Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Lâm Toàn vẫn nghe theo ý kiến của Dương Hiên, công ty Uy Lập không có tài chính đối ngoại.
Ngày hôm sau, Dương Hiên và Lâm Toàn thức dậy xuất phát cùng nhau, giữa họ có sự gắn kết hài hòa bởi tình cảm vợ chồng nhiều năm.
Hai người đứng ở sảnh công ty Uy Lập nhìn nhau rồi cười.
“Cảm ơn mọi người vì sáng sớm đã đến tụ họp tại đây, đồng thời cũng xin được chào mừng toàn thể các bạn đồng nghiệp mới vào công ty. Một khi mọi người gia nhập vào công ty Uy Lập, mọi người chính là trụ cột vững vàng của Uy Lập. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đào tạo các bạn, và tôi, cũng sẽ truyền dạy lại cho các bạn những kiến thức võ thuật đã bị thất truyền. Tôi tin trong lương lai gần, tất cả các bạn sẽ giỏi giống như tôi, sẽ hừng hực khí thế trong kỳ đại hội võ thuật sắp tới, và trở thành những con người tài giỏi bậc nhất trong giới bảo an.”
Dương Hiên dõng dạc nói, các nhân viên bên dưới như được tiếp thêm sức mạnh, cảm xúc bỗng dâng trào.
Hiện tại, nhân viên bảo an trong công ty Uy Lập khoảng gần năm mươi người. Ngoài mười người có thực lực hôm qua vừa mới tuyển tới đây tập luyện, thì số còn lại chỉ biết đôi ba động tác.
Trước tiên, Dương Hiên dạy cho họ một số quyền pháp, khi họ quen thuộc với động tác xong, thì sẽ để họ luyện tập riêng.
Tuy nói là truyền dạy lại hết, nhưng với Dương Hiên, đó chỉ là chút trò cỏn con. Nhưng với người khác, dù Dương Hiên có lấy bừa một bộ võ thuật cơ bản để dạy cho họ, thì đó cũng là loại võ thuật quý hiếm, có một không hai.
Với lại, Dương Hiên cũng chẳng sợ khi họ học được quyền pháp rồi, sẽ dạy lại cho người bên ngoài. Bởi với thực lực của Dương Hiên, mấy đòn quyền pháp này, chẳng đáng là gì.
Lúc bắt đầu, mọi người vẫn tràn đầy sức sống. Ai ngờ về sau, Dương Hiên chỉ điểm danh, dạy họ vài tiếng, rồi để họ tự tập vào mỗi sáng, còn buổi chiều lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Đám nhân viên cũ và số người mới bỗng nhiên oán hận trong lòng rằng anh nói thì rõ hay, nhưng thực chất lại là kẻ ích kỷ, không nghiêm túc truyền dạy cho mọi người. Nên có vài người mất kiên nhẫn đã rời đi.
Dương Hiên cũng không nói gì, vẫn làm theo ý mình, dù đã bị họ phản hồi lại với bên Lâm Toàn. Tuy Lâm Toàn cũng đang buồn bực không biết anh lại có kế hoạch gì, nhưng sau cùng cô vẫn quyết định tin tưởng anh.
Mấy ngày nay, toàn thể nhân viên trong Uy Lập đều vô cùng hoang mang, lòng căm hận của mọi người đã lên tới mức đỉnh điểm.
“Được rồi. Đến nay mọi người cũng đã tập luyện được một tuần. Giờ chúng ta sẽ bốc thăm chia đội để kiểm tra thành quả mọi người luyện tập trong một tuần vừa qua.”
Dương Hiên vỗ tay vài cái, mọi người trong phòng tập đều dừng tập, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất mãn, không đồng tình.
Kiểm tra kết quả cái con khỉ gì. Huấn luyện viên trưởng thường mất hút, cả ngày chỉ dạy đi dạy lại một động tác, thì lấy đâu ra thành tích.
Trong lòng họ nghĩ như vậy, nhưng dù sao Dương Hiên vẫn đang giữ chức huấn luyện viên trưởng của công ty Uy Lập, nên các nhân viên bảo an vẫn phải nối nhau bước lên trên bốc thăm.
“Điền Chấn đấu với Vương Tịnh.”
Vương Tịnh là một trong bốn người trước đó từng tham gia thi đấu, trong số những người ở đây còn là người giỏi nhất, nên Điền Chấn hơi sợ. Nhưng nghĩ tới những nỗ lực trong thời gian vừa rồi của mình, và là người thuộc số ít người tin tưởng vào năng lực bậc nhất của Dương Hiên, cậu ấy vẫn muốn thử sức mình.
Điền Chấn hít một hơi thật sâu, tạo tư thế chuẩn bị, nghe thấy tiếng huýt sáo, cậu ấy bật người, đá một chân về vẻ mặt khinh thường của Vương Tịnh.
Lúc Vương Tịnh mạnh mẽ giơ tay trái lên đỡ đòn mà chẳng sợ hãi e dè gì, cánh tay đột nhiên nặng trĩu phải rụt lại, vẻ mặt thoải mái vừa rồi cũng mất hẳn đi vài phần.
Tay phải chắn đòn, bật người rồi tung ra cú đấm, nét mặt bỗng nghiêm túc hẳn.
Hai người đánh qua đánh lại, càng đánh càng hung hăng ác liệt, quả là một trận đấu ngang tài ngang sức.
Ban đầu, những nhân viên bên dưới của công ty Uy Lập vẫn đinh ninh là Điền Chấn sẽ thua cuộc, họ thờ ơ chờ đợi kết quả. Nhưng khi trận đấu mãi không thấy hồi kết, hai người đánh mấy hiệp rồi cũng không đánh bại được đối phương, thì trong lòng họ mới bắt đầu sợ hãi.
Một người xếp hạng thứ năm trong công ty như Vương Tịnh mà lại không đánh bại nổi một kẻ ở khoảng thứ hạng ba mươi? Điều này thật khó tin?
Vương Tịnh thì vẫn theo trình võ thuật trước đó của mình, dường như vẫn khá lạ lẫm với mấy đòn mà Dương Hiên dạy, nên cũng chẳng dùng tới chúng. Trái lại, Điền Chấn không những áp dụng mấy chiêu thức của Dương Hiên, mà cậu ấy còn dùng chúng một cách vô cùng thành thạo, nhìn qua cũng biết đã dày công học tập và nghiên cứu mấy chiêu thức này như nào.
Thấy được cách thức làm việc của Dương Hiên, rất nhiều người bỗng hiểu ra, và nhận ra được điểm tuyệt diệu trong những đòn quyền pháp của anh.
Khéo léo, gian xảo, tốc độ nhanh ra đòn mạnh, đứng trước đối thủ giỏi hơn mình, cả hai đều bùng lên ý chí chiến đấu.
Nếu không phải vì thời gian huấn luyện quá ngắn, thì chắc có lẽ Điền Chấn đã đánh bại Vương Tịnh từ lâu rồi.
“Dừng.”
Thấy hai người họ tung đòn ngày càng tàn nhẫn, Dương Hiên lên tiếng bảo họ dừng lại.
Vương Tịnh tức giận, bày tỏ ý không phục muốn đấu lại, còn Điền Chấn càng đánh càng tự tin, nhưng khi thấy vẻ nghiêm nghị của Dương Hiên, họ đành lùi xuống.
Các trận đấu sau đó, hầu hết những người chăm chỉ học theo mấy đòn quyền pháp Dương Hiên dạy thì đều có sự tiến bộ, còn những người tự cho mình là giỏi giang, coi thường mấy đòn quyền pháp của anh, không kiên trì luyện tập ở trên sàn đấu thì đều thua cả.
Tất cả đều ngạc nhiên, bỗng vực lại trạng thái tinh thần, quyết định chăm chỉ theo học Dương Hiên.
Lâm Toàn gật đầu hài lòng, nhìn Dương Hiên đang chỉ bảo cho đám nhân viên ở trên sàn đấu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, kính nể. Bởi một người ngoài nghề như cô cũng có thể nhìn ra được họ đã giỏi hơn trước kia như nào.
Dương Hiên quả thật quá đỉnh!
“Vất vả cho anh rồi, Dương Hiên!” Lâm Toàn mỉm cười, đưa cho anh chai nước khoáng.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Toàn vài giây, rồi mở nắp chai nước uống vài ngụm, hài hước trêu đùa cô.
“Vợ anh cực nhọc mới đúng.”
Lâm Toàn đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác, giọng nói hơi mất tự nhiên: “Hôm nay có buổi tụ họp với các chị em hồi đại học. Do công ty bận, nên em cũng không định tham gia đâu. Nhưng không ngờ kết quả mà anh huấn luyện tuyệt như vậy, mọi người đều tiến bộ rất nhiều, vậy nên cho mọi người nghỉ hai ngày nghỉ ngơi thư giãn. Hiện giờ chúng ta không bận việc gì nữa,……”
Tiếp sau đó, cô hỏi anh một cách đầy gượng gạo: “Anh có muốn đi cùng em không?”
Thời gian vừa qua vì chuyện tiền vốn để mở rộng phát triển công ty, toàn thể trên dưới công ty Uy Lập đều bận tối mắt tối mũi, không kịp thở.
Mấy buổi chiều gần đây Dương Hiên còn tới công ty giải trí Kim Diệu để nắm bắt tình hình, nên cũng luôn chân luôn tay, không kịp nghỉ ngơi.
Bên phía công ty giải trí Kim Diệu dần đi vào khuôn khổ, còn Uy Lập cũng khá ổn rồi. Rảnh rỗi, tới tham gia tụ tập chút cũng được.
“Vợ anh đã giao việc, sao anh dám chống đối chứ.”
Lâm Toàn trách móc một câu, “Không có liêm sỉ.”
Màn đêm buông xuống, trước cửa khách sạn Kim Bằng đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều xe xịn với giá tiền trên cả triệu nhân dân tệ đỗ ở đó. Nhân viên đỗ xe của khách sạn ôm không xuể, chạy đi chạy lại khắp nơi để thu xếp di chuyển chỗ trống.
Dương Hiên ném chìa khóa sang cho họ, đưa tay dìu Lâm Toàn, cô mặc một bộ váy dạ hội màu đen hở lưng, đi đôi cao gót đính đá mười phân, cộng thêm đôi chân dài thon gọn đẹp đẽ ẩn hiện dưới bộ váy xẻ tà, khiến Lâm Toàn xinh đẹp gợi cảm tới mức ngỡ ngàng.
————————-