Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3668
“Đây, đây có phải là chiến lược của Cao Phong không? Có khi nào đây lại là một chiến lược khác của cậu ta không?”
Vu Chính Bình đột nhiên trợn trừng mắt, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta chính là đây có thể là một chiến lược khác của Cao Phong.
“Đội trưởng Vũ, giáo quan Cao dẫn theo hơn một ngàn người, nhưng vừa rồi đã cho truyền tới tin tức bọn họ ở đó đã chết hơn 700 người rồi.”
“Cả hai bên đều đã hết sạch đạt nên hiện giờ đang dùng vũ khí cầm tay để liều chết chiến đấu!”
Hai mắt người chiến sĩ đỏ hoe, nghiến răng cố kìm nước mắt để báo cáo với cấp trên.
Ông Trần và những người khác nghe thấy vậy thì trợn trừng mắt, thở dài thườn thượt.
Cao Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ coi mạng sống của những người bên cạnh mình thành một trò đùa.
Anh trân quý sinh mạng của những chiến sĩ trong đội như vậy, sao lại có thể dùng hàng trăm sinh mạng của họ để làm mồi nhử được chứ?
Lần này, chắc chắn không phải là chiến lược của anh.
Mà là, anh bị thất thủ rồi!
“Ông Trần, không đúng! Cao Phong lớn mạnh như vậy, đầu óc của cậu ta cũng rất lanh lợi, sao cậu ta có thể để mình và các chiến sĩ đi vào con đường chết như vậy được chứ?”
“Cái này, cái này nhất định là chiến lược của cậu ta, cậu ta nhất định còn có những sắp xếp khác.”
Vu Chính Bình trợn trừng hai mắt, anh ta vẫn cố chấp tin vào suy nghĩ của mình.
“Nhưng cậu ta, cậu ta cũng không phải thần tiên mà!”
“Mọi thứ cậu ta làm trước đây đều là đang đánh cược!”
“Nhưng lần này cậu ta đã cược sai rồi!”
“Nhanh, cậu nhanh chóng liên hệ với Tam Giác Vàng ở bên đó rồi truyền tin tức qua cho bọn họ!”
Ông Trần thở dài một hơi rồi vội vàng ra lệnh cho cấp dưới.
Con người vốn dĩ đã không phải là thánh nhân hiền nhân mà làm điều gì cũng hoàn thành suôn sẻ được, e rằng lần này có lẽ Cao Phong thật sự đã tính sai cả rồi!
“Ông Trần…”
“Giáo quan Cao đã thiết lập các thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên toàn bộ phạm vi Tam Giác Vàng để ngăn chặn tin tức nên chúng ta cũng không thể liên lạc với bên trong nữa!”
Lâm Thừa Khải cũng nghiến răng nghiến lợi, bất lực đáp.
“Vậy thì để bọn họ nhanh chóng tiến vào biên giới, tôi sẽ cho phép cậu ta vào! Hậu quả sau này sẽ do một mình tôi chịu trách nhiệm!”
Ông Trần đang vô cùng căng thẳng, lồng ngực như đang co rút dữ dội rống lên một tiếng thật lớn.
“Giáo quan Cao… anh ấy không vào…”
“Chiến sĩ của chúng ta đang ở biên giới, chúng ta cho bọn họ vào, nhưng bọn họ lại không muốn vào.”
Người chiến sĩ dừng lại vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn những vị lãnh đạo đang ngồi đó, tiếp tục báo cáo.
“Đây, cậu ta là kẻ ngốc hay đầu óc bị thương có vấn đề rồi sao? Tại sao lại không vào? Tại sao?”
Vu Chính Bình đột ngột đập bàn, lớn tiếng gầm lên.
“Hừ! Đây là cậu ta không muốn làm kế hoạch của chúng ta bị bại lộ, cũng không muốn liên lụy đến cả nước Việt Nam.”
Ông Trần trợn trừng mắt, ông ta có thể hiểu được suy nghĩ của Cao Phong.
Anh không muốn, mang đống lửa này đốt lên trên người của toàn quân.
Một khi điều đó xảy ra, cuộc sống hài hòa hiện giờ sẽ bị phá vỡ, và từ đó sẽ dẫn đến rất nhiều người không liên quan đến chuyện này phải chết oan.
Ở thời buổi hiện nay, lực lượng quân sự của các quốc gia đều vô cùng phát triển, nếu chiến tranh bất chợt nổ ra sẽ khiến vô số người vô tội phải thiệt mạng.
“Ông Trần, làm sao bây giờ? Phía địch có rất nhiều người.”
“Lúc này bên cạnh giáo quan Cao chỉ còn lại khoảng hai ba trăm người, còn phía địch lại có hơn ngàn tên cường đạo!”
Lâm Thừa Khải đặt điện thoại xuống, giọng điệu tràn đầy sự lo lắng cho các đồng đội ở tiền tuyến.
Ông Trần im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: “Truyền! Truyền lệnh của tôi xuống, toàn bộ các chiến sĩ ở biên giới Nam Cương tập hợp lại tiếp tục áp sát về hướng đó!”
“Tất cả xuất phát chi viện cho giáo quan Cao, đảm bảo sự an toàn cho giáo quan Cao và những người khác!”
Ông Trần vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều chết lặng.