Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh
  3. Chương 37
Trước /70 Sau

Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói chuyện điện thoại với Trương Sướng xong, vừa cúp máy thì có một cuộc gọi khác.

Là Nhiếp Tu Tề, vừa nối máy đã nghe thấy anh tới tấp hỏi: “Em đang ở đâu? Hôm nay em làm gì mà không nghe máy?"

Anh sợ cô sẽ hối hận, lựa chọn trở về bên cạnh Trương Sướng, tiếp tục diễn màn gia đình ân ái.

Chỉ trong chốc lát, trong đầu anh đã nghĩ ra vài phương án khả dụng để buộc cô phải nghe lời.

Đàm Trinh Tịnh bối rối trước giọng điệu vội vã của anh: “Ở nhà ngủ thôi”.

“Nhà?”

Nhà cô lúc này không sáng đèn.

Trong chiếc xe đỗ ở lối vào khu dân cư, người đàn ông nhìn lên cửa sổ tối đen, khởi động xe rồi rời đi.

Tay cầm vô lăng, Nhiếp Tu Tề vừa lái xe vừa hỏi: “Em chuyển đi rồi hả? Sao không gọi tôi qua giúp.”

Điện thoại của anh được đặt trên bảng điều khiển trung tâm, anh ấn vào tai nghe bluetooth, lông mày nhíu lại rất chặt.

Bên kia, Đàm Trinh Tịnh đang xoa lên mi tâm, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua sóng vô tuyến truyền đến màng nhĩ của anh: “Chuyển nhà thôi mà, mình tôi cũng làm được."

Nghe giọng nói của cô, Nhiếp Tu Tề biết cô đã đề nghị ly hôn rồi, anh không khỏi cảm thấy lòng nhẹ bẫng.

“Gửi địa chỉ của em qua đây, tôi đưa em đi ăn tối." Anh khàn giọng cất tiếng.

Cô không nghe lời anh dọn tới hoa viên ven hồ, chuyện này vốn khiến anh không hài lòng cho lắm. Nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông suốt, cô muốn ở bên ngoài thì cứ ở bên ngoài, để cô được tự do trong vài ngày đi, dẫu sao cô cũng chẳng thể thoát khỏi bàn tay của anh được.

Điện thoại nhận được địa chỉ mà cô gửi tới, Nhiếp Tu Tề lái xe qua. Đàm Trinh Tịnh thuê nhà gần trung tâm văn hóa, là một khu chung cư được phủ xanh khá tốt, Đàm Trinh Tịnh xuống lầu đi đón Nhiếp Tu Tề.

Buổi tối mát mẻ, thang máy đi lên từng tầng một, khi đến tầng nhà cô, chữ số hiển thị đang phát sáng bỗng vụt tắt, người phụ nữ khép chặt chiếc khăn choàng trên người.

Vừa bước ra khỏi thang máy, người đàn ông phía sau đã ôm lấy eo cô rồi hôn thật sâu ngay tại cửa.

May mắn là mỗi tầng chỉ có một căn hộ, nếu cảnh này bị hàng xóm nhìn thấy thì quả thực là ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục.

Đàm Trinh Tịnh bị anh ôm hôn, môi lưỡi quấn quýt, lưng cô áp sát vào tường, mái tóc dài bị anh vén sang một bên, anh nâng mặt cô lên rồi liếm lên cánh môi của cô.

“Trinh Tịnh…” Anh lẩm nhẩm tên cô. D.ục vọng trong người ngày một mãnh liệt, anh gần như chỉ muốn cắn nuốt cô ngay tại chỗ.

Nhưng nghĩ chuyện cô mới vừa chuyển nhà xong, cơ thể vẫn còn mệt mỏi, vậy nên anh chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.

Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô như để giải tỏa, Nhiếp Tu Tề vùi mặt vào hõm vai cô, hôn lên cổ, dùng cả răng cắn cô.

Cảm giác hơi đau đớn.

“Anh tuổi chó đấy à.” Đàm Trinh Tịnh đỏ mặt đẩy anh ra.

Sau khi vào cửa, cô đứng soi gương ở chiếu nghỉ thì thấy trên cổ mình có vết răng.

Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Muộn thế này rồi, không phải anh nói muốn đi ăn à? Sao lại chạy sang đây cắn tôi."

Nhiếp Tu Tề nắm tay cô đi vào phòng, cùng ngồi trên ghế sô pha.

Ngôi nhà cô đang thuê không lớn, đã được trang trí và chuẩn bị sẵn những đồ dùng cơ bản, các tiện ích trong khu chung cư này cũng khá tốt. Nhiếp Tu Tề quen sống trong biệt thự cao cấp, anh cau mày chỉ chỉ trỏ trỏ, chê bai căn nhà quá nhỏ và bày biện không đẹp mắt.

Nghe anh nói mà phát phiền, Đàm Trinh Tịnh đanh mặt đẩy tay anh ra: “Tôi chỉ là dân thường, ở trong căn nhà thế này là đã cảm thấy hài lòng rồi, không phiền Bí thư Nhiếp phải nhọc lòng đâu!” Nói rồi cô định đứng dậy rời khỏi lòng anh.

Dò ý phụ nữ như mò kim đáy biển, nếu là người phụ nữ khác khi nghe anh nói vậy thì sẽ nắm bắt cơ hội, đòi cái này xin cái kia rồi.

Nhiếp Tu Tề bất đắc dĩ kéo cô lại rồi ôm ghì trong lòng, thuận theo ý cô: "Được, được, chỉ cần em thích là được. Bên hoa viên ven hồ em thích đến lúc nào thì đến, chìa khóa em có rồi".

Tay anh vân vê trên eo cô, chưa chịu từ bỏ: “Trinh Tịnh, em ở một mình trong căn nhà xa lạ thế này chắc sợ lắm, đêm nay tôi sẽ ở cùng em.”

Cô còn không đoán ra được ý đồ của anh hay sao? Đàm Trinh Tịnh lười biếng dựa vào ngực anh, ngáp dài một cái rồi nói: “Chỗ tôi chỉ có mỗi giường với chăn thôi, không có quần áo cho anh mặc đâu.”

"Để tôi bảo Tiểu Lý mang qua."

Nhiếp Tu Tề không thấy cô nói gì, tạm thời yên tâm, anh gọi điện thoại cho Tiểu Lý bảo anh ta mang quần áo qua, thuận tiện mang bữa tối cho hai người luôn.

Ban đầu nói là tới đón cô đi ăn, kết quả Nhiếp Tu Tề không đưa cô ra khỏi cửa mà bế thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ là một chiếc giường đơn rộng mét rưỡi, phủ tấm ga trải giường ca-rô mà Đàm Trinh Tĩnh mới đổi hôm qua, tỏa ra mùi thơm đặc trưng trên cơ thể cô.

Chiếc giường chật hẹp, hai người nằm lên đó không hề thoải mái, Bí thư Nhiếp chịu khó chịu khổ, ngoan cường làm cô hết lần này tới lần khác trên chiếc giường bé tí teo.

Chiếc giường kêu cọt kẹt hồi lâu, lúc Tiểu Lý tới gõ cửa, hai người vừa mới kết thúc một hiệp, Đàm Trinh Tịnh đang bị Nhiếp Tu Tề bế ngồi trên hông, anh thúc lên đâm cô từ phía dưới.

Tiếng đập cửa đứt quãng, Tiểu Lý chắc cũng đoán được hai người họ đang bận, từ tiếng gõ cửa có thể nghe ra sự do dự của anh ta, đi không được, ở cũng không xong.

Bàn tay của Đàm Trinh Tịnh vịn lên vai Nhiếp Tu Tề, người đàn ông giữ chặt lấy eo cô, điên cuồng thúc hông đâm rút.

Anh dựa vào đầu giường, hai người đối mặt nhau, tư thế nữ trên nam dưới này rất tiện cho Nhiếp Tu Tề, anh chỉ cần cúi đầu là có thể ngậm lấy đầu νú của cô.

Giờ phút này anh đang mải nhấm nháp hai quả đỏ mọng, ăn một ngon lành.

“Tiểu Lý tới rồi, anh mau thả tôi ra.”

Người phụ nữ phía trên đẩy anh, lòng bàn tay mềm mại yếu ớt, nhưng âm đ.ạo bên dưới lại càng siết chặt hơn, nuốt gậy th.ịt của anh vào thật sâu, trái ngược lại những lời cô vừa nói ra khỏi miệng, dường như đang muốn thuyết phục anh ở lại.

Nhiếp Tu Tề nhả ra, đầu νú tròn trịa tức khắc rơi xuống, anh lưu luyến nâng cao mông cô, dương v.ật c.ương cứng của anh rời khỏi ‎‎âm đ.ạo của cô.

Anh cắn chặt hàm sau, đặt cô nằm trên giường rồi hôn lên má cô: “Chờ tôi.”

Anh tức tốc mặc áo, mặc quần rồi đi ra mở cửa.

Bên ngoài cửa, Tiểu Lý xách theo một túi đồ lớn, anh ta đang nghĩ có nên rời đi hay không thì cuối cùng cửa cũng mở ra.

Anh ta vừa ngước mắt lên đã trông thấy mái tóc đen rối bù của Bí thư Nhiếp, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, áo sơ mi chỉ cài hai nút, không đeo thắt lưng, chiếc quần tây lỏng lẻo như sắp rơi xuống đến nơi, đ.ũng quần phồng lên một đống.

Quả nhiên là đã quấy rầy Bí thư Nhiếp làm việc rồi! Tiểu Lý vội vàng đưa đồ cho Nhiếp Tu Tề rồi nhanh chóng biến mất.

Nhiếp Tu Tề xách đồ vào nhà. Ngoài hai bộ quần áo để tắm rửa, Tiểu Lý còn chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho anh, đủ để anh có thể chiến đấu trường kỳ ở đây, đúng là một anh chàng chu đáo.

Anh đặt bàn chải đánh răng, cốc và khăn lông vào phòng tắm, sau đó đi vào phòng ăn bày cơm ra, xong xuôi đi vào phòng ngủ gọi cô.

Đàm Trinh Tịnh sắp chìm vào giấc ngủ, cô ậm ừ không muốn dậy.

“Ngoan, bỏ bữa tối không tốt cho sức khỏe đâu, tôi bế em ra nhé"

Nhiếp Tu Tề dỗ dành cô, bế cô lên đi ra khỏi phòng ngủ. Đàm Trinh Tịnh ôm cổ anh, chân kẹp lên eo anh, mắt híp lại nằm gục vào vai anh ngáp dài, cô được anh bế tới phòng bếp.

Ngồi trên eo anh, ‍‎lỗ nhỏ lại một lần nữa bị dương v.ật của anh lấp đầy‎, Đàm Trinh Tịnh bị anh ôm, buộc phải làm hai việc cùng một lúc, dùng bữa tối trong tư thế này.

Mấy ngày sau, Trương Sướng gọi Đàm Trinh Tịnh đi hoàn tất thủ tục ly hôn. Cô tranh thủ thời gian xin nghỉ một ngày, cùng anh ta đến Cục Dân chính.

Thủ tục làm rất nhanh chóng, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, phía ba mẹ chồng cũng im hơi lặng tiếng.

Bước ra khỏi Cục Dân chính, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Ban đầu anh ta còn do dự nhưng sau khi tan sở ngày hôm đó, lãnh đạo đã tìm anh ta nói chuyện, ám chỉ rằng mối quan hệ gia đình của anh cũng là tâm điểm kiểm tra của tổ chức.

Cục trưởng vỗ vai anh ta rồi nói: “Đàn ông đàn ang sợ gì không có vợ! Dưa hái xanh không ngọt, cậu còn không hiểu đạo lý này sao? Lo liệu xong xuôi việc trong nhà thì mới có thể xử lý những việc khác được.”

Trương Sướng lại nghĩ đến lời hứa hẹn của Trần Tinh Tinh, cuối cùng cắn răng quyết định ly hôn.

Đàm Trinh Tịnh cất cuốn sổ da màu màu xanh lục đi, tâm tình vô cùng thoải mái. Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, ngoài sự mong đợi của cô. Cô gật đầu với chồng cũ một cái rồi bắt taxi rời đi.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trân Quý

Copyright © 2022 - MTruyện.net