Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Thanh Xuyên không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn Chu Lỗi.
Sau khi Chu Lỗi xác nhận bốn phía xung quanh không có người xong, anh ta mới nhỏ giọng đưa ra điều kiện của mình.
“Khoảng hơn mười hai giờ tối nay tôi sẽ tới nhà anh, anh lặng lẽ canh cửa để mở cho tôi, sau đó dẫn tôi tới phòng ngủ của Tô Tuyết.”
“Tôi phải nhân lúc cô ấy ngủ, ngắm nhìn thân hình nhỏ nhắn gợi cảm của cô ấy…”
Trần Thanh Xuyên có chết cũng không thể nào tưởng tượng nổi, tên Chu Lỗi lại tồi tệ đến mức này, dám nhớ nhung cơ thể Tô Tuyết!
Mặc dù anh và Tô Tuyết đã ly hôn, nhưng chuyện này người trong công ty căn bản không ai biết, nên trong mắt mọi người bọn họ vẫn là hai vợ chồng.
Mà người tên Chu Lỗi này thật sự coi Trần Thanh Xuyên là phế vật mà đối đãi, dám đưa ra yêu cầu như vậy với anh.
Cái thứ đui mù này, xem ra nếu không dạy dỗ anh ta một lần ra trò, thì anh ta sẽ không biết có những người anh ta nhất định không thể chọc, cũng không thể trêu vào!
Trần Thanh Xuyên nhìn chăm chú Chu Lỗi bằng nét mặt không cảm xúc trong chốc lát, sau đó mở miệng nói với anh ta: “Có thể, nhưng nếu tôi hoàn thành được bảy trăm khách hàng thì sao?”
Vấn đề này nói ra khiến Chu Lỗi như thể vừa nghe được một câu chuyện cười kinh thiên động địa: “Loại phế vật như anh mà cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Anh có đánh giá cao bản thân quá không? Đã vậy thì tôi đây cũng dám nói luôn, nếu anh có thể hoàn thành, tôi sẽ nhận anh là bố trước mặt mọi người!”
Thật không ngờ, Chu Lỗi lại có thú vui kiểu này, thích nhận người khác làm bố.
Thôi cũng được, mặc dù Trần Thanh Xuyên không quá thích đứa con trai này, nhưng nếu Chu Lỗi cứ một hai phải nhận anh làm bố, vậy thì anh cũng không có ý kiến!
Sau khi rời khỏi phòng trà, Trần Thanh Xuyên lập tức quay trở lại bàn làm việc của mình.
Mông vừa chạm được tới chỗ ngồi đã phát hiện Hoàng Ny Ny đi ra từ văn phòng Trương Tứ Hải.
Ngay sau đó, cô ấy đi thẳng đến chỗ Trần Thanh Xuyên, thoạt nhìn, trên mặt cô ấy có nét ngượng ngùng thẹn thùng.
Sau khi đi tới gần chỗ anh, Hoàng Ny Ny nói với Trần Thanh Xuyên: “Vừa rồi tôi mới đi tìm ông Trương, ông ta đồng ý miễn nhiệm vụ cho tôi, cho nên sau này tôi sẽ không cùng anh ra ngoài quảng bá APP khai phá khách hàng hiệu quả nữa.”
“Anh cũng đừng giận tôi, vì dù sao anh còn có tổng giám đốc Tô đứng sau lưng, còn tôi thì không có ai hết, hơn nữa tôi rất cần công việc này…”
Trần Thanh Xuyên cười, anh xua xua tay, tỏ vẻ chuyện này không có vấn đề gì.
Người xưa có câu nói rất đúng: Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi người bay một ngả.
Đây còn là mối quan hệ thân thiết là vợ chồng với nhau, chứ chưa kể đến anh và Hoàng Ny Ny chỉ là đồng nghiệp và bạn bè bình thường.
“Không vấn đề gì, cô không cần phải để trong lòng, cũng không cần phải lo lắng nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ xử lý tốt.”
Hoàng Ny Ny đáp lại, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.
Cô ấy cảm thấy trong lòng không được thoải mái, thời điểm khó khăn cô ấy lại bỏ mặc Trần Thanh Xuyên tự đối mặt.
Nhưng cô ấy nghĩ bản thân làm vậy cũng không phải sai, lỡ như nhiệm vụ không hoàn thành, ông Trương đá cô ấy đi, vậy thì cô ấy oan uổng quá!
Cho nên cảm giác khó chịu này chỉ kéo dài một lúc, sau đó Hoàng Ny Ny lại cảm thấy yên tâm thoải mái.
……
Trưa hôm đó, Trần Thanh Xuyên rời khỏi công ty, tan tầm chuẩn bị bỏ chạy lấy người.
Có điều, khi anh rời khỏi công ty tiến vào một ngõ nhỏ, anh bị người khác chặn đường, mà người bao vây anh không phải ai xa lạ, chính là Phương Cường đã bị tẩn hai lần trước đó.
Nghị lực của Phương Cường thật sự mạnh mẽ, vậy mà lại mò tới nữa, còn dẫn theo cả bảy tám anh em, vẫn hùng hổ như cũ.
Trần Thanh Xuyên vui vẻ nói: “Nhóc con, rốt cuộc anh tới đây tìm việc hay là để ăn đánh đây, tại sao đánh anh mấy lần anh không sợ thì thôi, lại thành ra ghiền thế hả?”
Phương Cường lôi mã tấu ra, giận dữ chỉ thẳng Trần Thanh Xuyên nói: “Lần trước vì có nhân viên an ninh xen vào, nên vận chó của mày mới thoát được kiếp nạn, hôm nay tao đến công ty mày chặn đường, tao không tin sẽ còn kẻ nào thích chõ mũi vào chuyện người khác nữa!”
Nói hết lời này, Phương Cường hô hoán ra hiệu cho mấy người phía sau: “Các anh em, chém nó!”
Mà nhóm người trẻ tuổi này xông lên chém thật, tay cầm dao vọt lên khua khua phần phật, khí thế khá là hung hãn.
“Được thôi, nếu anh đã hết lần này đến lần khác cầu xin được ăn đòn, vậy thì hôm nay tôi sẽ đấm cho anh một trận ra trò!”
Vừa dứt lời, Trần Thanh Xuyên đã siết chặt tay thành nắm đấm, nhào về phía đám người Phương Cường, trông hệt như con mãnh hổ lao tới chỗ đàn dê!
Bảy tám anh em, mỗi người trên tay cầm một cái mã tấu, thế nhưng lại bị Trần Thanh Xuyên dùng tay không tung quyền hạ gục toàn bộ!
Đầu bị đấm đến nỗi ong ong, Phương Cường cảm giác trời đất quay cuồng, mắt đầy sao.
Nhưng tư duy của anh ta thì vẫn rất rõ ràng, ít ra thì anh ta cũng đã lý giải được và thông suốt vấn đề: Trần Thanh Xuyên, anh ta không dạy dỗ được.
Lần đầu tiên, một mình đánh, anh ta bị tẩn cho một trận, phải bỏ chạy; lần thứ hai, dẫn theo đồng minh tới, cả đám bọn họ bị nhân viên an ninh tẩn cho trận nữa, tiếp tục bỏ chạy.
Và lần thứ ba này, anh ta vốn tưởng rằng bao vây Trần Thanh Xuyên đơn phương độc mã, chắc chắn sẽ dạy dỗ được anh một trận rối tinh rối mù, trả thù cũ hận mới qua một trận đánh, kết quả báo thù còn chưa làm được đã bị đánh một trận tơi bời, hơn nữa còn làm liên lụy tới mấy anh em thuộc hạ bị đánh thảm theo…
Giơ chân đá Phương Cường nằm liệt trên mặt đất, Trần Thanh Xuyên nói với anh ta: “Lần này đã đủ thỏa mãn chưa?”
Phương Cường mở miệng ra, răng cửa lẫn máu tươi bị phun ra ngoài, lần này anh ta đã bị đánh đủ rồi, gật đầu nhận thua.
Trần Thanh Xuyên biểu hiện sự bất lực, nói: “Tôi giảng đủ thứ đạo lý cho anh thì anh không nghe, cứ một hai phải đòi ra tay đánh đấm tôi, giờ bị đánh một trận ra trò đủ thỏa mãn rồi đấy, anh nghĩ anh là loại gì hả? Ngu ngốc…”
Phương Cường không phản ứng lại, Trần Thanh Xuyên sửa sang lại quần áo, hai tay đút túi quần bỏ chạy lấy người.
Khi Trần Thanh Xuyên đã rời đi rồi, Phương Cường mới cố giãy giụa lết dậy, duỗi tay lau vết máu nơi khóe miệng.
Dù cho đánh không lại Trần Thanh Xuyên, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Xuyên của anh ta vẫn tràn ngập hận thù như cũ.
Hiện giờ anh ta đã thật sự tin rằng giữa Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny không có quan hệ ngoài luồng nào cả, nếu không thì với năng lực của Trần Thanh Xuyên, anh không cần phải phủ nhận. Nhưng chuyện này giờ đã không còn quan trọng với anh ta nữa rồi, quan trọng nhất chính là anh ta đã mất hết thể diện với anh em, trong xã hội làm gì thì làm, nhưng thể diện thì không thể mất được. Cho nên hôm nay anh ta chẳng sợ chuyện bị tẩn một trận ra trò, trong lòng anh ta giờ đây vẫn tràn ngập hận thù như cũ và bực bội, thù này anh ta nhất định phải trả!
Phương Cường móc điện thoại ra, gọi cho lão đại: “Anh Phong Thu, anh ra mặt giúp em dạy dỗ một người…”
Trần Thanh Xuyên không biết Phương Cường vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đương nhiên anh cũng chẳng để tâm, nếu lại đến chịu đòn nữa thì anh lại càng có việc rèn luyện sức khỏe.
Cho nên người tên Phương Cường này, anh căn bản không đặt trong lòng.
Nhưng thời điểm đang đi trên đường, tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Triệu Hồng Vũ.
Sau khi kết nối, câu đầu tiên Triệu Hồng Vũ nói chính là: “Đường đường là cậu cả tập đoàn Đại Minh, sao lại có thể quỵt nợ người ta chứ?”
Câu nói này khiến Trần Thanh Xuyên ngây ngốc, anh còn không biết cái từ “quỵt nợ” này từ đâu chui ra.
Ngay sau đó Triệu Hồng Vũ đã lên tiếng nhắc nhở: “Lẩu cay!”
Lúc này Trần Thanh Xuyên mới nhớ ra, ngày đó Triệu Hồng Vũ đã cương quyết đánh cược và kiếm từ anh một bát lẩu cay.
“Thân là người đại diện cho chủ tịch lớn mà lại đi nhớ thương một chén lẩu cay, tôi cũng phục chị thật rồi…”
Nếu đã bị “chủ nợ” đuổi tới tận cửa rồi thì bát lẩu cay này tất nhiên phải trả đủ.
Vì vậy, vào ban đêm, Trần Thanh Xuyên đã hẹn gặp mặt Triệu Hồng Vũ tại một nhà hàng lẩu cay rất nổi tiếng.