70 Sau

Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bị cô bé ôm chặt, Đàm Trinh Tịnh cũng không nỡ lòng nào đẩy cô bé ra. Vậy nên cô nằm xuống giường, vỗ nhè nhẹ lên lưng để ru Kỳ Kỳ ngủ.

Nhiếp Tu Tề tựa vào một bên giường, Kỳ Kỳ nằm ngủ ở giữa hai người, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Đợi đến khi Kỳ Kỳ đã ngủ say, nhịp thở đều đều, Nhiếp Tu Tề mới đứng dậy, ôm lấy Kỳ Kỳ từ trong lòng cô lên, bế con bé đặt lên chiếc giường trong một căn phòng khác.

Đàm Trinh Tịnh đã buồn ngủ từ lâu, mí mắt sắp không mở ra được nữa, trong cơn mơ màng, cô cảm giác bên cạnh có người đang cử động.

Cảm nhận chiếc giường đột nhiên lún xuống, cơn buồn ngủ của cô lập tức tiêu tan, cô cảnh giác ngồi dậy, nhìn người trong bóng tối ở phía bên kia giường.

Đèn ngủ trên tủ đầu giường được bật sáng, ánh sáng lờ mờ hắt vào người anh, gương mặt người đàn ông ngược sáng nên không nhìn rõ cảm xúc.

Nhưng dáng vẻ xù lông giống như con thú nhỏ của cô khiến người đàn ông thấp giọng cười một tiếng.

Trong đêm khuya, giọng nói nhẹ nhàng của Nhiếp Tu Tề hòa vào màn đêm yên tĩnh: “Em có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Đồ ăn mà dì giúp việc nấu trong bếp vẫn còn nóng hổi.

Không thấy cô trả lời, Nhiếp Tu Tề tắt luôn đèn ngủ, ngồi ở bên giường cởi cúc áo.

Đàm Trinh Tịnh chỉ mới do dự một chút đã nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất. Người đàn ông thuần thục cởi áo ngoài, sau đó vén chăn chui vào trong.

Cô hoảng hốt, cảnh giác lùi về sau nhưng lại bị anh bắt lấy mắt cá chân.

Lưng cô đập vào ngực anh, trong nháy mắt, Đàm Trinh Tịnh đã ngã vào lồng ng.ực của Nhiếp Tu Tề.

“Em trốn cái gì?”

Anh ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả vào hõm vai cô.

Đàm Trinh Tịnh cố gắng tách bàn tay đặt trước ngực mình ra, lúc này cô chỉ hận sức mạnh của nam nữ quá chênh lệch vậy nên đã không thành công, ngược lại còn bị anh nắm lấy tay và giữ chặt nó ở trước ngực cô.

Có thứ gì đó đang đè vào sau eo cô, xúc cảm quá rõ rệt khiến cô không thể phớt lờ nó.

Tại sao tinh lực của anh lại mạnh mẽ đến vậy?

Cô nằm trên giường của anh, bị anh khóa chặt, rơi vào tình thế sắp bị ăn sạch.

Đàm Trinh Tịnh hoàn toàn tuyệt vọng,: "Nhiếp Tu Tề, anh thật sự khiến tôi buồn nôn! Anh muốn loại phụ nữ nào mà không được, tại sao cứ phải ép tôi?!"

Cô không hiểu, ngay từ đầu đã không hiểu.

Nếu anh chỉ yêu vẻ ngoài của cô, muốn cô quan hệ với anh một hai lần thì cũng thôi đi, tại sao cứ bám lấy cô không buông, chẳng lẽ anh còn muốn ngoại tình với cô sao?

Người đàn ông phía sau không hề tức giận, anh ung dung cất tiếng: “Em nói đúng, tôi muốn loại phụ nữ nào cũng sẽ có được”.

Anh kéo cô lại đối mặt với anh, để cô nhìn thẳng vào mặt anh.

Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt như nước mùa thu của cô, đôi môi mỏng lẽ ra phải bạc tình, nhưng từng từ từng chữ thốt ra lại vô cùng tình tứ: “Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn em. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã muốn làm em rồi. Sau này khi đã có được em, tôi phát hiện tôi càng thích em hơn. Mỗi ngày tôi đều nhớ đến em, ngay cả khi làm việc tôi cũng nhớ. Tôi muốn gặp em, muốn mỗi phút mỗi giây đều được kết hợp với em, tôi còn hận không thể chuyển em tới Thành ủy, để ngày ngày chơi em trong văn phòng. Tôi nhớ em đến phát điên rồi, không còn muốn nhìn những người phụ nữ khác nữa, em nói xem phải làm sao bây giờ.”

Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn anh ngây ngẩn. Đàm Trinh Tịnh không nói gì, rơi vào trầm tư.

Nhiếp Tu Tề bị cô nhìn đến mức không nhịn được, dưới thân lại căng lên, anh lập tức ôm chầm lấy cô, trao cho cô một nụ hôn sâu, hôn đến mức cô sắp không thở nổi, cô nằm dưới thân anh, bộ ng.ực mềm mại lên xuống phập phồng, thỉnh thoảng lại chạm vào lồng ng.ực săn chắc của anh.

Anh cúi người xuống đè lên cô, gặm nhấm và hôn hít khắp cơ thể cô, dùng tất cả kỹ năng cho màn dạo đầu chứ không thô bạo như ban ngày, cuối cùng anh cầm thằng nhỏ của mình cọ xát lên lối vào của cô, hỏi: “Em có đồng ý không? Nếu em đồng ý thì tôi sẽ đi vào.”

Q.uy đầu chậm rãi cọ xát ở lối vào tiểu h.uyệt, cọ đến mức ái d.ịch chảy thành ròng, người đàn ông tách mở hai cánh hoa đang khép lại kia ra nhưng không đâm vào.

Anh cũng rất kiên nhẫn, dù trên trán đã đổ đầy mồ hôi nhưng nhất định phải chờ cô trả lời.

Nhiếp Tu Tề còn quấn quýt răng môi với cô, ngậm lấy cánh môi cô rồi triền miên hôn sâu, sau đó mú.t vành tai cô đến ửng đỏ, anh kề sát lại gò má đỏ bừng của cô rồi thấp giọng hỏi: “Có đồng ý hay không?”

Đàm Trinh Tịnh bị anh hành hạ nửa ngày, cả người như bị lửa đốt. Mọi giác quan trên cơ thể đều được kích hoạt, sẵn sàng nghênh đón màn làm t.ình sắp tới.

Nhưng anh lại không tiến vào.

Lúc đầu cô vẫn còn có cốt khí, cho đến khi anh dùng dương v.ật cọ xát, chất lỏng ở dưới thân cô chảy ra liên tục, thấm ướt cả ga trải giường.

Cảm thấy quá xấu hổ, cô nhắm mắt lại không dám nhìn, bên tai còn nghe thấy tiếng anh đang không ngừng cọ xát.

“Em có đồng ý không Trinh Tịnh? Rõ ràng em cũng rất muốn mà, đúng không?”

“Đi theo tôi, em không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả, mọi thứ sẽ giống như trước đây, thậm chí cuộc sống của em còn có thể tốt hơn. Nếu em có thời gian rảnh thì hãy thương cho tôi một chút, để tôi cùng em ăn một bữa cơm, ngủ ở chỗ tôi một đêm, thế là đủ rồi.”

Dương v.ật cọ lên tiểu h.uyệt, hết lần này tới lần khác, đường vào cánh hoa bị lật ra, không tự chủ ôm lấy thân cây gậy.

“Em có đồng ý không, hửm?” Nhiếp Tu Tề cắn vào vành tai cô rồi nói.

Q.uy đầu lại rời khỏi tiểu h.uyệt thêm lần nữa, cảm giác trống rỗng ập tới, âm đ.ạo run lên như đang kêu gào muốn thứ gì đó thô to tiến vào.

Nỗi khao khát giống như bị kiến gặm lan từ vùng g.iữa hai chân ra khắp cơ thể.

Hai bàn tay cô ở hai bên dùng sức nắm chặt ga giường đến mức nhăn nheo.

“Đồng ý, tôi đồng ý!” Đàm Trinh Tịnh mở mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận dữ.

Anh dụ dỗ cô phạm tội, chìm sâu vào mối quan hệ vô đạo đức với anh mà không mảy may quan tâm đến người khác.

Người đàn ông này thật sự đáng ghét.

Vừa dứt lời, dương v.ật lập tức chen vào hai cánh hoa, đâm vào trong lút cán với khí thế như chẻ tre.

Như thể sợ cô hối hận, hành động của Nhiếp Tu Tề vô cùng nhanh nhẹn, anh ôm lấy hai bên eo của cô rồi thúc m.ạnh hông đưa đẩy, động tác như đang đóng cọc.

Dương v.ật đỏ tía sưng to đang cố chen vào con đường nhỏ bé, mỗi một lần đâm vào đều chạm trúng điểm G của cô.

“Aaa… ưm... chậm thôi...”

Gương mặt Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng, hai chân vòng lên kẹp lấy eo anh, cô hé mở đôi môi anh đào để hít thở, cái lưỡi đỏ hồng bên trong lấp ló hiện ra. 

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàn Ngu Chi Thiên Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net