Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh
  3. Chương 55
Trước /70 Sau

Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Màn che được kéo ra, các vũ công lần lượt lên sân khấu.

Hai vở múa đã được sắp xếp trong nửa ngày, vở múa của nhóm Đàm Trinh Tịnh xếp thứ hai.

Trong khu vực dành cho khách VIP, Nhiếp Tu Tề nhíu mày, hứng thú dạt dào nhìn về phía sân khấu. Cánh hoa và kẹo ngọt tung bay, các tiên nữ và yêu tinh của vương quốc kẹo ngọt lần lượt xuất hiện. Họ cùng nhảy một điệu múa dễ thương và hài hước dưới những nốt nhạc.

m nhạc thay đổi, các vũ công rút lui, Mary mặc bộ váy hồng nhạt xuất hiện trên sân khấu, tham gia vào cuộc vui của họ.

Tiết tấu nhẹ nhàng của bản nhạc waltz of flowers vang lên, Đàm Trinh Tịnh hít sâu một hơi, nét mặt căng thẳng, cô thực hiện bài múa một cách hoàn hảo, cuối cùng nhẹ nhàng xoay tròn rồi kết thúc.

Sau khi vào đến hậu trường, cô mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

Sân khấu sau lưng vẫn đang tiếp tục biểu diễn, còn phần diễn của cô đến đây là kết thúc.

Hành lang trong khu vực hậu trường tấp nập, các vũ công qua lại như thoi đưa.

Còn một lúc nữa buổi công diễn mới kết thúc, sau đó mọi người còn phải lên sân khấu để cảm ơn khán giả.

Tuy Đàm Trinh Tịnh rất muốn nhìn thấy Nhiếp Tu Tề ngay bây giờ, nhưng cô vẫn kìm nén tâm trạng thổn thức, quay trở về phòng trang điểm chờ đợi.

Tiếng nhạc sân khấu loáng thoáng vang bên tai.

Cô vừa nghe thấy tiếng cót két thì cửa phòng trang điểm đã bị đẩy ra.

Có người quay lại, cô tưởng là đồng nghiệp nên không để ý, tiếp tục cúi đầu nhìn vào cuộc đối thoại qua Wechat với Nhiếp Tu Tề trên màn hình điện thoại.

[Em múa xong rồi, anh có quan sát được không, anh cảm thấy thế nào?] Cô mỉm cười gõ chữ trên bàn phím, còn gửi kèm cả một icon chú mèo mong đợi.

Bên phía Nhiếp Tu Tề không trả lời lại ngay, cô chống cằm chờ đợi.

Lúc này, mặt đất phía trước bỗng đổ xuống một cái bóng.

Là bóng của một người đàn ông, trái tim cô đập dồn dập, ngẩng đầu.

Người đứng trước mặt cô là Cố Dĩ Phàm.

Anh ta mặc âu phục mang giày da, kính mắt trên sống mũi phản chiếu ánh sáng của đèn trần, không nhìn được rõ ánh mắt của anh ta.

Bàn tay đang nắm chặt để lộ tâm trạng mất bình tĩnh của anh ta, phần gò má ửng đỏ vì kích động, ánh mắt của anh ta dính chặt lên người Đàm Trinh Tịnh.

Cô không đợi anh ta mở miệng đã cất tiếng dò hỏi: “Đàn em? Cậu tìm tôi à?”

Giọng nói của cô êm dịu, trên môi còn nở nụ cười hân hoan.

Vừa rời khỏi sân khấu nên sự căng thẳng và hứng phấn vẫn chưa vơi bớt, ánh mắt trông về phía Cố Dĩ Phàm rất dịu dàng, hai bên má ửng đỏ.

Ánh mắt của cô tiếp thêm can đảm cho Cố Dĩ Phàm, anh ta kích động nhìn Đàm Trinh Tịnh rồi nói: “Đàn chị! Em có lời muốn nói với chị.”

Đàm Trinh Tịnh nở nụ cười dịu dàng, đáp: “Cậu nói đi.” Cô không suy nghĩ nhiều, tưởng anh ta muốn nói về chuyện gì đó liên quan tới vũ đoàn.

Khuôn mặt Cố Dĩ Phàm đỏ bừng dưới ánh mắt của cô, anh ta tiến lên một bước, cách cô chỉ trong gang tấc.

Anh ta nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Đàm Trinh Tịnh, hạ quyết tâm, cất tiếng: “Đàn chị, em thích chị. Kể từ hồi năm nhất gặp chị, em đã bắt đầu thích chị rồi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của chị trên sân khấu, em lại nhớ tới những năm tháng đại học của chúng ta… Em không thể đợi được nữa, em muốn nói cho chị biết tình cảm của em, đàn chị, chị có thích em không?”

Đàm Trinh Tịnh vô cùng kinh ngạc.

Cô vẫn luôn xem Cố Dĩ Phàm là đàn em, là bạn bè, trước giờ chưa từng nghĩ tới những mặt khác, mãi đến lúc này khi anh ta nói ra, cô mới hiểu được sự nhiệt tình trước đây của anh ta không xuất phát từ sự quan tâm như cô vẫn nghĩ, mà là có ý đồ riêng.

Cô chợt hiểu ra lý do tại sao Nhiếp Tu Tề lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.

Tình cảm của Cố Dĩ Phàm, cô chắc chắn không thể đáp lại.

Cô hoàn hồn, nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn ngập áy náy. “Xin lỗi, tôi…”

Cố Dĩ Phàm cảm thấy hơi thất vọng, anh ta bước về phía trước một bước, chặn lời cô: “Đàn chị, em sẽ không để chị thất vọng đâu, chị hãy xem xét em chút đi!”

Khí thế hùng hổ dọa người của anh ta khiến Đàm Trinh Tịnh bất giác lùi về phía sau, cô lắc đầu chân thành nói: “Thật sự xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”

Cố Dĩ Phàm cho rằng Đàm Trinh Tịnh đang viện cớ nên vội vàng đáp lời: “Chị lừa em, Văn Hinh nói với em rằng chị ly hôn rồi!”

Đàm Trinh Tịnh không ngờ ngay cả chuyện này mà anh ta cũng biết, đành phải từ chối phũ phàng hơn: “Tôi đã tái hôn rồi.”

Sợ anh ta không tin nên cô bổ sung thêm: “Đối tượng tái hôn, lần trước cậu cũng gặp rồi đấy.”

Cố Dĩ Phàm không thể tin nổi, anh ta không tin họ lại kết hôn nhanh như vậy.

Anh ta lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chị, em không tin, chị lừa em... sao chị có thể kết hôn với người khác!” Anh ta cảm thấy rất bi thương, không muốn tin mình đã hành động chậm một bước, mất đi cơ hội thêm một lần nữa.

Năm tháng đại học anh ta không dám tỏ tình. Sau khi tốt nghiệp, Đàm Trinh Tịnh rời khỏi Bắc Kinh và quay về Lang Châu kết hôn, anh ta nghĩ mình không còn cơ hội nữa nên đã kìm nén tình cảm lại.

Khi biết tin cô ly hôn, anh ta mừng như điên, cứ ngỡ ông trời đang giúp mình.

Thế nhưng tại sao, cô lại chọn người khác? Sự đau buồn và phẫn nộ phun trào trong tâm trí anh ta, nhìn vào vẻ mặt tràn đầy áy náy của Đàm Trinh Tịnh, anh ta tiến lại gần nắm lấy cổ tay cô, đau xót nói: “Đàn chị, chị lừa em…”

Giọng điệu anh ta ẩn chứa sự điên dại.

Đàm Trinh Tịnh rút mạnh tay mình ra nhưng lại bị anh ta nắm càng chặt hơn. Cô cảm thấy hoảng sợ, liên tục nói: “Cố Dĩ Phàm, cậu buông tôi ra!”

Cố Dĩ Phàm làm như không nghe thấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, một tay anh ta giữ chặt lấy cô, một tay khác vươn về phía eo cô, chỉ vài động tác, váy áo của cô đã bị anh ta kéo xệch.

Anh ta cúi đầu, gọi tên cô với đáy mắt đỏ rực, trút ra hết tất thảy tình yêu và dục niệm trong những năm qua của mình.

Đàm Trinh Tịnh đẩy mạnh một cái, Cố Dĩ Phàm nhất thời không chú ý nên bàn tay nới lỏng ra.

Cô nhân cơ hội rút cổ tay về, sau đó bước nhanh về phía cửa.

Hành lang bên ngoài liên tục có vũ công đi qua đi lại, chỉ cần cô ra ngoài đó, Cố Dĩ Phàm sẽ không dám làm gì cô.

“Đàn chị!”

Cô rảo bước đi tới cửa, lúc đẩy cửa thì sau lưng lại vang lên tiếng kêu gào của Cố Dĩ Phàm. Chỉ vài bước chân, cô đã bị anh ta đuổi kịp, anh ta duỗi tay định nắm lấy bả vai cô.

Cửa mở ra. Cả hai người đều không ngờ được rằng có một người đang đứng trước cửa, tay giơ lên giữa không trung, dáng vẻ giống như đang định gõ cửa.

Người đến có vóc dáng cao lớn thẳng tắp, chắn gần hết ánh sáng rọi vào phòng trang điểm từ hành lang.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ phía sau anh chiếu thẳng đến, sau lưng sáng rực còn trước mặt lại tối đen.

Tuy đứng ngược sáng nhưng Đàm Trinh Tịnh không cần nhìn kỹ cũng vẫn có thể nhận ra người đó là ai. Tâm trạng vốn đang căng như dây đàn bỗng chốc được thả lỏng, hốc mắt cô cũng trở nên cay cay.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng đang định gõ xuống thì cánh cửa đã bị kéo ra từ bên trong.

Nhiếp Tu Tề nhướng mày, trông thấy người đó là Đàm Trinh Tịnh, anh đang định trêu ghẹo thì nhạy bén nhận ra sự hoảng hốt trong nét mặt của cô, như thể cô đang sợ hãi, nước mắt rơi giàn giụa.

Trông thấy anh, trong mắt cô lập tức hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng, sau đó bổ nhào vào lòng anh.

Cô trốn sau lưng anh, bàn tay trắng trẻo mảnh mai nắm chặt lấy ống tay áo của anh. “Nhiếp Tu Tề, mau dẫn em đi.”

Tất nhiên, người đàn ông đuổi theo sau lưng cô và bàn tay đang vươn ra kia không bị Nhiếp Tu Tề bỏ qua.

Cố Dĩ Phàm, lại là thằng oắt này.

Đáy mắt Nhiếp Tu Tề bốc lên ngọn lửa, cảm xúc trong con ngươi đen kịt trở nên u ám.

Anh dang tay bảo vệ Đàm Trinh Tịnh phía sau, bó chặt quần áo của cô lại, xong xuôi anh xoay người đá vào đầu gối Cố Dĩ Phàm một cái.

Huỵch!

Cùng với đó còn có âm thanh như thể gân chân bị đứt rời, khiến người ta cảm thấy ê răng.

Cố Dĩ Phàm khụy gối xuống đất, dáng vẻ hết sức thảm hại.

Cố Dĩ Phàm chỉ mải đuổi theo Đàm Trinh Tịnh, không chú ý tới người ngoài cửa là ai.

Mãi đến khi Đàm Trinh Tịnh thoát ra, nấp sau lưng người đó, anh ta mới nhìn vào mặt người đàn ông.

Cái nhìn này khiến Cố Dĩ Phàm cảm thấy hoảng sợ, anh ta bị vẻ mặt u ám của Nhiếp Tu Tề làm đứng hình.

Chưa kịp giải thích đã bị Nhiếp Tu Tề xông lên đá cho một cước không đứng dậy nổi.

Cú đá của Nhiếp Tu Tề mang theo sự tức giận nên dùng toàn bộ sức lực.

Anh ta cảm thấy đầu gối đau nhói, đứng dậy không nổi, nằm dưới đất thở hổn hển lấy hơi, anh ta nghe thấy Nhiếp Tu Tề ôm Đàm Trinh Tịnh đi về phía hành lang bên kia rồi khẽ nói bên tai cô: “Em đi trước đi.”

Đàm Trinh Tịnh không nhìn Cố Dĩ Phàm, cô được anh đưa ra ngoài với gương mặt cứng đờ, ngẩn ngơ đứng trong hậu trường đợi lên sân khấu chào cảm ơn.

Các vũ công bên cạnh thấy cô tới bèn vui vẻ gọi cô đến nói chuyện phiếm.

Ở bên kia.

Sau khi đưa cô đến nơi an toàn đông người, Nhiếp Tu Tề đút tay vào túi, quay trở lại với vẻ mặt âm u.

Tại cửa phòng trang điểm, Cố Dĩ Phàm vẫn đang nằm trên mặt đất như một đống bùn, khó khăn lắm anh ta mới vịn vào tường đứng lên được.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta vừa ho vừa nhìn về phía Nhiếp Tu Tề, khinh thường nói: “Là anh sao? Ánh mắt của đàn chị quả thực chả ra sao cả.” 

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net