Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Từ Hổ, lên đi!”
Từ Hổ là người Lâm Thiết Sơn hao tốn rất nhiều tiền mua chuộc từ nước ngoài về. Khi ở nước ngoài, là một ông trùm trong khu vực lúc đó. Có người nói rằng, đến nay vẫn là đẳng cấp top 8 trong giải quyền anh thế giới. Để có thể đưa người về đây, Lâm Thiết Sơn đã tốn rất nhiều mạng lưới nhân lực, chỉ vì hôm nay có thể đè ép cả trận, giành được hạng nhất.
Sức mạnh của Từ Hổ vượt xa so với Tiếu Thiên, lúc đó Tiếu Thiên có thể đánh khó phân với Dương Hiên, vậy thì thực lực của Dương Hiên chỉ cao hơn Tiếu Thiên một chút, chiến thắng cuối cùng chẳng qua là nhờ vào thể lực của Tiếu Thiên không chống đỡ nổi, may mắn mới dành chiến thắng thôi.
Lâm Thiết Sơn u ám nhìn Dương Hiên đang đi lên võ đài, trong lòng ổn định, Từ Hổ nhất định có thể thắng.
Dương Hiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngoại quốc cao 2m đầy cơ bắp, khóe miệng nhếch lên cười khẩy, cho rằng mời viện trợ từ nước ngoài là có thể hạ gục anh, ha ha, hơi xem thường anh rồi.
Từ Hổ vẫy nắm đấm hai lần, xắn tay áo lên cười gằn nhìn Dương Hiên.
“3,2,1 … Trận đấu bắt đầu!”
Ngay khi trọng tài ra lệnh, Dương Hiên liền di chuyển.
Anh muốn đánh mạnh vào mặt Lâm Thiết Sơn, để cái người luôn ăn trên ngồi trước, luôn có tư thế quân vương nhìn xuống mọi người trong Lâm gia, ông Lâm tùy ý quyết định sự sống chết mọi người, từ bục cao rơi xuống, khiến ông ta thấy rằng người nhỏ bé cũng có tôn nghiêm, cũng có linh hồn, không phải là con rối để ông ta tùy tiện sai khiến.
Bóng dáng Dương Hiên giống như một cơn gió, một cú đấm ma quái hướng vào gáy của Từ Hổ.
Đây là lần đầu tiên khán giả nhìn Dương Hiên dùng nắm đấm chứ không dùng chân. Trước đây đều là một chân kết thúc trận đấu, tâm trạng không kiềm chế được bắt đầu lo lắng kích động.
“Các người có ai nhận ra người của Lâm Thị không?”
Khi bầu không khí căng thẳng, một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đám đông.
“Đó thế mà là Từ Hổ, người trong top 8 trong giải quyền anh thế giới!”
Những người xem giải quyền anh thế giới không cầm được che chặt miệng, kinh ngạc hét lên.
Những người khác nghe thấy cũng ngạc nhiên nhìn nhau, vội vàng nhìn lên sàn đấu, quả nhiên là Từ Hổ. Lần này, thật khó để nói ai thắng ai thua trong trận đấu này.
Tinh thần mọi người chấn động, tất cả họ đều chú tâm theo dõi trận đấu trên võ đài. Đây là trận chung kết đẳng cấp thế giới, sau này có rất ít cơ hội để xem loại trận đấu này.
Dương Hiên càng tiến lại gần, Từ Hổ mở miệng cười gằn một tiếng, chân dằn xuống, trong lòng đã có dự tính giơ cánh tay trái ra để chặn, tay phải đồng thời đấm một cú.
Người của Lâm Thiết Sơn đều có trí nhớ ngắn ngủi giống nhau, Dương Hiên cười thầm, tránh nắm đấm sắp chạm phía mặt trái, nắm đấm tay trái tiếp tục hướng về phía trước.
“Rắc.” Tiếng xương gãy vụn …
“Ầm.”
Ngay khi nắm đấm của Từ Hổ cách khuôn mặt mỏng manh của Dương Hiên chưa đầy một centimet, cả người Từ Hổ giống như con diều bị hỏng bay ra ngoài.
Một tiếng “ầm” đâm vào sợi dây thừng bao quanh, và bật trở lại sàn đấu.
“!!!”
Cả khán đài yên lặng.
Thật không ngờ, nhà vô địch top 8 quyền anh toàn quốc đã không chịu được cú đấm của Dương Hiên. Rốt cuộc thì Dương Hiên này có thực lực như thế nào?
Sắc mặt của Lâm Thiết Sơn tái nhợt, siết chặt quả óc chó trong tay.
Lâm Đông không nhịn được hổn hển hét lên với võ đài: “Từ Hổ, nhanh chóng đứng dậy, hạ gục đồ vô dụng đó cho tôi, mày là nhà vô địch top 8 thế giới!!!”
Đôi mắt của Từ Hổ đau đớn, lông mày nhăn chặt lại. Tay trái mềm yếu không xương rủ xuống, bên trong dường như đã không tìm được xương chống đỡ, còn tay phải đang vịn vào sợi dây thừng bao quanh, để chống cự làm giảm sức lực còn sót lại, bàn tay bị nứt ra, máu chảy đầm đìa.
Đây là sau khi hắn đâm vào sợi dây thừng bao quanh giảm bớt đi lực dư thừa.
“Đứng dậy, tiếp tục!!”
Từ Hổ sợ hãi nhìn Dương Hiên đang đi từng bước về phía hắn. Kể từ khi ra mắt với tư cách là nhà vô địch quyền anh, lần đầu tiên hắn nảy sinh cảm giác sợ hãi như vậy.
Dương Hiên không có ý định đánh người khác đến sống dở chết dở. Anh muốn để Lâm Thiết Sơn biết rằng Dương Hiên không phải là đồ vô dụng ở rể bị người khác tùy ý đay nghiến của ba năm trước, vợ anh không phải là người sai vặt của bọn họ, cô gái đơn độc không nơi nương tựa.
“Ầm ầm ầm…”
Từ Hổ lúc đầu còn quan tâm đến thể diện bản thân bị đau không dám kêu ra tiếng, nhưng bị người đấm đá qua lại như bao cát, xương bị gãy vụn từng mảnh một, hai tay và hai chân bị nghiền nát giẫm đạp, sót lại vết máu dính lại với nhau. Hắn đã không quan tâm đến thể diện nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn.
Hắn muốn nhận thua!
Từ Hổ muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng trong miệng chứa đầy máu còn sót lại do sau khi các cơ quan nội tạng bị làm rối loạn ứa ra.
Cứu mạng!
Đôi mắt của Từ Hổ kinh hoàng, có chút hư vô mà nhìn Lâm Thiết Sơn cầu xin giúp đỡ.
Lâm Thiết Sơn thở hổn hển thô lỗ, đôi mắt dường như đang bừng bừng giận dữ, nhìn thấy Từ Hổ cựa mình trong vô vọng, cuối cùng mệt mỏi khoát tay.
“Lâm Thị nhận thua.”
Lâm Đông vẫn đang kêu gào bỗng chốc sững sờ, sao lại nhận thua như vậy!
Lâm Đông dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lâm Thiết Sơn, sắc mặt Lâm Thiết Sơn tái nhợt lắc đầu với Lâm Đông.
Trước mắt, không còn cách nào để bắt Dương Hiên, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Đôi mắt của Lâm Thiết Sơn u ám, đầy tanh mùi máu trong bão tố.
Trọng tài nịnh hót nhìn về Dương Hiên, sợ tên ác ma này nhớ lại chuyện không vui giữa hắn và Lâm Toàn trước đó, nhanh chóng lớn tiếng tuyên bố.
“Uy Lập đã thắng, giành chức vô địch của đại hội võ thuật lần này. Xin chúc mừng!”
Mặc dù đòn đánh của Dương Hiên hơi tàn nhẫn, nhưng đại hội này thực sự quá đặc sắc, cao trào cực điểm, thăng trầm không ngừng, luôn đầy bất ngờ.
Những người xem rất nhiệt tình, tiếng vỗ tay vang lên dưới sàn, lớn tiếng hoan hô một cái tên!
“Dương Hiên!!!”
“Dương Hiên!!!”
Trong trận chiến này, Dương Hiên khiến Uy Lập trở nên nổi tiếng, cũng là kỷ lục vinh quang đầu tiên của Dương Hiên.
Ánh mắt Lâm Toàn lấp lánh nhìn người đàn ông với khuôn mặt tươi cười đang đi về phía cô.
Lúc này, một thứ gì đó sau khi vụn vỡ lại bỗng chốc nở rộ trong lòng cô!
“Chỉ dành chiến thắng trong một đại hội võ thuật nhỏ bé mà vui như thế sao?”
Trong không khí vui mừng như vậy, luôn có những người không có mắt nhìn hay những người có ánh mắt ghen tị muốn quấy rối.
Dương Hiên nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thiết Sơn và Lâm Đông đang khiêu khích, mỉm cười nói: “Tôi vui vì đã dạy dỗ cho mấy con chó dữ ngang tàng hung bạo đó.”
“Mày… muốn chết!”
Lâm Đông tức điên, nhưng đột nhiên nhớ lại cú đánh tàn nhẫn của Dương Hiên, thông minh hơn một chút, không giống trước đây tấn công mà không dùng não.
Lâm Thiết Sơn cũng không có ý định ở lại đây. Biết rằng bây giờ vướng vào Dương Hiên sẽ không có kết quả tốt, ra hiệu Lâm Đông đừng phí công vô ích nữa.
Trong lòng Lâm Đông không cam tâm, hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Hiên: “Sau này ra ngoài cẩn thận một chút, nếu không một ngày đó chị họ xinh đẹp của tao có thể phải trở thành góa phụ.”
Sau khi nói xong, Lâm Đông dìu Lâm Thiết Sơn sắc mặt lạnh lùng rời khỏi hội trường.
Lâm Toàn tức đến mức khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, tâm trạng vui sướng sau khi giành chiến thắng đã mất đi hơn một nửa.
“Yên tâm đi, vợ anh đẹp như vậy, anh không nỡ chết sớm dâng vợ cho người khác đâu.”
Dương Hiên bất ngờ nghiêng đầu qua trước mặt Lâm Toàn, trêu chọc cười cợt.
Lâm Toàn bị phân tâm, giật mình lùi lại một bước. Sau khi phản ứng biết là Dương Hiên, trên mặt đỏ lên đột ngột, giả vờ hờn dỗi nói: “Mồm mép láu lỉnh.”
Thật không dễ dàng để dỗ cho vợ vui vẻ, làm sao có thể để những người không liên quan tùy tiện nói hai câu liền phá hỏng được.
Dương Hiên nhìn hai người Lâm Thiết Sơn đã biến mất khỏi tầm mắt, mỉm cười sâu xa.
Ai sống ai chết còn chưa chắc đâu.
————————-