Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người nhất thời gần kề, hô hấp như quấn lấy nhau. Bờ môi Triệu Quân như cọ lên chóp mũi Bùi Trường Hoài, như xa như gần, như hôn như không.
Hắn như vị tướng chiếm được thắng thế trong mấy chuyện phong nguyệt, xấu xa, phong lưu, thành thạo điêu luyện, không cho đối phương có bất cứ cơ hội nào để từ chối, lúc rút quân cũng là khi đã dụ dỗ kẻ khác đắm chìm, không quên nổi hắn.
Thế nên Triệu Quân đến cuối cùng vẫn chẳng hôn hẳn, hắn đang chờ đợi Bùi Trường Hoài rung động, chờ y điên đảo thần hồn, chủ động lại gần hôn lên môi hắn.
Rõ ràng Bùi Trường Hoài biết Triệu Quân đang dụ dỗ mình, nhưng trong lòng vẫn bị tên khốn này làm cho loạn như ma.
Y ghét Triệu Quân không có gì để nghi ngờ, mà đời này Bùi Trường Hoài cũng chưa từng gặp phải kẻ nào đáng ghét như Triệu Quân.
Triệu Quân trêu chọc y, mà chính bản thân hắn lại nổi lửa trước, thấy Bùi Trường Hoài vẫn án binh bất động, lòng hắn hơi thất vọng, đang định buông tay thì Bùi Trường Hoài bỗng giữ lấy gáy hắn, lạnh lẽo hôn lên môi hắn.
Mà có lẽ không thể gọi là hôn.
Không có nhu tình, không có dịu dàng, chỉ đong đầy khiêu khích kiêu ngạo.
Bùi Trường Hoài hôn hắn xong, lại thong dong lùi về sau hai bước, tiện chỉnh lại tay áo, nói: “Người trong Bắc doanh quá nhiều, người của Bản hầu cũng nhiều lắm.”
Lời này như thể Triệu Quân chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. “…” Triệu Quân như bị nghẹn họng.
Gương mặt Bùi Trường Hoài mơ hồ nóng lên, nói: “Nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”
Nói xong y rời đi luôn, để lại Triệu Quân vẫn còn ngơ ngác ở chỗ cũ.
Một lúc sau, Triệu Quân đưa tay vuốt ve chút ấm nóng còn sót lại trên môi, không khỏi bật cười nói: “Đúng là có tiến bộ.”
…
Đêm hôm nay, Bùi Trường Hoài được mời lên thuyền du ngoạn dự tiệc, trong tiệc có uống chút rượu, lúc ra ngoài vẫn còn hơi chếnh choáng, gió khẽ thổi, trăng sáng vằng vặc giữa trời, phong cảnh thỏa ý đến nỗi không nói lên lời.
Y cầm một bầu rượu, chọn một nơi lầu cao, rộng rãi, bước trên mái cong, tựa lưng trên nóc nhà uống rượu thưởng trăng, đang chợp mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng loạt xoạt, Bùi Trường Hoài nhìn qua, thấy một bóng người lắc lư hết bên này sang bên kia cạnh mái hiên.
Một lúc sau, cái bóng đó gọi: “Trường Hoài ca ca, không được, cao quá! Mau tới giúp ta!”
Hóa ra là Từ Thế Xương.
Y quay lại Bảo Lộc Uyển, trước tiên đi hỏi thăm thương thế của Triệu Quân, biết hắn không còn gì đáng ngại mới yên tâm đi tìm Bùi Trường Hoài, tìm một hồi lâu trong Bảo Lộc Uyển mới tìm thấy y trên mái nhà lầu các.
Từ Thế Xương thấy y ngủ rồi, liền tự bắc một cây thang trèo lên, lúc lên đến đỉnh lại bị kẹt lại, đành phải kêu cứu Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài vội kéo y lên, Từ Thế Xương nằm bò ra thở hổn hển, trên trán thấm một tầng mồ hôi. Bùi Trường Hoài không nhịn được liền bật cười: “Sao lại quay lại rồi?”
Săn xuân phải săn liên tục tới tận sáng hôm sau, ban đêm hạ trại trong rừng Bảo Lộc, uống nước sông, ăn thú săn được, đến nhóm lửa cũng phải tìm nguyên liệu ngay tại chỗ, đây cũng được coi như một thử thách.
Từ Thế Xương bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Huynh vừa đi ta liền cuống cuồng cả lên, huynh cũng không phải là không biết, ta, ta sợ tối, cánh rừng kia đêm xuống toàn tiếng con gì đó kêu, nghe mà nổi hết da gà.”
Bùi Trường Hoài đưa bầu rượu trong tay cho Từ Thế Xương, bảo: “Không phải ngươi đã thề lần này phải mang công danh về sao, rồi được Hoàng thượng ban thưởng, cho cha ngươi vui mừng?”
Từ Thế Xương nhận lấy bầu rượu, ngẩng đầu uống một hớp, rượu nóng tràn vào cổ họng, cả người cũng lâng lâng ấm lên, y vui sướng nheo mắt lại, thở dài nói: “Ở đây ngắm trăng thưởng rượu, nghe gió thổi vui vẻ biết mấy, công danh gì chứ, để lần sau nói. Ta đúng thực là không làm nổi chuyện lớn, không có tiền đồ…”
Bùi Trường Hoài không nhịn được phì cười.
Từ Thế Xương thấy y cười, lòng cũng thấy hơi ngại, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ta vẫn cứ không có tiền đồ thế này, huynh sẽ chán ghét ta sao?”
“Không ghét.” Bùi Trường Hoài nằm xuống cạnh y, nhắm mắt lại, để mặc ánh trăng phủ lên người: “Hồi còn nhỏ ta còn không có tiền đồ hơn đệ, cha ta hay quở mắng ta lắm.”
Từ Thế Xương bảo: “Sao có thể giống nhau được? Lão Hầu gia mắng huynh không có tiền đồ, chỉ là vì huynh không muốn tới Vũ Lăng Quân làm binh sĩ của ông ấy, nhưng nếu bàn tới chuyện học hành, huynh còn giỏi hơn ta nhiều. Lão Hầu gia cũng thật là, huynh đã thế này rồi vẫn còn mắng không có tiền đồ, nếu đổi lại ta mà là con trai của ông ấy, chắc ngày nào ổng cũng tức ch/ết mất.”
Nhắc tới chuyện cũ, Bùi Trường Hoài cười cười, nhưng nụ cười ấy phần nhiều là chua xót.
Y chậm rãi nói: “Năm đó sau khi nương sinh ta xong, sức khỏe không còn được như trước, không lâu sau liền mắc bệnh qua đời. Cha ta mặc dù
ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra ta vẫn cảm nhận được, ông ấy ít nhiều vẫn có phần hận ta. Người trong Hầu phủ đều nói nương ta trước kia là một nữ tử mạnh mẽ, năm đó giặc giết tới nhà, bà vẫn có thể cầm đao vật lộn với bọn chúng, chỉ để bảo vệ đại ca và nhị ca ta… Thế nên ta càng nhát gan, cha ta lại càng không vừa mắt…”
Từ Thế Xương nhíu mày bảo: “Sao có thể chứ? Trường Hoài ca ca, ta có thể nhìn ra được, lão Hầu gia thực sự rất yêu thương huynh, nếu không sau này ông ấy cũng đã chẳng cho huynh bước lên con đường làm quan rồi.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Đó là vì đại ca và nhị ca ta van nài ông ấy.”
Năm đó Bùi Thừa Cảnh một lòng muốn đưa y vào Vũ Lăng Quân, nhưng y đến kiếm cũng không muốn cầm, thế nên cũng chịu không ít khổ sở.
Đại ca Bùi Văn của y ra mặt khuyên giải phụ thân, ôn tồn bảo: “Ước mong của ngàn vạn tướng sĩ Đại Lương liều mạng trên chiến trường là vì quốc, cũng là vì gia, để thân nhân của họ có thể có cơm ăn áo mặc, có được cuộc sống yên ổn. Phụ thân, để Tam lang không phải thấy đao kiếm, không phải là mong muốn bấy lâu nay của chúng ta hay sao?”
Nhị ca Bùi Hành cũng đứng bên cạnh cười xòa, bàn tay xoa đầu Trường Hoài, xoa đến xù lên cả, nói: “Đúng thế, cha xem cái chân tay mảnh khảnh này đi, trời sinh không phải làm tướng sĩ.”
Bùi Thừa Cảnh lạnh mặt, nói: “Các ngươi bớt chiều nó đi, mặt khác của lương thiện là yếu đuối, bây giờ dạy nó cầm kiếm, nó không cầm nổi, sau này đến lúc không thể không cầm, xem nó làm sao!”
Bùi Thừa Cảnh lại liếc mắt một cái trừng Bùi Trường Hoài, trách mắng: “Cái thứ không ra hồn, đến một câu cũng không dám nói là sao?”
Bùi Trường Hoài sợ đến mức rụt vào trong lòng Bùi Văn.
Bùi Hành thấy ánh mắt phụ thân trông như sắp giết người, gượng gạo bế Trường Hoài qua, xoa xoa cái trán y, cười bảo: “Không ra hồn thì không ra hồn, có đại ca nhị ca ở đây, Tam lang của chúng ta không cần quá xuất sắc làm gì, đã nghe rõ chưa?”
“Ngươi nói cái lời hèn hạ gì thế!” Bùi Thừa Cảnh xắn áo giơ tay, hận không thể đập cho Bùi Hành một phát.
Bùi Hành miệng xin tha thứ, mà chân thì như có gió, vội dắt Bùi Trường Hoài chạy mất, Bùi Văn ngăn phụ thân lại, khuyên giải không ngớt lời. Bùi Hành lúc đó chạy quá nhanh, Bùi Trường Hoài nằm trong lồng ngực
hắn cũng bị xô đến váng đầu hoa mắt, cái cảm giác ấy đến tận bây giờ cũng không thể quên được.
Nghĩ đến đó, Bùi Trường Hoài không khỏi bật cười, nhưng chưa được bao lâu, nụ cười ấy đã tắt ngấm.
Từ Thế Xương của hiện tại, có khác nào Bùi Trường Hoài của thuở ấy?
“Cẩm Lân, đệ rất tốt, cứ thế này là tốt rồi.” Bùi Trường Hoài nhàn nhạt cười: “Thái sư cũng chỉ là ngoài miệng mắng ngươi, nhưng thực lòng rất thương ngươi, sắp đến đại thọ của Thái sư rồi, ngươi nhớ để tâm.”
“Đương nhiên rồi.” Từ Thế Xương nói lầm bầm rồi cười, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bỗng nhiên lại bảo: “Lần trước lúc Hoàng thượng phạt huynh, cha ta còn không giúp, bây giờ lại còn khuyên ta hiếu kính ông ấy là sao…”
“Ta và Thái sư chỉ là chính kiến bất đồng, không liên quan đến ngươi. Ta khuyên ngươi mấy lời này, đương nhiên là vì ta coi ngươi như huynh đệ mình, chứ không phải vì ngươi là công tử của phủ Thái sư.”
Từ Thế Xương bật cười thật lớn, nhích đến cạnh Bùi Trường Hoài, hai người nằm sát nhau.
Cứ như thế uống rượu một hồi, Từ Thế Xương lại bảo: “Huynh đã coi ta là huynh đệ, vậy ta cũng nói với huynh vài lời thật lòng… Trường Hoài ca ca, lúc huynh nên vui vẻ thì cứ tận hứng mà vui vẻ, nên thành gia lập thất thì cứ thành gia lập thất đi thôi, quên hết những chuyện trước kia đi, đừng nhớ mong huynh đệ Tùng Tuyển của huynh nữa.”
Từ Thế Xương và Bùi Trường Hoài thân thiết, đương nhiên biết từng ngày từng ngày một trong sáu năm nay Bùi Trường Hoài sống thế nào. Sau trận Tẩu Mã Xuyên ấy, y chưa từng có được một ngày thực sự vui vẻ.
Lời này vừa nói ra, cả hai đều cùng lâm vào trầm mặc, Bùi Trường Hoài một mình uống một ngụm rượu, nhỏ giọng nói: “Cẩm Lân, ngươi không hiểu.”
Trên lưng y gánh quá nhiều tội nghiệt, có lúc cười một cái thôi cũng là một loại nghiệp chướng, bởi y có thể sống, là vì có người khác ch/ết thay y.
Bùi Trường Hoài không thể nào thanh thản yên lòng mà buông xuống, chứ nói gì đến quên đi?
Không thể quên, cũng không dám quên.
Từ Thế Xương thấy khuyên y không được, thở dài một hơi, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nằm cạnh y uống rượu.
Yến tiệc trên du thuyền trong rừng Bảo Lộc đã tan, lầu các xung quanh có người đi qua, có tiếng cười đùa trò chuyện, lúc xa lúc gần.
Trời càng về đêm, rốt cuộc vẫn có hơi lạnh, Bùi Trường Hoài sợ Từ Thế Xương bị lạnh, liền định gọi y dậy trở về ngủ.
Lúc ngồi dậy, đột nhiên y bỗng thoáng nhìn thấy phía dưới có bóng người, vội vàng phi qua cửa Nguyệt Nha, cứ một lúc lại quay đầu nhìn xung quanh, cảnh giác nhìn động tĩnh phía sau, trông như sợ có người theo dõi, bộ dáng thập phần khả nghi.
Bùi Trường Hoài nhìn thêm mấy lần, người nọ từ khóe miệng đến hai má có một vết sẹo rất dài, thực sự vô cùng dễ dàng nhận ra, đúng là ông chủ của Phường Kim Ngọc – Liễu Ngọc Hổ.