Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bùi Trường Hoài nội tâm, thích che giấu cảm xúc trong lòng, chỉ cần có mặt kẻ khác, cho dù y có bị trọng thương, có nếm bao nhiêu đau khổ cũng tuyệt không rơi lệ. Nhưng giờ phút này người đứng phía sau y là Triệu Quân, y cũng chẳng sợ thất thố trước mặt hắn.
Nhìn thi thể đầy tử khí trước mắt cùng bông hoa tươi thấm máu kia, Bùi Trường Hoài không nén nổi thương xót. Y rốt cuộc mang theo hận, mang theo phẫn nộ mà gào lên một tiếng đau đớn, nước mắt chảy ròng.
Triệu Quân yên lặng che ô cho y, đợi đến khi Bùi Trường Hoài trút xả mọi cảm xúc trong lòng xong, hắn mới đưa tay ra, dắt Bùi Trường Hoài tới cạnh mình.
“Tiểu Hầu gia, bọn họ ch/ết vì Đại Lương, ch/ết vì người mà họ muốn bảo vệ, đây không phải là bi ai, đây là vinh quang.” Triệu Quân cầm lấy thanh đao rơi bên cạnh thi thể, để mặc nước mưa rửa sạch máu tươi trên đao, nói: “Việc chúng ta phải làm là nhận lấy vũ khí trong tay họ, tiếp tục bảo vệ giang sơn này, có vậy mới không phụ sự hy sinh của bọn họ.”
Bùi Trường Hoài nhận lấy thanh đao Triệu Quân đưa, trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhớ tới một câu các tướng sĩ cửa Tuyết Hải thường nói, cổ tay xoay vòng, đưa mũi đao sắc bén lên cao:
“Tuyết Hải lạnh tựa sắt, ai dám đạp cửa này?”
Mưa dần ngớt, gom hết thi thể binh sĩ lại, nhóm người Bùi Trường Hoài trở về cửa Tuyết Hải.
Đại quân Bảo Nhan Đồ Hải của Bắc Khương lúc này phải chủ trì đại cục, nhanh chóng chỉnh đốn lại trật tự của bộ Tuyết Lộc, nên chỉ phái sứ giả tới cửa Tuyết Hải tạ ơn.
Cùng đi với sứ giả, là Tam công chúa Tra Lan Đóa.
Tra Lan Đóa tới quân doanh của cửa Tuyết Hải, người đầu tiên nàng muốn gặp là Vệ Phong Lâm.
Chu Chú và Vạn Lâm vốn đang tỉ thí quyền cước với Vệ Phong Lâm, vừa thấy Tra Lan Đóa tới, hai tên Chu, Vạn nhìn nhau cười, rất thức thời mà chuồn đi.
Vệ Phong Lâm không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì Tra Lan Đóa đã nhẹ nhàng nhanh chóng chạy tới trước mặt y, hỏi: “Ta nghe nói nữ tử Trung Nguyên các ngươi nếu thích một nam tử, sẽ ném một nhành liễu cho người đó, đúng chứ?”
Vệ Phong Lâm gật gật đầu: “Phải.”
Tra Lan Đóa mỉm cười, lấy từ trong ống tay áo ra một khúc “liễu xanh”, nơi như Bắc Khương rất hiếm khi thấy liễu, nhành liễu trong tay nàng là do nàng tự dùng cỏ bện lại, nàng ném vào trong lòng Vệ Phong Lâm, hai má nhanh chóng đỏ ửng.
Đến lúc này Vệ Phong Lâm có ngốc cũng hiểu rồi, ôm nhành liễu ngơ ngẩn một lúc lâu. Tra Lan Đóa thấy y mãi vẫn không có phản ứng gì, có hơi lo lắng, nàng cũng học không nổi mấy thứ kín đáo của nữ tử Đại Lương, hỏi thẳng: “Ngươi có hiểu không?”
Vệ Phong Lâm trầm mặc một lúc, cuối cùng vô cùng trịnh trọng mà trả lại nhành liễu cho Tra Lan Đóa, bảo: “Đa tạ Tam công chúa ưu ái, nhưng ta không nhận nổi.”
Tra Lan Đóa ngẩn ra: “Ý ngươi là sao?”
Vệ Phong Lâm đáp: “Ta đã nói với Tam công chúa rồi, ta là người Đại Lương.”
Tra Lan Đóa vội nói: “Ta hỏi ngươi có thích ta hay không, chứ không phải hỏi ngươi là ai!”
Vệ Phong Lâm còn tưởng rằng mình nói chưa rõ ràng, đắn đo lời lẽ hồi lâu mới đáp: “Tam công chúa, trước kia nhà ta có mở một tiệm thuốc nhỏ ở Xương Dương, ta thường tới biên cảnh nhập dược liệu với đại ca. Năm đó binh sĩ Bắc Khương các người đánh vào cửa Tuyết Hải, cướp bóc giết người phóng hỏa ở Tẩu Mã Xuyên, không chuyện ác nào không làm, ta vĩnh viễn không quên được cảnh những bách tính Đại Lương bị chà đạp…”
Tra Lan Đóa tức giận đến mức vành mắt ửng đỏ, nói: “Đó đều là mệnh lệnh của Chử Tô Lặc, ta không liên quan gì đến bọn chúng!”
“Người là Tam công chúa của Bắc Khương.” Vệ Phong Lâm hững hờ cụp mắt xuống, nói: “Tra Lan Đóa, người và bọn chúng có liên quan.”
Tra Lan Đóa nhất thời á khẩu không trả lời nổi, nhưng nàng không tỏ ra sợ hãi, hỏi ngược lại: “Vậy nếu như ta không phải công chúa, ngươi sẽ thích ta chứ?”
Vệ Phong Lâm: “Người không thể thay đổi được thân phận của mình.”
“Ta hỏi ngươi có thích hay không, sao ngươi cứ không dám trả lời ta?” Tra Lan Đóa nước mắt tràn mi, nàng nói một câu bằng tiếng Bắc Khương, còn sợ Vệ Phong Lâm nghe không hiểu, nghĩ một lúc lâu mới mắng thành lời: “Người Khương bọn ta đã không tốt, vậy ngươi còn liều mạng bảo vệ ta làm gì? Ngươi, ngươi là đồ heo chó!”
Tra Lan Đóa chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi tôn nghiêm trước mặt Vệ Phong Lâm, nàng giận dữ rời đi, không hề quay đầu, mà Vệ Phong Lâm từ đầu đến cuối cũng không hề ngẩng đầu nhìn nàng.
Tra Lan Đóa nổi giận đùng đùng chạy tới trước lều soái, liền bị thị vệ của Bùi Trường Hoài ngăn lại, Tra Lan Đóa quát: “Ta muốn gặp Chính Tắc Hầu!”
Bùi Trường Hoài đang ngồi một mình viết tấu chương trong lều soái, nghe thấy tiếng Tra Lan Đóa, y thu dọn thư án, để thị vệ cho nàng vào.
Tra Lan Đóa ào vào gặp Bùi Trường Hoài, tức giận nói: “Chính Tắc Hầu, ta muốn ngươi thưởng Vệ Phong Lâm cho ta!”
Bùi Trường Hoài chưa từng gặp ai hùng hùng hổ hổ muốn đến bắt người thế này, nhất thời cả kinh, thấy vành mắt Tra Lan Đóa đỏ cả lên, đại khái như hiểu ra chuyện gì, y khẽ cười thỉnh Tra Lan Đóa ngồi xuống trước.
Bùi Trường Hoài nói: “Tam công chúa, Vệ Phong Lâm là Hộ viễn Hiệu úy của Đại Lương, ngay dưới quyền Đô thống Bắc doanh, Bản hầu sao có thể nói thưởng là thưởng được?”
Đạo lý thế này, Tra Lan Đóa sao có thể không biết? Chỉ là nàng đang trong cơn giận dữ, lời nói ra cũng mang theo chút giận dỗi, sau khi ngồi xuống, nàng càng nghĩ càng chán nản: “Người Lương quốc thì không thể ở bên ta sao? Vệ Phong Lâm, không nói cũng biết, hắn không thích ta, ta cũng chẳng lạ gì. Năm đó Hoàng đế Đại Lương muốn ta lấy Tạ…”
Nàng vốn định nói lấy Tạ Tùng Tuyển, nàng còn không đồng ý, nhưng nhớ ra người này khi còn sống là bạn thân của Bùi Trường Hoài, nàng lập tức ngậm miệng, sợ y đau lòng.
Bùi Trường Hoài cũng không nói gì, bảo: “Tam Công chúa, ngươi phải biết trên đời này có quá nhiều chuyện có duyên mà không có phận, cưỡng cầu cũng không được.”
Nỗi lo lắng của Tra Lan Đóa dần bình ổn theo giọng nói nhẹ nhàng của y, nàng lại im lặng một lát, mới lấy hết dũng khí nói: “Ta đã đồng ý với
ngươi, nếu như ngươi giúp ta cứu Phụ quân, ta sẽ nói cho ngươi biết lai lịch của cái bùa hộ mệnh ấy. Chính Tắc Hầu, ta nghĩ ngươi, chắc ngươi cũng biết rồi, lúc Tạ Tùng Tuyển rơi vào tay Tát Liệt, gặp phải…”
Bùi Trường Hoài gật đầu, ánh mắt thêm nét tăm tối.
Tra Lan Đóa nói: “Khi đó y biết mình không thể trở về nữa rồi, ta tới thăm y, y chỉ cầu ta đưa bùa hộ mệnh cho Tam công tử của Chính Tắc Hầu phủ.”
Y bảo: “Ta đồng ý với người bằng hữu đó hai chuyện, nhưng đều không thể làm được, xin lỗi, ta xin lỗi, mong y sẽ không oán hận ta.”
Bùi Trường Hoài siết chặt ngón tay, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Nỗi áy náy và buồn rầu đan xen trong lòng Tra Lan Đóa, nàng nói: “Ta biết ta khiến ngươi hiểu lầm, hiểu lầm y vẫn còn sống, Chính Tắc Hầu, mong ngươi tin rằng đây vốn không phải ta cố ý.”
Bùi Trường Hoài vẫn một mực kiềm chế, lúc này mới không nhịn được mà hỏi lại: “Tại sao qua nhiều năm như thế mới giao bùa hộ mệnh cho Bản hầu?”
Tra Lan Đóa đáp: “Sau khi trở về ta bị Phụ quân trông giữ, sau đó không bao lâu, Đại Lương và Bắc Khương đàm hòa, vốn lúc đó ta đã định đi đưa bùa hộ mệnh, nhưng ta nghĩ, nếu như lúc đó Hoàng đế Đại Lương biết chuyện này, có lẽ Bắc Khương sẽ mất đi hòa bình không dễ dàng có được, thế nên ta…”
Nói tới đây, nàng như thể đột nhiên hiểu ra mấy lời của Vệ Phong Lâm, trong lòng sửng sốt như thể bị thứ gì đánh mạnh vào.
Hóa ra thực sự có liên quan.
Nàng thân là Tam công chúa Bắc Khương, mặc dù chưa từng chủ động khơi mào bất cứ chiến sự nào, cũng chưa từng tận tay gi/ết ch/ết một binh sĩ nào người Đại Lương, nhưng chỉ với thân phận Tam công chúa của nàng, nàng đã phải gánh vác trách nhiệm của cả một quốc gia.
Khi phải đối mặt với những việc trọng đại, nàng không thể đi theo tiếng gọi của tư tình, tất cả đều phải đặt lợi ích của Bắc Khương lên trên hết.
Thế nên trận Tẩu Mã Xuyên năm đó, cho dù nàng có căm hận sự tàn bạo của Chử Tô Lặc đến mức nào, thì nàng vẫn không thể cứu Tạ Tùng Tuyển của địch quốc, cũng không thể giao lá bùa hộ mệnh đó cho Bùi Trường Hoài sau trận chiến.
Cuộc đời sau này của nàng có lẽ sẽ còn phải đưa ra những lựa chọn như thế này nữa, nếu như Vệ Phong Lâm và nàng ở bên nhau, vậy nàng phải theo bên nào?
Tra Lan Đóa thất thần một lúc lâu, rồi mới lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi.”
Bùi Trường Hoài nói: “Tam công chúa, mong ngươi để Bản hầu ở một mình một lát, được không?”
Tra Lan Đóa trong lòng hổ thẹn với Bùi Trường Hoài, trong mắt ngập tràn chua xót, đứng dậy thi lễ với y: “Chính Tắc Hầu, ta rất xin lỗi.”
Sau đó nàng rời khỏi lều soái.
Bùi Trường Hoài ngồi một mình cạnh thư án, tay phải siết chặt lại, móng tay như thể găm sâu vào da thịt.
Tạ Tùng Tuyển từng đồng ý với y hai chuyện, Tra Lan Đóa không biết là chuyện gì, nhưng Bùi Trường Hoài thì vĩnh viễn ghi nhớ, Tạ Tùng Tuyển từng đồng ý, một là sẽ thay y bảo vệ phụ thân y – Bùi Thừa Cảnh, hai là sẽ thắng trận trở về kinh thành.
Rõ ràng đã thành ra bộ dạng ấy, lại vẫn sợ y sẽ hận mình không tuân thủ lời hứa.
Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, vừa run rẩy vừa kìm nén thở ra một hơi, im lặng một hồi lâu.
…
Tra Lan Đóa rời khỏi lều soái, nàng vừa đi về phía trước vừa cúi đầu gạt nước mắt, thấy mình sắp sửa vô ý đụng phải ai đó, liền nghe thấy một giọng nói: “Tam công chúa cẩn thận.”
Tra Lan Đóa kịp thời dừng lại mới không đụng phải người kia. Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn, cứ cảm thấy có chút quen thuộc như thể đã từng gặp ở đâu, nhưng nàng nhanh chóng dời sự chú ý về phía Vệ Phong Lâm đứng đằng sau người đó.
Đụng phải ánh mắt của Vệ Phong Lâm, nàng liền vội vàng dời mắt đi, nhìn Triệu Quân trước mắt: “Ngươi là?”
Triệu Quân đang nghịch một ống sáo trong tay, lúc này ngón tay hắn khẽ xoay quanh sáo, rồi đưa tay phải ra sau lưng, hơi khom người nói: “Đô thống Bắc doanh, Triệu Quân.”
Tra Lan Đóa từng nghe qua tên Triệu Quân từ Vệ Phong Lâm, biết hắn chính là ân nhân mà Vệ Phong Lâm vẫn luôn đi theo, cũng biết Triệu
Quân là một vị mãnh tướng của Đại Lương. Lần này cũng ít nhiều có hắn mới có thể khống chế binh lực của bộ Ưng Đàm, nhưng đây mới là lần đầu Tra Lan Đóa được trực tiếp gặp mặt hắn.
“Triệu Quân? Triệu Quân…” Vẻ mặt Tra Lan Đóa thoáng nét hoảng hốt, rất nhanh sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Quân: “Hình như ta đã từng nghe thấy tên ngươi ở đâu đó.”
Triệu Quân cười đáp: “Tên của kẻ hèn này có thể tới tai Tam công chúa, là vinh hạnh của tại hạ.”
Không, không phải là nghe Vệ Phong Lâm nhắc tới, cũng không phải nghe từ người khác…
“Phong Lâm, chập tối còn có yến tiệc thết đãi sứ đoàn Bắc Khương, tiểu Hầu gia nhiều việc không thể phân thân, từ giờ tới lúc đó ngươi đi theo Tam công chúa đi, nếu nàng có yêu cầu gì, ngươi cứ tuân lệnh đi làm.” Triệu Quân nói: “Tam công chúa, tại hạ vẫn còn sự vụ quấn thân, không thể phụng bồi.”
Mặc dù Vệ Phong Lâm có hơi khó xử, nhưng y sẽ không khước từ mệnh lệnh của Triệu Quân, đáp: “Vâng.”
Triệu Quân lập tức đi thẳng tới lều soái, sáo nhỏ trong tay bị hắn giấu sau lưng, xoay vòng vòng, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cũng nhận ra được tâm trạng hắn đang vui vẻ.
Vệ Phong Lâm đưa mắt nhìn theo Triệu Quân rời đi, sau đó cúi đầu nói: “Tam công chúa, thỉnh.”
Tra Lan Đóa ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Triệu Quân, hỏi: “Ngươi có biết tên hắn là chữ “Quân” nào không?”
Vệ Phong Lâm nhất thời không nói thành lời, chỉ nhớ câu Triệu Quân nói khi mới lần đầu gặp, y đáp: “Ánh dương rực rỡ, gọi là “Quân”.”
Tra Lan Đóa thì thào nói nhỏ, như thể nhớ ra điều gì, nhưng nàng không nói ra miệng, chỉ khẽ cười nói: “Ta từng nghe qua tên của hắn.”
Nàng thở dài một tiếng, nàng quay người nhìn Vệ Phong Lâm, nhìn gương mặt lạnh lùng như núi băng của y. Nhưng Tra Lan Đóa của lúc này lại tự nhiên đối mặt với Vệ Phong Lâm hơn khi nãy nhiều: “Ngươi không thích ta, không sao, nhưng ta thích chính là thích, ta không muốn giấu giếm. Vệ Phong Lâm, đây là lần cuối cùng ngươi gặp ta rồi, cửa Tuyết Hải các ngươi có gì vui không?”
Vệ Phong Lâm cúi đầu nghĩ ngợi, đáp: “Có đua ngựa.”
Tra Lan Đóa cười: “Cái này được, ta muốn đi! Ngươi nhìn cho kỹ, bởi từ nay về sau, ngươi sẽ không thể gặp được một nữ tử nào cưỡi ngựa giỏi hơn ta nữa.”
Vẻ mặt ngàn năm không đổi của Vệ Phong Lâm bỗng hiện lên ý cười thản nhiên, y cúi đầu nói: “Vâng.”
Triệu Quân tiến vào lều soái, hai tên thị vệ canh bên ngoài cũng không cản hắn lại, vừa mới vén rèm, kéo tấm bình phong ra, hắn đã thấy Bùi Trường Hoài đang ngồi sau thư án, vành mắt rõ ràng hơi đỏ lên.
Triệu Quân tưởng y vẫn còn đang tự trách vì mấy người đã ch/ết ấy, cố tình hỏi: “Tiểu Hầu gia đang rơi nước mắt vì ai thế, sao lại không báo trước một tiếng cho thuộc hạ?”
Bùi Trường Hoài nhanh chóng kiềm lại cảm xúc, lại nghe thấy lời kỳ lạ này của hắn, hỏi: “Báo cho ngươi, để ngươi tới cười ta sao?”
“Đừng oan uổng ta thế chứ.” Triệu Quân thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, ghé sát vào tai y, vô cùng thân thiết nói: “Ta đang nghĩ, nước mắt của tiểu Hầu gia quý giá, báo cho ta trước, để ta được tới chiêm ngưỡng.”
Nghe hắn trêu ghẹo, Bùi Trường Hoài hơi xấu hổ, cúi đầu không nói. Triệu Quân thấy tâm tình y không tốt, liền xoay một cây sáo nhỏ ra như xoay bông hoa, đưa cho Bùi Trường Hoài.
“Ta vừa dạo chợ một vòng, nhìn thấy cái này, liền muốn mua tặng cho ngươi.”
Cây sáo này cũng không phải vật gì quý giá, nhưng gia công rất tinh xảo, nhìn hoa văn là biết hẳn được vận chuyển tới từ phía Nam, không thường thấy ở một nơi như cửa Tuyết Hải này.
Bùi Trường Hoài luôn coi trọng tâm ý hơn giá trị của món quà, y cầm lấy cây sáo trong lòng bàn tay, lại hỏi Triệu Quân: “Thương thế ở chân ngươi khỏi hẳn chưa?”
Triệu Quân giả bộ nhíu mày: “Chưa, vẫn đau lắm. Nhưng nếu có thể được nghe Hầu gia thổi sáo, chắc sẽ không đau nữa.”
Bùi Trường Hoài không nhịn được bật cười: “Thỉnh cầu thôi mà ngươi cứ phải vòng vo Tam quốc, Bản hầu trong mắt ngươi là kẻ không hợp lẽ làm người thế sao?” Ngón tay y đặt trên lỗ sáo, hỏi: “Triệu Quân, ngươi muốn nghe gì?”
“Nghe gì cũng được.” Khuỷu tay Triệu Quân đặt trên thư án, chống cằm nhìn Bùi Trường Hoài chăm chăm: “Chỉ cần Tam lang thổi sáo vì ta, thì
nghe gì cũng được.”