Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vợ ơi đừng khóc, những chuyện kia đều là hiểu lầm, anh cũng không trách móc giận hơn gì em đâu, nếu không anh đã không xuất hiện ở đây rồi, sau này chúng ta sống thật tốt là được.”
Lâm Toàn cảm nhận luồng khí nóng đang phả vào tai mình, gò má cô bỗng đỏ ửng lên.
Cô chưa từng thân mật với người đàn ông nào như vậy, cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên nghĩ tới những nghi ngờ trước đây, cô đổi chủ đề qua chuyện khác: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi nhưng không tìm được, hơn nữa sao anh lại thay đổi nhiều thế?”
Giọng nói Dương Hiên dịu dàng điềm đạm, hơi lúng túng nói: “Anh nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ, anh nghĩ đến đâu nói đến đó nhé, ba năm trước ở trong tù anh có quen một người tốt, ông ấy truyền hết võ thuật cao siêu cho anh, sau khi ra khỏi nhà, mấy ngày nay anh đến sống ở chỗ ông ấy.”
Hai người trò chuyện một lúc thì đã đến trước cửa phòng.
Dương Hiên rõ ràng đang giả vờ say, hai người trò chuyện lâu như vậy, nhưng anh vẫn dựa vào người Lâm Toàn, Lâm Toàn mở cửa phòng đột nhiên cơ thể cô cứng đờ ra, chân tay hơi run rẩy, trong lòng hết sức căng thẳng.
Dương Hiên thầm cười, vẫn dựa vào người Lâm Toàn, không nhúc nhích.
Tiếng mở cửa két két, ánh đèn chiếu sáng khắp cả căn phòng, Lâm Toàn ngượng ngùng lúng túng, dìu thân thể Dương Hiên bước vào. Khách sạn sắp xếp hoa hồng thành hình trái tim đặt trên giường, đây rõ ràng là phòng một giường lớn dành cho các cặp tình nhân, vợ chồng.
Lâm Toàn dìu Dương Hiên dựa lưng vào mép giường, cô muốn để Dương Hiên nằm trên giường như vậy, không ngờ lúc này anh không chịu buông tay, kéo cô cùng ngã nhào xuống giường.
“A!”
Chết tiệt, anh đã tính toán sai vị trí, lúc Lâm Toàn ngã xuống đã đụng phải chỗ yếu của anh.
Dương Hiên đau đớn kêu lên, nhưng vẫn không buông Lâm Toàn ra, ngược lại còn ôm chặt cô vào ngực mình.
“Dương Hiên… Chúng ta như vậy có phải nhanh quá không…” Lâm Toàn hoảng hốt luống cuống, căng thẳng đến nổi bắt đầu nói năng lắp bắp.
Tim cô đập thình thịch như đang đánh trống, thân thể mềm nhũn ra như một miếng băng lạnh cóng, Dương Hiên chưa từng thấy bộ dạng này của Lâm Toàn, đột nhiên anh cảm thấy thú vị, quyết định hù dọa cô.
Dương Hiên xoay mình lại, một người nằm trên một người nằm dưới, khống chế Lâm Toàn nằm dưới cơ thể cường tráng của mình.
“Dương Hiên… Hiên…”
Lâm Toàn càng lúng túng, lúc này ngoài việc khẽ gọi tên Dương Hiên, cô còn có thể làm gì được chứ?
Một cô gái xinh đẹp trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, lúc này giống như một chú thỏ con vô tội bị kìm kẹp dười thân hình anh, hốc mắt ửng đỏ khẩn cầu, Dương Hiên cũng bị rung động, thật sự rất muốn làm như vậy…
Nhưng nhìn Lâm Toàn căng thẳng sắp khóc thành tiếng, Dương Hiên thở dài, vẫn chưa đến lúc, anh không bắt nạt vợ yêu của mình nữa.
Xoay người ngồi dậy, Dương Hiên bước đến bên chiếc bàn nhỏ rót một ly nước, điềm đạm nói: “Công ty Uy Lập đã giành được hạng nhất ở đại hội võ thuật, đây chính là thời điểm để mở rộng phát triển công ty…”
Đêm đó hai người bàn luận sự phát triển và tương lai của công ty Uy Lập, cuối cùng mệt quá trong vô thức, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Lâm Toàn mở mắt nhìn Dương Hiên đang ngủ yên bên cạnh, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác chân thực từ trước đến nay chưa từng có, cô không vùng vẫy giãy giụa, yên tâm ngủ tiếp.
“Anh không về cùng em sao?”
Trước cửa khách sạn, Lâm Toàn nhìn Dương Hiên đang xếp hành ký cho cô, ánh nhìn thắc mắc.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, bên này anh vẫn còn một số việc phải làm, làm xong anh sẽ về.”
Dương Hiên dỗ dành cô một lát, Lâm Toàn mới chịu tin Dương Hiên không phải đang để tâm chuyện lúc trước, cô ngồi lên xe ra sân bay.
Lâm Toàn vừa đi, Dương Hiên lập tức liên lạc với Liễu Tiêu Tiêu, bảo cô ấy đến đón anh.
Trước đây chuyện của Long Đình, anh chưa xử lý hết, chỉ mới giải quyết đại khái phần nào.
“Anh Dương, anh muốn hoàn toàn tiếp nhận Long Đình, chắc phải cần thêm mấy tháng…”
Dương Hiên ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, “Tôi không có nhiều thời gian ở lại đây như vậy, hơn nữa bây giờ tôi cũng không có kinh nghiệm kinh doanh để tiếp nhận những việc này.”
Công ty Long Đình bước qua thời đại mới, mặc dù phần lớn những người từng nhận ân huệ của ông Long đều đồng tình với người ông Long chọn làm người thừa kế, nhưng cũng không ít người không chịu an phận, làn ra những chuyện nhỏ nhặt thừa thải. Bây giờ không thừa dịp ngồi lên vị trí này một cách vững vàng, nói không chừng sau này sẽ có nhiều mối họa, nãy sinh nhiều chuyện rắc rối.
Huống hồ, sự sụp đổ của ông Long cũng không phải đơn giản, bây giờ những người đó vẫn chưa nhúng tay vào Long Đình, nhưng không thể đảm bảo được, ngày nào đó bọn họ sẽ không công kích, Long Đình sẽ bị cô lập từ bốn phía.
“Nhưng nếu anh không tự mình làm quen với việc giải quyết những công việc này, thì đến lúc nào anh mới có thể chính thức tiếp nhận Long Đình đây!”
Liễu Tiêu Tiêu đưa tay nâng mắt kính, gương mặt xinh đẹp đầy nghiêm túc.
Trước mắt anh đã giải hòa với Lâm Toàn, là thời điểm thừa thắng xông lên, anh không muốn vì những chuyện vụn vặt mà bỏ lỡ cơ hội thân thiết hơn với Lâm Toàn, trở về cuộc sống như trước đây.
Dương Hiên suy tư chốc lát, hỏi: “Ở Trung Giang, Long Đình có những sản nghiệp nào?”
Nhìn thấy Dương Hiên quyết định không ở lại tỉnh thành, Liễu Tiêu Tiêu thở dài nói: “Trước mắt ở Trung Giang, Long Đình có một công ty giải trí và một nhà công ty địa ốc…”
Công ty giải trí tên là Kim Diệu, là công ty giải trí có uy tín lâu năm, sớm đã đứng vững ở thị trường Trung Giang, nằm trong top 10 những công ty giải trí hàng đầu cả nước, không ít minh tinh nổi tiếng đều xuất phát từ Kim Diệu, bao gồm Lý Thanh Thanh – minh tinh đang nổi tiếng nhất hiện nay.
Ngoài ra công ty địa ốc Quế Sơn cũng công ty địa ốc lớn nhất ở thành phố Trung Giang, có kinh nghiệm mấy chục năm trong ngành, trở thành ông trùm trong ngành bất động sản.
So với công ty địa ốc Quế Sơn thì Dương Hiên cảm thấy hứng thú hơn với công ty giải trí Kim Diệu, “Vậy tôi đến công ty Kim Diệu trước.”
Liễu Tiêu Tiêu ghi chép xong, ngẩng đầu nói: ” Được, bên đó tôi sẽ sắp xếp cho anh một thư ký giúp anh giải quyết công việc hàng ngày.”
Dương Hiên gật đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Anh thật sự không ở lại đây sao?”
Liễu Tiêu Tiêu nghĩ đến những mối tại họa sau này, không khỏi nhức đầu, lên tiếng thử giữ anh ở lại lần nữa.
“Không, những chuyện khác phải phiền cô phải xử lý rồi.”
Dương Hiên không dừng lại, cũng không quay đầu, rời khỏi Long Đình.
Chuyện ở tỉnh thành căn bản đã giải quyết xong, Dương Hiên thư giản một lúc, nhìn về hướng thành phố Trung Giang, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
“Chuyến bay đến Trung Giang chuẩn bị khởi hành, mời quý khách đi Trung Giang…”
————————-