Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3643
“Thế nhưng chúng ta không được ngủ quên trên chiến thắng.”
“Trận chiến kế tiếp đây mà Cao Phong phải đối mặt mới thật sự bắt đầu gian nan.”
Ông Trần khẽ lắc đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ
Lâm Thừa Khải nói Cao Phong dẫn dắt và chỉ đạo hơn 200 nghìn tinh binh cường tướng đi tấn công bọn cướp ở Nam Cương, làm gì có chuyện khó khăn nào đâu.
Nếu như Cao Phong thật sự muốn làm như vậy thì có khác nào chống lại kế hoạch ban đầu chứ!
Một khi kế hoạch bị bại lộ, khiến cho các thế lực ở nước ngoài biết được mọi chuyện.
Đến lúc đó thì không chỉ có một mình Cao Phong gặp nguy hiểm.
Mà Việt Nam ở bên này cũng sẽ bị các thế lực ở nước ngoài liên thủ với nhau nhăm nhe xâm lược.
Có một số chuyện không nên xé ra, nếu như vậy thì mọi chuyện đều tốt cả, mọi người bình yên vô sự.
Chỉ cần các thế lực này nắm được cơ hội thì sẽ không hề nương tay dù chỉ một chút.
Những ví dụ như vậy ở trong sử sách của Việt Nam cũng không phải là chưa từng xuất hiện.
“Ông Trần, ý của ông là hiện tại Cao Phong không thể tùy tiện dẫn người đi bao vây tiêu diệt Nam Cương đúng không?”
Lâm Thừa Khải có chút tỉnh táo trở lại, bắt đầu phân tích.
“Đương nhiên rồi.” Ông Trần khẽ gật đầu, nói: “Nếu như Cao Phong biểu hiện quá rõ ràng thì chắc chắn sẽ bị hiện sớm thôi.”
“Một khi mọi chuyện bị bại lộ thì các thế lực ở nước ngoài làm sao có thể ngồi yên được chứ?’’
“Hơn nữa mỗi chỗ đều có quy tắc riêng, ở biên giới cũng có những quy tắc riêng.”
“Tóm lại, chỉ cần một khi Cao Phong bất cẩn thì các thế lực ở nước ngoài sẽ nhúng tay vào ngay lập tức, đến lúc đó cậu ta sẽ phải đối mặt với đoàn quân thật sự.”
Ông Trần chắp hai tay ra sau lưng rồi chậm rãi đứng lên, trong mắt chất chứ sự lo lắng.
Theo như lời ông ta nói, chẳng có nơi nào mà không có quy tắc riêng cả.
Từng nơi đều áp dụng quy tắc riêng của bọn họ.
Mà những quy tắc này, không phải bất cứ ai cũng có thể kiểm soát được.
Nhưng một khi đã phạm phải quy tắc thì hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Nếu như vậy thì có khác gì bị sét đánh đâu.
Ông Trần đã chinh chiến sa trường hơn 60 năm, bôn ba từ trong đến ngoài nước không ngừng, chinh chiến từ bắc đến nam cũng phải hơn 10 năm.
Ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng hiểu biết rất nhiều điều đáng sợ.
Cho nên, ông ta luôn thể hiện thái độ kính sợ đối với thế giới này từng giây từng phút.
“Lão Trầm, tôi cảm thấy ông có hơi lo lắng thái quá về vấn đề này rồi.”
“Chỉ cần các thế lực ở nước ngoài dám đưa quân tới đây thì chúng ta cũng không thiếu người để sử dụng.”
“Tôi sẽ điều 100 nghìn người qua đó trợ giúp cho Cao Phong trong trận chiến.” Vu Chính Bình khoát tay áo, ngữ khí có chút khinh thường.
Thế nhưng ông Trần vẫn xua xua tay như trước.
“Sau đó thì sao? Sau đó chúng ta sẽ chiến đấu với các cường quốc ở nước ngoài, trận chiến bùng nổ rồi dẫn đến cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 3 ư?”
“Cậu phải hiểu được xã hội bây giườ như thế nào! Cậu lại càng phải hiểu được một khi chiến tranh xảy ra thì người chịu khổ luôn luôn là nhân dân!”
“Hiện tại chúng ta đang muốn hòa giải, muốn phát triển chứ xảy ra chiến tranh thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Giống như vũ khí hạt nhân mà chúng ta có vậy, nhưng cũng không nhất thiết phải dùng, đó chỉ là một laoij uy hiếp mà thôi.”
Ông Trần nói một hồi, nói rất nhiều khiến cho Vu Chính Bình cùng mọi người phải cúi đầu yên lặng.
Ý này chính là các thế lực ở nước ngoài có hành động âm thầm đối với Việt Nam thế nhưng còn chưa đến mức quá đáng.
Nếu thật sự quá đáng thì Việt Nam nhất định sẽ ra tay chế ngự.
Thế nhưng cũng âm thầm tiến hành như bọn họ
Chẳng hề sợ đối diện với bọn họ, chỉ cần không có bằng chứng thì bọn họ không làm gì được Việt Nam cả, đó không phải là một vấn đề lớn.
Âm thầm giở trò đấu tranh thì không sao, thế nhưng một khi giao tranh giữa hai nước xảy ra thì không ai có thể chịu trách nhiệm nổi cả.
“Ông Trần, chúng tôi hiểu rồi.”