Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
  3. Chương 69
Trước /142 Sau

Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 69

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khu săn bắn của hoàng thất tên là “rừng Bảo Lộc”, cách kinh đô khoảng trăm dặm.

Tương truyền năm đó Thái tổ Hoàng đế của Đại Lương đi săn ở đây từng bắn bị thương một con nai. Con nai đó cả người trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, Thái tổ trông nó vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, không đành lòng giết, liền tự tay chữa thương cho con nai ấy rồi thả đi.

Sau này con nai đó hóa kiếp thành thần, ngợi khen tấm lòng nhân từ độ lượng của Thái tổ, liền ngậm cỏ vẩy sương, ban cho ngài mệnh số gặp dữ hóa lành, từ khi ấy mới phù hộ cho Thái tổ xây dựng nên cơ nghiệp Đại Lương.

Sau khi Thái tổ đăng cơ, liền biến nơi đây trở thành bãi săn bắn, ban tên rừng Bảo Lộc, lập nên quy định “gặp nai không bắn”.

Rừng Bảo Lộc rộng lớn, phía Tây trải dài tới núi Vọng Thanh, phía Đông tới Thủy Mộng Trạch, trong lòng vây quanh hai sông ba núi, có núi non trùng điệp, cũng có đồng bằng bằng phẳng, chim bay cá nhảy, không thiếu thứ gì.

Đã từ lâu con cháu hoàng thất của Đại Lương đều tổ chức đi săn định kỳ trong rừng Bảo Lộc, mỗi lần săn bắn đều hao phí rất nhiều của cải, xa hoa lãng phí vô cùng.

Từ sau khi Sùng Thiệu Hoàng đế đăng cơ, liền nghiêm khắc thi hành chính sách tiết kiệm, phá bỏ quy định trước đây do Thái tổ đặt ra, thu hẹp phạm vi của rừng Bảo Lộc chỉ còn trong khu vực lân cận của núi Vọng Thanh. Phần đất đai còn lại, đều được khai phá thành làng mạc ruộng đồng.

Năm nay cũng giống những năm trước, việc phụ trách tuần tra và phòng vệ trong rừng Bảo Lộc vẫn do Bắc doanh Vũ Lăng Quân đảm nhiệm.

Nhưng khác là, trước đây Chính Tắc Hầu tự mình hộ giá, mà năm nay, lại đổi thành Đô thống Triệu Quân kề cận bên cạnh Hoàng thượng.

Ân sủng bị kẻ khác đoạt mất, cục tức này hẳn có là ai cũng nuốt không trôi. Lần này Hoàng thượng còn ân chuẩn Chính Tắc Hầu tham gia săn xuân, Bùi Dục thanh cao kiêu ngạo, Triệu Quân ngạo mạn cuồng vọng, mà một núi không thể có hai hổ, hai người này một khi đã gặp mặt, chắc chắn sẽ ngấm ngầm đấu đá nhau.

Trong triều bao kẻ đỏ mắt ghen tị với Triệu Quân, lại không làm gì được hắn, chỉ ngóng trông Chính Tắc Hầu có thể ra mặt dạy cho hắn một bài học: hóng hớt chuyện náo nhiệt ai cũng chẳng từ, tất cả đều chờ mong trò hay lần này.

Có vài tên ăn chơi trác táng còn lén lút đánh cược, xem rốt cuộc là ai thua ai thắng.

Vừa mới trải bài, Từ Thế Xương đã một cước đạp đổ, y xách tai bên phải của một tên công tử trong số đó lên, mắng: “Trước đây mỗi lần các ngươi gây họa, có lần nào không đi tìm Trường Hoài nhờ vả? Huynh ấy đối tốt với các ngươi, lại nuôi ra một đám vong ân bội nghĩa, chẳng được tích sự gì, lại còn ngồi xem trò cười của huynh ấy, trong lòng chỉ mong huynh ấy mất mặt, để cho các ngươi thắng được mấy đồng.”

Vị công tử kia ôm lấy vành tai mình, la oai oái: “Trường Hoài vốn có bản lĩnh, đâu có cần trông cậy ai, không đến lượt bọn ta giúp đỡ huynh ấy. Á, đau đau đau… Đừng có nhéo tai ta, mau, mau buông tay! Tiểu Thái tuế, trời đất chứng giám, ta cược cho Trường Hoài thắng, Triệu Quân sao có thể là đối thủ của huynh ấy?”

Từ Thế Xương vừa mới buông tay, lại nhéo lấy lỗ tai trái của hắn, vị công tử nọ lại gào lên kêu đau.

Từ Thế Xương bảo: “Triệu Quân là học trò của cha ta, lẽ nào các ngươi muốn để phủ Thái sư nhà ta mất mặt?”

Vị công tử nọ đúng là oan không ai thấu: “Ngươi đúng là không chịu nói lý, đứng bên này cũng không được, đứng bên kia cũng không được, vậy ngươi chọn một bên xem nào!”

“Ta chọn ngươi, chọn ngươi đó đồ con rùa!” Từ Thế Xương đáp: “Hoàng thượng sắp sửa tới Bảo Lộc Uyển ngay rồi, còn không mau đi thay y phục, đi cả đi! Cút nhanh!”

“Được được được.”

Mấy vị công tử ríu rít đáp lời, trước khi đi đột nhiên đè lưng Từ Thế Xương lại, ngươi một quyền ta một cước khiến y bị đánh túi bụi, sau đó hoan hô nhảy nhót chạy mất.

Từ Thế Xương bị “ức hiếp” vừa tức vừa buồn cười, cũng không thèm tính toán với bọn họ, phủi phủi y phục, vội hòa vào đám người đi nghênh giá.

Bảo Lộc Uyển là một sơn trang, tọa tại ngay giữa núi Vọng Thanh trong rừng Bảo Lộc, đi qua đường núi rải đá trong thôn trang là sẽ tới.

Các thị vệ hộ giá đều cầm cờ bạc trong tay, từ trên nhìn xuống, cả đoàn người ngựa trông như một dòng sông trắng xóa, dọc theo đường mòn đi vào cổng trên sườn núi.

Từ Thế Xương cùng các vương tôn công tử đồng lứa quỳ gối thành hai hàng bên sườn núi, ai ngờ người tới không phải là Sùng Thiệu Hoàng đế, mà là Tiêu Vương gia.

Sau khi Tiêu Vương nhập tọa, mới nói rõ rằng Sùng Thiệu Hoàng đế đang bận sự vụ, ngày săn xuân đầu tiên không tới kịp được, nên lệnh ông tới trước chủ trì đại cục.

Bảo Lộc Uyển mở tiệc lưu thương khúc thủy*, tới tận khi đã vào tiệc, Từ Thế Xương vẫn không thấy Bùi Trường Hoài đâu, liền đi tìm.

*lưu thương khúc thủy: một loại tiệc truyền thống của người Y Tu cổ, người dự tiệc ngồi bên một dòng nước quanh co, rồi thả rượu xuống dòng nước, rượu dừng ở chỗ nào, thì người ngồi chỗ đó thưởng rượu.

Trên đường nghe thấy người từ trong cung tới bảo Triệu Đô thống vừa mới tuần tra được một vòng phòng ngự rừng Bảo Lộc, đang chuẩn bị vào trong uyển bái kiến Tiêu Vương gia, Từ Thế Xương ra ngoài ngó, quả thực thấy hàng người Triệu Quân đang đi lên.

Triệu Quân cưỡi ngựa đi đầu, tóc vấn cao, đầu đội mão bạc, sợi dây vấn đỏ buông thõng, mặc bộ y phục thêu đen, dáng người tiêu sái linh hoạt, cả người đều toát lên vẻ anh tuấn tuyệt trần, tựa như thần tiên hạ phàm.

Từ Thế Xương đang định vẫy tay gọi hắn, lại thấy sau khi Triệu Quân xuống ngựa liền xoay người quay lại xe ngựa đằng sau.

Triệu Quân chìa tay về phía người trong xe, như thể nghênh đón, cười mỉm nói: “Tiểu Hầu gia, tới rồi.”

Bức rèm sa trước xe vừa được vén lên, Từ Thế Xương nhìn kỹ lại, không phải là Bùi Trường Hoài thì là ai? Cả người Bùi Trường Hoài khoác y phục bạch hạc, với Triệu Quân một đen một trắng, tựa như trời sinh đã đối đầu gay gắt.

Bùi Trường Hoài bước chân ra khỏi xe, nhìn bàn tay Triệu Quân, không nhận ý tốt của hắn, tự xuống xe.

Triệu Quân mím môi cười, thu tay về sau lưng, nhanh chóng đuổi kịp Bùi Trường Hoài, song hành cùng y đi về hướng Bảo Lộc Uyển.

Mặt mày Từ Thế Xương vui vẻ gọi: “Lãm Minh, Trường Hoài! Ta đang đợi các huynh đó, sao hai người lại tới cùng nhau vậy?”

Ánh mắt Triệu Quân giảo hoạt: “Tiểu Hầu gia là cấp trên của ta, y đến, ta đương nhiên là phải đi nghênh đón.”

Bùi Trường Hoài lại bảo: “Chỉ là tình cờ gặp nhau.”

Từ Thế Xương thấy bọn họ ngoài miệng không hợp, nhưng trên mặt cũng coi như vẫn duy trì hòa khí, trong lòng cảm thấy được an ủi ít nhiều.

“Kệ đi, tìm được các huynh là được rồi. Lần săn xuân này, ta phải giành được chút danh tiếng về, cho phụ thân ta được nở mày nở mặt…” Tay trái Từ Thế Xương bám lấy Bùi Trường Hoài, tay phải bám lấy Triệu Quân: “Các huynh một người là huynh đệ của ta, một người là học trò của phụ thân ta, nếu mà so ra, các huynh đều phải giúp ta đấy.”

Bùi Trường Hoài và Triệu Quân đều là cao thủ trong mấy trò cưỡi ngựa bắn cung, nếu y có hai tướng lĩnh này trợ thủ, không sợ không giành được nổi bật.

Tiệc lưu thương khúc thủy tới tận sau giờ ngọ mới kết thúc, sau đó sẽ bắt đầu trận săn xuân thứ nhất.

Không tham gia thi đấu, thì chỉ như đi săn cho vui, vui vẻ mà đi, tận hứng mà về.

Nếu như tham gia thi đấu, thì sẽ lấy mũi tên nhuộm lông vũ làm ký hiệu, chia làm xanh, vàng, đỏ, trắng, đen tượng trưng cho năm đội, mỗi đội mười hai người, thời gian sáu canh giờ, sáng sớm ngày hôm sau sẽ trở về.

Nếu lúc đi săn gặp phải nguy hiểm thì phóng hỏa tiễn ngàn dặm, Triệu Quân đã sắp xếp lính gác xung quanh rừng Bảo Lộc, mười dặm một trạm gác, lúc nào cũng có thể tới kịp.

Trước khi bắt đầu săn xuân, phải đi hiến tế thần linh trong rừng Bảo Lộc trước, Tạ Tri Chương đảm nhiệm việc này, Tạ Tri Quân cũng đi cùng, sau khi hiến tế xong, cả hai mới trở về sơn trang phục lệnh.

Lúc chọn đội, Tạ Tri Quân chọn mũi tên màu đỏ trước, không ít con cháu thế gia muốn giao hảo với Tiêu Vương Thế tử, cũng đều chọn mũi màu đỏ theo, cả đám người như sao quanh trăng sáng, miệng toàn nói lời thân thiết.

Ánh mắt Tạ Tri Quân do dự trong đám người, một lúc lâu sau mới nhìn thấy hình bóng Bùi Trường Hoài, hắn không thèm để ý đám người ồn ào trước mặt, đẩy bọn họ ra, lập tức đi về phía Bùi Trường Hoài.

“Trường Hoài.” Tạ Tri Quân bắt được cổ tay y.

Bùi Trường Hoài ngạc nhiên quay người lại, đụng phải ánh mắt Tạ Tri Quân, mày y khẽ nhíu, tránh khỏi tay hắn: “Chuyện gì?”

Mặt Tạ Tri Quân dương dương tự đắc, đưa mũi tên màu đỏ cho y: “Tới cùng ta đi.”

Bùi Trường Hoài thực sự không thể hiểu nổi Tạ Tri Quân rốt cuộc tự cao tự đại đến mức nào, tát người khác một phát, còn tưởng chỉ cần vẫy tay một cái, kẻ bị đánh kia sẽ ngoan ngoãn tha thiết mong lại được dính lấy hắn.

“Ta cũng không phải con chó con mèo ngươi nuôi, ngươi có bệnh à?” Y ngầm phẫn nộ.

Tạ Tri Quân khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên ngươi không phải chó mèo, ta có nuôi chó, nó cũng trung thành hơn ngươi.”

Bùi Trường Hoài thấy Tạ Tri Quân không dễ buông tha, cũng lười cãi cọ với hắn, nên xoay người định rời đi.

Tạ Tri Quân lập tức giữ y lại, mắt phượng khẽ híp, ngữ khí nhẹ nhàng lại, bảo: “Được rồi, lần trước là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, được không?”

Giọng điệu Tạ Tri Quân mềm mại nhưng thái độ lại khinh bạc, đến cả lời xin lỗi cũng như khinh thường người khác, cho rằng chỉ cần mình hòa hoãn lại, người khác đương nhiên sẽ tha thứ cho hắn.

“Ta nghe nói trong Bắc doanh Triệu Quân gây khó dễ cho ngươi, ngươi gặp phải phiền phức sao lại không tới tìm ta?” Tạ Tri Quân lắc lắc tay áo Bùi Trường Hoài, thấp giọng nói: “Trường Hoài, không bằng ta giúp ngươi diệt trừ hắn, giúp ngươi ngồi ổn định trên vị trí chủ soái trong Vũ Lăng Quân, thế nào?”

Bùi Trường Hoài giễu cợt: “Ngươi đánh giá bản thân cao quá đấy.”

Tạ Tri Quân thấy mình có lừa gạt thế nào, thái độ của Bùi Trường Hoài vẫn là lạnh lùng, hắn có hơi nóng nảy, thực sự không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Bùi Trường Hoài hài lòng.

Bên kia, Từ Thế Xương còn đang kéo lấy Triệu Quân than phiền, bởi Tiêu Vương không cho Từ Thế Xương vừa lôi kéo Triệu Quân vừa lôi kéo được cả Bùi Trường Hoài, thật đúng là không công bằng.

Tiêu Vương lệnh Triệu Quân tự mình đưa một đội tham gia thi đấu. Triệu Quân theo lệnh chọn mũi tên màu xanh, Từ Thế Xương chọn mũi màu trắng, hai người không cùng một đội.

Từ Thế Xương cầu khẩn nói: “Phụ thân sắp tới tiệc mừng thọ rồi, ta đây không phải chỉ muốn ghi danh nhận được chút phần thưởng của Hoàng thượng, để cho cha ta được vui vẻ thôi sao… Lãm Minh huynh, huynh nhất định phải thủ hạ lưu tình, đợi tới khi vào trong rừng Bảo Lộc, huynh đối phó mấy kẻ khác, đừng đối phó ta có được không?”

Triệu Quân cười vang, vỗ vỗ bả vai Từ Thế Xương, nói: “Yên tâm đi.”

Giương mắt lên, hắn thoáng nhìn thấy Bùi Trường Hoài và Tạ Tri Quân đứng cùng một chỗ, Tạ Tri Quân đang cúi đầu xuống nói chuyện với Bùi Trường Hoài, hai người trông như cực kỳ thân thiết.

Ánh mắt Triệu Quân trầm lại, như cười như không, nói với Từ Thế Xương: “Cẩm Lân, rề rà chút nữa, Trường Hoài ca ca của ngươi cũng bị bắt mất rồi.”

“Là sao?”

Từ Thế Xương nhất thời mơ hồ, Triệu Quân ra hiệu cho y nhìn, Từ Thế Xương vừa quay đầu lại đã thấy Tạ Tri Quân đưa cho Bùi Trường Hoài mũi tên màu đỏ kia, gấp đến độ tí nữa thì nhảy dựng lên.

Y chạy như bay qua, mạnh mẽ chen vào giữa Bùi Trường Hoài và Tạ Tri Quân, giang hai tay bảo vệ Bùi Trường Hoài đằng sau lưng, nói: “Thế tử gia, dưới trướng ngươi nhiều “tướng lĩnh” như thế, còn muốn đoạt người với ta làm gì? Đừng mong ngóng nữa, không có cửa đâu! Không thể nào!”

Tạ Tri Quân khẽ nhíu đôi mi lại.

Tâm tư Từ Thế Xương đơn thuần, ngang ngược không cố kỵ, trong con mắt của Tạ Tri Quân y hệt một tên ngu xuẩn, nhưng có lúc kẻ ngu xuẩn lại là mấy tên khiến người ta không làm gì được nhất.

Thấy Từ Thế Xương đứng trước mặt tức giận đến xù lông, Bùi Trường Hoài cười nhẹ một tiếng, lập tức nâng tay lên.

Trong tay y cầm một mũi tên màu trắng giống như của Từ Thế Xương, ngón tay thon dài còn khẽ miết đuôi lông vũ, nói: “Thế tử gia ưu ái rồi,

tâm bất đồng khó nên chuyện. Cẩm Lân, chúng ta đi.” “Đi đi đi.” Từ Thế Xương dắt Bùi Trường Hoài chạy mất.

Chuẩn bị xong cung và ngựa, cùng một ít lưới săn và dây thừng, năm đội người ngựa lần lượt đi về phía sau núi, tiến vào trong rừng Bảo Lộc.

Tạ Tri Quân dẫn theo đám người mang mũi tên đỏ phi nhanh vào trong rừng, tiếng vó ngựa rung trời lở đất, đàn chim rừng bay tán loạn.

Tạ Tri Quân trong tay cầm cung bạc, một mũi tên phóng ra, ngay sau đó là tiếng cười: “Trúng.”

Tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ con mồi, tới tận lúc lại gần, tên tùy tùng mới nhặt một con thú đầm đìa máu lên, cầm lên cho đám người xem, hóa ra là một con thỏ.

Đám người trầm trồ không ngớt: “Tiễn pháp thật xuất sắc!”

Tạ Tri Quân vốn đẹp, đến tiễn pháp cũng không kém, đều đẹp vô cùng.

Một kẻ trong đó chỉ lo khen ngợi, bỗng buột miệng nói: “Xem ra hồi ở Thanh Vân Đạo quán Thế tử cũng đi săn không ít? Tiễn pháp quả thực như thần!”

Đúng là bao nhiêu lời hay thì không nói, vừa nghe thấy lời ấy, ánh mắt Tạ Tri Quân liền khẽ đổi, liếc qua kẻ nói câu ấy một cái.

Người nọ vô thức cứng đờ, đột nhiên nhận ra mình vừa nói sai, lưng thẳng tắp sợ hãi, ấp a ấp úng nói: “Ta, ta không có ý đó…”

Tạ Tri Quân lạnh mặt, vung roi ngựa, phi như bay đi. Đám người như được đại xá, cũng phi ngựa theo.

Ước chừng đã sắp hoàng hôn, đám người Tạ Tri Quân vẫn không có thu hoạch gì lớn, toàn là mấy con thỏ, cáo, chim, tận tới khi đội nhân mã phụ trách đi tìm kiếm con mồi trở về, báo rằng vừa mới phát hiện một con lợn rừng đen vô cùng to, rất khó bắt.

Tạ Tri Quân thêm mũi tên cho đầy, nói: “Có gì khó đâu?”

Hắn dẫn người đi về phía trước, giữa đám cây cối liền nhìn thấy bóng dáng con lợn rừng kia, quả thực là da dày thịt béo, lực đạo lúc bắn tên nếu yếu một chút, chắc chắn không làm bị thương nổi nó.

Tạ Tri Quân sai người bố trí bẫy rập trước, còn mình thì dẫn theo đám người, lê cành cây, cố tình tạo ra động tĩnh thật lớn, khiến cho con lợn kia sợ hãi chạy tán loạn giữa đám cây cối.

Hắn hưởng thụ quá trình truy đuổi con mồi, hưởng thụ cảnh nó kinh hãi chạy trốn, chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cho rằng mình có thể thoát được một kiếp, thì mới nhận ra bản thân vốn đã rơi vào bẫy rập từ lâu.

Đợi tới khi tốc độ chạy trốn của con lợn rừng chậm lại, từ từ sức cùng lực kiệt, Tạ Tri Quân mới ngắm con mồi, chuẩn bị phóng tên.

Đột nhiên, ba mũi tên màu xanh từ đằng sau Tạ Tri Quân bỗng đồng loạt phóng tới, tốc độ cực nhanh, lực đạo mạnh mẽ, tiếng kêu vút qua trong không trung, mang theo uy thế dữ dội, như bắt trăng đuổi sao mà lao tới.

Trong nháy mắt, ba mũi tên phi thẳng vào con lợn rừng, máu nóng tung tóe, lợn rừng ngã ầm xuống đất, bốn chân đều run rẩy.

Phía sau ồn ào tiếng reo hò.

Thấy đồ trong túi bỗng bị cướp mất, Tạ Tri Quân giận dữ, quay đầu lại nhìn, đám người trong rừng cây lờ mờ, chỉ thấy đuôi cung tên hắt sáng rực rỡ, rực rỡ đến chói mắt.

Đuôi cung tên hạ xuống, là gương mặt anh tuấn kia của Triệu Quân. Hắn khẽ cười, thu lại cung, chậm rãi giục ngựa tiến lên.

Hắn ôm quyền về phía Tạ Tri Quân, nói: “Thế tử gia, không ngờ lại bắn trúng, đi trước một bước, thứ lỗi.”

Mấy người đi cùng Tạ Tri Quân thấy Triệu Quân rõ ràng đã nhắm con lợn rừng này từ lâu, chỉ chờ đến tận giây phút này mới ra tay, ngư ông đắc lợi. Bọn họ trong lòng phẫn nộ, nhưng trước mặt Triệu Quân, không ai dám nói gì.

Triệu Quân phân phó người tiến lên: “Ngẩn ra đó làm gì? Đem lợn lên sau xe, đừng phụ ý tốt của Thế tử gia.”

Hắn cố ý khiêu khích, ở trong mắt Tạ Tri Quân, từng lời nói từng hành động, đến mỗi cái nhăn mày cũng đều cực kỳ giống Tạ Tùng Tuyển trước kia, lóa mắt như thế, cũng đáng hận như thế.

Những người khác đều giận đến đấm ngực bình bịch, thấp giọng mắng.

Triệu Quân cười, đang định cưỡi ngựa rời đi, thì trong nháy mắt, một trận gió bỗng ào tới sau lưng hắn, Triệu Quân tức khắc lăn khỏi ngựa, quỳ gối tiếp đất, khó khăn lắm mới thoát được ám tiễn đằng sau lưng.

Đầu mũi tên xẹt qua người Triệu Quân, khiến xiêm y bên cánh tay trái của hắn bị rách một chỗ, suýt nữa thì bị thương vào da thịt.

Thị vệ bên người Triệu Quân kinh hãi: “Các ngươi, các ngươi làm gì vậy?”

Tạ Tri Quân ném cung tiễn trong tay đi, rút trường kiếm bên hông ra, lạnh giọng nói: “Đừng vội đi thế, nghe nói kiếm pháp của Đô thống xuất quỷ nhập thần, không bằng nhân cơ hội lần này luận bàn thử xem sao?”

Triệu Quân chậm rãi đứng dậy, đầu ngón tay vuốt vuốt chỗ y phục vừa bị rách, cười nói: “Thế tử quá khen, kiếm pháp của ta tầm thường, chỉ là trò vui thôi.”

Chưa kịp nói xong, một kiếm đầy sát khí của Tạ Tri Quân đã mạnh mẽ lao tới. Triệu Quân còn chưa kịp lấy kiếm, đành dùng cung tên trong tay tạm thời chặn lại.

Thế kiếm hạ xuống mang sức nặng tựa ngàn cân, suýt nữa thì chặt đứt cả cung tên.

Thị vệ của Triệu Quân tháo kiếm bên hông của mình ra, ném cho hắn: “Đô thống, bắt lấy!”

Triệu Quân chuẩn xác tiếp được kiếm, một tay giữ vỏ, một tay cầm chuôi kiếm, xoẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt tối đen của hắn ánh lên ánh kiếm sáng rực, lạnh tựa tuyết ngày đông.

Tạ Tri Quân một kiếm bất thành, lại giết tới một lần nữa, kiếm pháp của hắn xảo quyệt tàn nhẫn, thường đánh bất ngờ, nhưng cho dù có thế, Triệu Quân vẫn bình tĩnh, đôi bên ngươi tới ta đi, ai cũng không để lại chút sơ hở.

Đương lúc Tạ Tri Quân dồn hết sức, Triệu Quân bỗng thay đổi kiếm pháp, một đâm một quét, đánh bay túi hương thêu bướm vờn hoa bên hông Tạ Tri Quân.

Triệu Quân vốn chỉ làm thế để thị uy, ai ngờ túi hương kia lại như thể vật gì vô cùng quan trọng, Tạ Tri Quân đột nhiên thu thế tấn công lại, đưa tay đoạt lại túi hương.

Triệu Quân đi trước hắn một bước, tiếp được túi hương kia, túi hương bung ra, bên trong là một bó tóc đen được cột lại bằng dây tơ hồng.

Lần trước Tạ Tri Quân tới Chính Tắc Hầu phủ, vô ý cắt phải tóc Bùi Trường Hoài, từ đó về sau liền giấu chúng trong túi hương, vẫn luôn đeo bên thắt lưng.

Thấy túi hương bị Triệu Quân phá hủy, Tạ Tri Quân như gặp phải kẻ phản nghịch, vành mắt đỏ bừng, khuôn mặt tức khắc liền trở nên dữ tợn

đáng sợ.

“Ngươi muốn ch/ết! Muốn ch/ết!”

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vì Em Là Ác Nữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net