Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
  3. Chương 16
Trước /120 Sau

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16

“Vậy cậu ta đâu rồi?”

“Đi rồi ạ”.

Lâm Thượng Nghĩa giận dữ hét to: “Gọi Lạc Minh Sa đến cho tôi!”

Tim bảo vệ đập thình thịch, ông cụ Lâm xưa giờ hiền hoà gần gũi, nhưng một khi ra oai luôn khiến người ta thấy sợ hãi.

Chẳng lẽ người họ Lý này là một kẻ lừa đảo?

Hầy, chọc giận ông cụ xem ra là xui xẻo rồi, còn liên luỵ đến Quản gia Lạc nữa.

Lâm Thu Thanh không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà ông cụ lại vội vàng gọi ông ta về nhà như thế.

Gần đây việc kinh doanh liên tục xảy ra chuyện khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, nên cũng không để ý đến chuyện trong nhà.

Về đến chỗ ở của ông cụ, vợ ông ta Nghiêm Tuệ Mẫn, con trai Lâm Vân, anh họ Lâm Lai Phong, cháu trai Lâm Thiếu Hằng đã đến từ lâu, ngoài con gái Lâm Mộng Đình đang học đại học ở Tiền Đường và cháu trai út Lâm Thiếu Bình đi du học ở nước ngoài, các nhân vật chủ chốt của nhà họ Lâm đều đã có mặt.

Lâm Thu Thanh cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, sau khi ông ta đi vào cũng không có ai chào hỏi ông ta, ngay cả vợ ông ta cũng không nói gì, tất cả mọi người đều câm như hết.

Còn ông cụ ngồi trên sofa trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trên mặt lại chứa đựng sự giận dữ, rõ ràng là vừa nổi giận.

Chẳng lẽ ông cụ biết chuyện kinh doanh gần đây gặp nhiều trở ngại rồi sao?

“Bố, có chuyện gì thế?”, Lâm Thu Thanh thấp thỏm hỏi.

“Hỏi vợ của con ấy”, ông cụ đột nhiên nổi giận, giọng nói như sấm rền: “Con hỏi xem vợ con đã làm gì rồi!”

Bà Lâm sợ đến mức kẽ run rẩy, cúi đầu khóc thút thít.

Lâm Thu Thanh không hiểu sao bố lại giận dữ đến thế, chỉ đành đi tới hỏi vợ.

Bà Lâm vừa khóc vừa kể lại chuyện ban ngày, nhưng lại giấu đi một vài chi tiết.

“Tôi nghĩ cho cậu ta hai triệu đã là không bạc đãi cậu ta rồi, cậu ta và Mộng Đình của chúng ta chưa từng gặp nhau cứ thế đến ở rể chắc chắn Mộng Đình sẽ không chấp nhận được. Hơn nữa con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể cưới một thằng nhóc nghèo từ trong núi đi ra được, nếu chuyện này truyền ra ngoài…”

Lâm Thu Thanh cũng đã hiểu, đương nhiên ông ta cũng biết chuyện con gái có hôn ước từ nhỏ, nhưng ông ta chưa từng để tâm, chỉ coi như một trò đùa.

Không ngờ sau bao nhiêu năm người ta thật sự tìm đến.

“Bà đúng thật là, sao lại không nói với bố một tiếng mà đã tự quyết định rồi”.

“Không phải gần đây bố không được khoẻ sao, tôi nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần phải làm phiền bố. Hơn nữa hôn ước là do bố quyết định, bố là một người chú ý thể diện, có một số việc người làm con như chúng ta phải giúp bố san sẻ”.

Những lời bà Lâm nói đều rất có lý, có thể nói là vô cùng trôi chảy, kết hợp với dáng vẻ khóc thút thít của bà ta, khiến những người xung quanh đều thông cảm.

Lâm Thu Thanh cũng cảm thấy vợ mình không sai, bố già nên hồ đồ rồi.

Nhưng ông ta không dám cãi lại bố, nên chỉ đành nhìn về phía Lâm Lai Phong cầu cứu.

Lâm Lai Phong là con trai của bác cả, vì bác cả chết sớm luôn khiến ông cụ áy náy, cho nên có lúc ông ta nói chuyện với ông cụ vẫn dễ dàng hơn Lâm Thu Thanh.

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tìm Lại Tất Cả

Copyright © 2022 - MTruyện.net