Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3661
Một tên sĩ quan phụ tá nghiến răng xông tới, hét lớn về phía Cao Phong.
Cao Phong bóp cò hai cây súng, cả hai đều không vang lên tiếng đạn.
“Hít!”
Cao Phong hít một hơi, quay đầu lại nhìn lướt qua, trong lòng chỉ còn lại một mảnh bi thương.
Lúc này, một ngàn chiến sĩnh mà anh đưa tới chỉ còn lại không đến năm trăm người.
Đổi lại, bức tường người che chắn trước mặt anh càng lúc càng cao lên.
Mọi người ai cũng có thể tạm thời nấp ở bức tường thành che chắn được tạo bởi máu thịt chồng chất này.
“Anh Phong! Tất cả các anh em chỉ còn lại băng đạn cuối cùng này thôi, bọn em sẽ đưa anh rời khỏi đây!”
Sĩ quan phụ tá nghiến răng, trừng to mắt, hét lên.
“Không, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Cao Phong cắn chặt răng, nhìn về phía đối diện.
Lúc này, số lượng người ở phía đối diện còn hơn hai nghìn người, đang không ngừng dùng đạn dược áp chế bọn họ, càng lúc càng tiếp cận gần họ hơn.
“Anh Phong! Anh phải đi!”
“Chúng em chết hết cũng không sao cả, nhưng anh không thể chết!”
“Chỉ cần anh còn sống, chắc chắn anh có thể trở về báo thù cho bọn em!”
“Anh phải đi!!”
Sĩ quan phụ tá nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng rồi trực tiếp kéo Cao Phong chạy đi.
Hàng trăm binh sĩ còn lại cùng nhau khom lưng xuống, bảo vệ Cao Phong ở giữa.
Họ muốn dùng tính mạng của mình để giúp Cao Phong thoát khỏi vòng vây, tạo ra một con đường máu cho Cao Phong rời khỏi nơi này.
“Lạch cạch, lạch cạch!”
“Cạch cạch cạch cạch…”
Bên địch lại tiếp tục nổ súng kịch liệt, đạn bắn tới như điên loạn.
Hai bên lại đối đầu một trận nữa.
Những người chiến sĩ xung quanh Cao Phong không ngừng ngã xuống, mới thoáng chốc mà đã mất đi hàng trăm người.
Hiện giờ, số lượng người bao quanh anh không còn nổi bốn trăm người nữa.
“Tạch tạch tạch!”
Nhưng tiếp đó, vũ khí trong tay quân sĩ hai bên đều phát ra tiếng súng rỗng.
Bầu không khí lúc này bỗng yên tĩnh lại, hai bên nhìn nhau.
“Anh Phong, bọn họ cũng không còn đạn nữa thì phải?”
Sĩ quan phụ tá sửng sốt một chút, sau đó mới nhỏ giọng hỏi anh.
Cao Phong liếc nhìn đám người đối diện, khẽ gật đầu.
Lúc này, cả hai bên đều đang trong tư thế đứng thẳng.
Nếu kẻ địch bên kia có đạn, đám người Cao Phong chắc chắn sẽ bị giết một cách dễ như trở tàn tay.
Lúc này không ai trong số bọn họ dám di chuyển nửa bước, có thể thấy rõ bọn họ cũng hết gạo, hết đạn rồi
“Ha ha, xem ra là ông trời không muốn chúng ta phải chết sớm như vậy.”
Cao Phong từ từ nới lỏng cánh tay của người sĩ quan phụ tá kia ra, anh rút con dao thép giắt bên hông.
“Anh Phong, chúng ta chạy thôi! Có thể chạy thoát được đấy.”
“Các anh em sẽ vây quanh anh Phong, mở một con đường máu.”
Sĩ quan phụ tá nghiến răng, cũng rút vũ khí lạnh lẽo mang theo bên người ra.
Cao Phong quan sát xung quanh, bốn bề đều là kẻ địch.
Chiến sĩ bên phía Cao Phong, ai ai cũng có sức chiến đấu kiên cường mạnh mẽ, có thể chém giết một đám người của kẻ địch.
Nhưng ngay lúc này, đối phương cũng còn tới hai nghìn người lận đấy.
“Thay vì kiệt sức vì bị bọn chúng truy đuổi, cuối cùng cũng bỏ mạng.”
“Vậy tại sao không liều mạng chiến đấu một trận, cho bọn chúng biết cái danh Phong Nặc chúng ta chứ?”
Cao Phong chậm rãi siết chặt con dao thép, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.