Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 19
Ngoài thân hình cao to, vẻ ngoài của Mã Sơn cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên Lý Dục Thần vừa gặp đã nhận ra.
“Anh Mã Sơn”, Lý Dục Thần chủ động chào hỏi.
Mã Sơn giơ hai tay nắm chặt lấy vai Lý Dục Thần, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Nhóc con trưởng thành rồi, cao hơn, còn rất đẹp trai nữa! Biết bao năm qua em chạy đi đâu thế?”
“Em bái sư học nghệ trong núi”, Lý Dục Thần đáp.
Mã Sơn cũng không hỏi anh học cái gì mà vỗ ngực nói: “Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, cứ yên tâm, sau này có anh bảo vệ em, có anh thì chắc chắn em sẽ không phải chịu đói”.
Lý Dục Thần cười khẽ: “Cảm ơn anh Mã Sơn”.
“Khách sáo cái gì, chúng ta là anh em mà, đi, anh dẫn em vào trong đi dạo”.
Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần và Đinh Hương vào quán bar, vừa đi vừa giới thiệu tình trạng quán bar cho Lý Dục Thần.
Trên đường đi có không ít người chào hỏi Mã Sơn, có nhân viên quán, cũng có khách hàng.
Có thể nhìn xa Mã Sơn thật sự phát triển khá tốt ở nơi này, mà trông anh ta cũng rất vui vẻ.
Nhưng Lý Dục Thần biết rõ sau sự vẻ vang của Mã Sơn chắc chắn không đơn giản như thế.
Từ lúc vừa gặp anh đã nhìn thấy vết máu bầm trên mặt Mã Sơn, kinh mạch và khí cơ trong người cũng hơi chậm chạp.
Trông có vẻ Mã Sơn không phải làm giám đốc ở đây, rất có thể là bảo kê.
“Anh Mã Sơn, anh đã đồng ý sẽ sắp xếp công việc cho anh Dục Thần rồi đất nhé”, Đinh Hương nhắc nhở.
“Biết rồi, anh Mã Sơn đã bao giờ nói mà không làm chưa?”, Mã Sơn nói: “Dù sao em cũng phải cho Dục Thần làm quen với hoàn cảnh trước đã chứ”.
Đinh Hương cười hì hì.
Lúc này sau lưng có người hô to: “Mã Sơn!”
Lý Dục Thần xoay người nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc xăm mình đi vào từ bên ngoài rồi đi thẳng đến chỗ Mã Sơn.
Lúc ba người Mã Sơn đi lên lầu, một người đàn ông xăm mình đi xuống từ bên trên.
Mã Sơn cười tiếp đón: “Ồ anh Báo, anh đến đây từ bao giờ vậy, sao không chào hỏi một tiếng để tôi tiện sắp xếp cho anh”.
Gã đầu trọc vỗ vai anh ta nói: “Cậu sắp xếp cho tôi một căn phòng lớn, rượu sang nhất, gái xinh nhất, sắp xếp cả cho tôi đi. Bây giờ tôi đi đón ông chủ Lưu, lát nữa sẽ đến”.
“Được, cứ việc để tôi lo”, Mã Sơn nói.
Gã đầu trọc đang định đi thì đột nhiên nhìn thấy Đinh Hương bên cạnh Mã Sơn: “Cô gái này được đấy, mới đến à? Trông rất ngây thơ, ông chủ Lưu thích kiểu này, lát nữa dẫn đến cho tôi”.
Mã Sơn khó xử: “Anh Báo, đây là em gái của tôi đến chơi, không phải gái ở đây”.
“Em gái? Thằng nhóc cậu thì có em gái đứng đắn gì được”, gã đầu trọc cười xấu xa: “Được rồi, cứ quyết định như thế đi”.
Mã Sơn nói: “Anh Báo, thật sự không được đâu”.
“Họ Mã kia, cậu đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng tưởng cậu là người của chị Na thì tôi không dám động vào cậu. Tôi lặp lại một lần nữa, đưa cô gái này đến phòng VIP cho tôi”.