Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảo Nhan Chử Tô Lặc vẫn luôn khinh miệt kẻ địch, nhưng không có nghĩa là ông ta cuồng vọng tự đại mù quáng tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, ông ta cũng sẽ tôn trọng những đối thủ đáng được tôn trọng, mà Bùi Thừa Cảnh là một trong số đó. Ông ta nhớ Bùi Thừa Cảnh là ai, cũng nhận ra thanh kiếm cũ này.
Chử Tô Lặc híp mắt quan sát Bùi Trường Hoài, người tướng quân trước mắt rất trẻ nhưng phong cách trầm ổn ung dung, Chử Tô Lặc nhất thời nghĩ, lúc ông ta ở độ tuổi đó còn chưa bước lên chiến trường thật sự.
Lúc này, tiếng móng ngựa vang lên bốn phía, âm vang hùng dũng làm Chử Tô Lặc căng thẳng.
A Thiết Na cưỡi ngựa đi trước, dẫn theo binh mã đuổi kịp, nàng ghì cương ngựa, mũi đao chỉ thẳng Chử Tô Lặc: “Thương Lang chủ, ngài đã hết đường chạy rồi.”
Chử Tô Lặc nhìn binh sĩ Nhu Thố bao vây xung quanh, những binh sĩ cùng chảy một dòng máu Bắc Khương, nếu lúc nãy Chử Tô Lặc ngoan cố bấy nhiêu, hiện tại nhìn thấy A Thiết Na, mệt mỏi và tuyệt vọng ông ta cố kìm nén tựa như dây leo không ngừng quấn lấy thân thể ông ta.
“A Thiết Na… Nhu Thố… Ha ha ha!” Chử Tô Lặc trào phúng bật cười, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn A Thiết Na: “A Thiết Na, lúc phụ quân ngươi tại vị anh minh bao nhiêu thì ngươi lại ngu xuẩn bấy nhiêu, lại dám hợp tác với người Lương Quốc chĩa vũ khí về phía đồng bào! Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy Đại Khương vĩnh viễn chia thành bốn, vĩnh
viễn yếu thế hơn Lương Quốc, vĩnh viễn thần phục Lương Quốc Hoàng đế? Lương Quốc Chính Tắc Hầu là thứ gì, cho dù có thêm một ngàn một vạn tên nữa, Bản quân cũng không sợ. Đáng hận là Lương Quốc lúc này vẫn còn ngồi xem kịch, chúng ta đã tự tương tàn, quả là trò cười ngàn năm có một!”
A Thiết Na trầm giọng nói: “Phụ thân ta có suy nghĩ của ông ấy, ta tự có suy nghĩ của ta, trước giờ ta chưa từng muốn nghe theo ông ấy. Phụ thân luôn cho ràng nhẫn nại sẽ có được kết quả càng tốt đẹp, nên năm đó dung thứ chuyện con trai ngươi sỉ nhục Ô Mẫn, nhưng A Thiết Na ta có thù tất báo!”
“Nữ nhân thiển cận… Quả là trời phụ lòng Bảo Nhan Chử Tô Lặc ta! Để Bản quân ch/ết trong khuất nhục, để Đại Khương lọt vào tay đám trẻ vô năng này!” Chử Tô Lặc căm phẫn.
“Đúng là Bắc Khương bá chủ dã tâm bừng bừng.” Triệu Quân mỉm cười: “Đại nghiệp không thể hoàn thành là trời phụ lòng ông? Chử Tô Lặc, từ khi ta vào Bắc Khương nghe được không ít lời đồn đãi. Công hạ Ưng Đàm, đồ sát hơn mười ngàn dũng sĩ và dân chúng không chịu quy thuận; cho phép thuộc hạ dưới tay cưỡng h/iếp nữ nhân, ngay cả trẻ con cũng không buông tha; mưu đồ đoạt ngôi, giam lỏng đại quân Bảo Nhan Đồ Hải, lạm sát quan viên và con dân Tuyết Lộc… tất cả đều do một tay ông làm nên. Ta nghĩ đi nghĩ lại, người tương tàn đồng bào không phải ai khác mà chính là ông, Chử Tô Lặc.”
“Chử Tô Lặc, trung nguyên có một đạo lý, không thừa cơ người yếu thế.” Bùi Trường Hoài vẫn lạnh lùng nhìn Chử Tô Lặc: “Chỉ cần binh sĩ bên cạnh ông bỏ vũ khí xuống Bản hầu sẽ không giết bọn họ, còn về phần ông thì dùng cách của Thương Lang quyết đấu một trận, thế nào?”
Bảo Nhan Chử Tô Lặc tay cầm đao, cười trầm trầm: “Ngươi muốn quyết đấu với ta để rửa sạch nhục nhã cho phụ thân ngươi? Tiểu tử cuồng vọng, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Bùi Trường Hoài đàm định đáp: “Bản hầu có tư cách hay không, Thương Lang chủ có thể tới hỏi thanh kiếm này. Ông dám hay không?”
Binh sĩ bên cạnh Chử Tô Lặc dùng tiếng Bắc Khương thấp giọng: “Thương Lang chủ, chúng ta cùng gi/ết ch/ết bọn chúng xông ra ngoài.”
Chử Tô Lặc cả đời này trải qua không ít phong ba, nhìn rõ cục thế hiện tại, lần này ông ta nhất định phải ch/ết ở nơi này, nhưng cho dù có ch/ết, Chử Tô Lặc cũng không thể để đám người này xem thường mình.
Chử Tô Lặc nắm chặt đao, ra lệnh: “Các ngươi lui xuống!” “Thương Lang chủ!”
“Lui xuống, đây là mệnh lệnh… có thể là mệnh lệnh cuối cùng!”
Thuộc hạ dưới tay hắn đỏ cả mắt, nhẫn nhịn phẫn nộ, kiềm chế bi thống, tuân theo mệnh lệnh của Chử Tô Lặc, buông binh khí trong tay xuống lùi ra một bên.
Bùi Trường Hoài nói: “Ông cũng xem như một anh hùng.”
“Vừa đúng lúc để Bản quân xem xem Bùi Thừa Cảnh nuôi lớn được một đứa con trai như thế nào.” Chử Tô Lặc mặc thiết giáp nặng nề, hai tay nắm chặt đao, mũi đao thẳng tắp, sắc mặt ảm đạm, mỉm cười: “Lúc ở Tẩu Mã Xuyên hai người ca ca của ngươi đã chứng minh, con trai Bùi gia cũng chỉ có thế.”
Triệu Quân nói: “Chử Tô Lặc, lẽ nào ông chưa nhìn thấy tay chân Tát Liệt à? Đầu lâu của hắn vẫn còn treo trên tường thành Tuyết Lộc kìa.”
Chử Tô Lặc nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Quân, ngọn lửa phẫn nộ trong ngực hừng hực, huơ đao chém về phía Bùi Trường Hoài.
Chử Tô Lặc dù sao cũng là bá chủ tung hoành bao năm, đao trong tay nặng nề mà nhanh nhẹn, uy lực vô cùng, liên tục ba đao chém tới, nếu không phải bộ pháp của Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng trầm ổn là đã bị chém đứt hai chân.
Thân thể Bùi Trường Hoài như yến như hạc, chỉ thủ không công, đao pháp dũng mãnh của Chử Tô Lặc chiếm thế thượng phong, biết bao lần Chử Tô Lặc thiếu chút nữa đã giành được chiến thắng. Đám người A Thiết Na, Vệ Phong Lâm ở bên cạnh quan sát cũng sốt ruột.
Vệ Phong Lâm đến bên cạnh Triệu Quân thì thầm: “Gia, ta thấy cứ đánh thế này không xong, vẫn nên bảo đảm an toàn mới tốt.”
Triệu Quân vẫn bình thản xem kịch, chống cây giáo xuống đất làm điểm tựa, nói: “Ngươi cũng xem nhẹ Chính Tắc Hầu quá.”
Vệ Phong Lâm nghe cái giọng điệu cao ngạo này, cứ như hắn không khen Chính Tắc Hầu mà đang khen chính mình vậy. Nhưng Triệu Quân học rộng hiểu nhiều, tình thế cục diện của chiến trận nhìn rất chuẩn, nghe Triệu Quân nói thế Vệ Phong Lâm cũng yên tâm.
Giữa Bùi Trường Hoài và Chử Tô Lặc còn có sáu năm thù hận làm sao có thể nhẹ nhàng kết thúc trận chiến này?
Toàn bộ vinh quang của Chử Tô Lặc đều đặt cược vào trận chiến này, cho dù thua cũng phải thua trong dáng vẻ của một người anh hùng, nhưng Bùi Trường Hoài nhất quyết không để ông ta toại nguyện.
Chử Tô Lặc đã già, đao pháp cuồng liệt có thể giúp ông ta giành phần thắng nhưng không thể kéo dài trận chiến, đợi đến khi Chử Tô Lặc kiệt sức, Bùi Trường Hoài liền tấn công, lưỡi kiếm mang theo sát ý.
Mỗi kiếm của Bùi Trường Hoài gần như chí mạng, nhưng khi đến gần lại lệch vài phân, lúc đầu Chử Tô Lặc còn nghĩ rằng mình may mắn, liên tiếp ba chiêu, ông ta mới nhận ra Bùi Trường Hoài đang cố ý sỉ nhục ông ta.
Bảo Nhan Chử Tô Lặc nhục nhã phẫn nộ, một đao chém tới, hét lớn: “Tên nhóc vô sỉ!”
Bùi Trường Hoài không để ý đến lời mắng nhiếc của ông ta, ung dung nhấc kiếm, lưỡi kiếm vừa lóe, nháy mắt chặt đứt một ngón tay Chử Tô Lặc. Ông ta gầm lên rồi nhanh chóng cắn răng thở dốc, lại chém về phía Bùi Trường Hoài.
So với Chử Tô Lặc, Bùi Trường Hoài vẫn còn tràn trề sức lực, từng đường kiếm liên tiếp, dễ dàng phá thế tấn công của Chử Tô Lặc.
Trên người Chử Tô Lặc liên tiếp xuất hiện vết thương, thể lực của ông ta đã cạn, tầm mắt dần mơ hồ, không thể nhìn rõ đường kiếm của Bùi Trường Hoài. Đến khi Bùi Trường Hoài không tấn công nữa, ông ta nghĩ rằng Bùi Trường Hoài cuối cùng đã lực bất tòng tâm, muốn thừa cơ phản kích, ai ngờ Bùi Trường Hoài lấy lùi làm tiến, kiếm nhanh như chớp, Chử Tô Lặc không còn đường tránh, bị đâm xuyên qua vai, nặng nề ngã trên đất, bộ dáng có phần thê thảm, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy lưỡi kiếm kề bên cổ.
Tiếp đó là âm thanh lạnh lùng của Bùi Trường Hoài: “Chử Tô Lặc, ông thua rồi.”
Bảo Nhan Chử Tô Lặc ngây người rồi đột nhiên cười lớn, dùng tiếng Lương Quốc nói chuyện với Bùi Trường Hoài: “Ta không thua, nhưng ta già rồi! Bùi Dục, ngươi đắc ý lắm đúng không? Nhưng Bản quân không thua trước ngươi, mà thua trước mệnh trời, thua trước một Bắc Khương nhu nhược! Nhưng, không sao…”
Ông ta nhếch môi, ánh mắt trào phúng: “Ta của hôm nay, không biết chừng sẽ là ngươi của sau này. Giống như, phụ thân và huynh trưởng của ngươi không ch/ết trên tay ta, mà ch/ết vì các ngươi, kết cục của Bảo Nhan Chử Tô Lặc ta cũng không thua kém Bùi Thừa Cảnh bao nhiêu!”
Bùi Trường Hoài chau mày: “Ông nói gì?” Triệu Quân cũng nhẹ nhàng híp mắt.
Bảo Nhan Chử Tô Lặc lại không nói tiếp, ý cười trào phúng dành cho Bùi Trường Hoài càng đậm.
Bùi Trường Hoài chưa kịp phản ứng, vừa muốn ép Chử Tô Lặc nói rõ, chẳng ngờ ông ta hét lên một tiếng “Thương Lang vạn tuế”, nhấc đao cắt ngang họng, máu tươi tứ tung.
Bảo Nhan Chử Tô Lặc trừng mắt nhìn bầu trời xanh ngắt liên miên của Bắc Khương, ngã xuống.
“Thương Lang chủ!” “Ngô vương!”
Binh sĩ Thương Lang kêu gào thảm thiết, quỳ xuống bên cạnh.
Bùi Trường Hoài có chút thất thần, cúi đầu nhìn thi thể vẫn còn co giật của Chử Tô Lặc, một lúc lâu sau, đầu óc y trống rỗng.
Bầu trời âm u cuối cùng cũng trút nước, từng giọt mưa lạnh căm căm rơi lộp độp. Bùi Trường Hoài nhận lấy cờ hiệu Vũ Lăng quân trong tay Vạn Thái, đứng bên cạnh thi thể Chử Tô Lặc.
Rất nhiều năm trước, y ôm bài vị của phụ thân quỳ trước mặt Thiệu Sùng Đế, giờ khắc này, y cũng quỳ một gối xuống, hướng về cửa Tuyết Hải. Y cầm chặt quân kỳ trong tay, nghe thấy tiếng mưa hòa cùng gió, nhẹ giọng cất lời: “Phụ thân, mọi người có nhìn thấy không?”
Tất cả đều im lặng.
Trận mưa đến vừa lúc, rửa sạch sát khí trong không khí, rửa sạch máu tươi trên đao kiếm.
Chử Tô Lặc tự vẫn, Thương Lang đầu hàng, đại quân Bảo Nhan Đồ Hải nắm lại quyền hành, nội loạn Bắc Khương được bình định.
A Thiết Na và Bảo Nhan Đồ Hải thương lượng nên giải quyết hậu quả của trận chiến này thế nào, Bùi Trường Hoài thì dẫn theo binh mã cắm doanh ở hẻm Hoành Yên nghỉ ngơi.
Lần này không ít binh lính ở Tuyết Hải bỏ mạng ở Hoành Yên, Chu Chú cho người đi dọc theo đường tìm thi thể của bọn họ, đây vốn là chuyện của binh sĩ làm, không ngờ lần này Bùi Trường Hoài lại đích thân ra mặt, đi cùng bọn họ còn có Triệu Quân.
Cỏ xanh mơn mởn, mưa bụi giăng ngang.
Triệu Quân giơ tay che ô cho Bùi Trường Hoài, cùng y vai kề vai, từng bước bước qua thi thể và máu.
“Ta nghĩ rằng nếu báo được mối thù ở Tẩu Mã Xuyên năm đó sẽ rất thống khoái.” Bùi Trường Hoài thấp giọng nói: “Nhưng lúc Hạ Nhuận ch/ết dưới kiếm của ta, thứ ta nghĩ đến lại là khung cảnh cùng nhau tập võ, đọc binh thư ở Bắc doanh. Ta vẫn luôn muốn tự tay gi/ết ch/ết Bảo Nhan Chử Tô Lặc, ta đột nhiên hiểu ra, cho dù ông ta có ch/ết một ngàn lần, một vạn lần, phụ thân bọn họ cũng không thể trở lại.”
Bùi Trường Hoài nhìn thấy trên ngực một cỗ thi thể vẫn còn cắm một nhành hoa màu trắng, là một loài hoa dại thường thấy ở Bắc Khương, hẳn là lúc người này còn sống, thấy hoa đẹp nên tiện tay ngắt xuống cài lên ngực cầu may mắn.
Nhưng hiện tại hoa thấm máu, đã có dấu hiện úa tàn.
Bùi Trường Hoài quỳ một gối xuống, nhặt bông hoa lên đặt lại chỉnh tề lên giáp của người đó, y chau mày, nước mắt ầng ậng, y theo thói quen nhắm chặt mắt, cố nén nước mắt.
Bùi Trường Hoài thấp giọng nói: “Nhưng vẫn có quá nhiều người phải ch/ết…”
Triệu Quân giương ô trên đầu y, thay y chắn gió che mưa, nhìn bóng lưng Bùi Trường Hoài, âm thanh buông nhẹ vào tiếng gió: “Bùi Dục ơi Bùi Dục, ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”