Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em có nghĩ mình đang nói gì không.”
Kỷ Vũ nói xong kéo Lương Sam đang bấu ở cánh tay cậu ra, nhìn sâu vào mắt cô, xoay người đi vào trong bóng đêm.
Về nhà ngồi trên sô pha, cơn buồn ngủ lúc nãy đã không còn sót lại chút nào.
Phòng khách lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn ảm đạm chiếu xuống sô pha, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến lời Kỷ Vũ nói lúc nãy, bỗng chốc ảo não ập vào trong lòng.
Cô chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ hiện lên gương mặt buồn bã đáng thương kia, trái tim như bị thứ gì đó cứa qua đau đau. Chẳng lẽ cô đã sai?
Không, cũng không phải.
Hiện tại cô và Kỷ Vũ có mâu thuẫn, chẳng phải trước đó cô đã thoái thác lí do yêu đương sao?
Không thể vì chỉ ngủ cùng cậu vài lần, có hảo cảm hơn so với những người khác, mà cô quên những gì mình luôn hướng đến. Hiện tại cô chỉ trở về với cuộc sống như trước mà thôi, không có việc gì thay đổi.
Nghĩ thông rồi, Lương Sam cân bằng lại cảm xúc, dựa theo thói quen trước kia của mình, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ, coi như sự việc hôm nay không ảnh hưởng gì đến cô.
Đêm nay nhiệt độ hạ thấp, ngoài cửa sổ gió bão thét gào, mưa rơi lộp bộp vào cửa kính, nhìn qua khe cửa còn thấy một màn mưa mịt mù, tí ta tí tách, làm con người thoáng qua một sự bức bối.
Lương Sam ngủ không yên, có lẽ do ngủ quá sớm, nên đồng hồ sinh học bị loạn, có lẽ cũng do gió quá to, ồn ào không ngủ lại được, nhưng hình như tất cả đều không phải, trong lòng mờ mịt tĩnh lặng, hiện lên một hình ảnh, dứt ra không được.
Trằn trọc tới buổi sáng, cô đứng trước bồn rửa mặt, quầng thâm mệt mỏi như đang cười nhạo mình.
Ngậm bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng tắm, cô lấy di động gửi tin nhắn Wechat cho Kỷ Vũ.
23: Hôm nay có rảnh không?
Không có gì bất ngờ xảy ra, đợi mười phút sau bên kia cũng không trả lời.
23: Đừng có giận nữa, mời cậu ăn cơm.
23: Hay đến nhà tôi đi, xuống bếp nấu ăn cho cậu.
Ngày thường Lương Sam không nấu cơm, nhưng cũng biết.
Cô cho rằng đây đã là sự nhún nhường lớn nhất của mình, nhưng Kỷ Vũ vẫn không trèo xuống từ bậc thang mà cô đã cho.
Cô ném di động lên bàn trà, aizzz, khó hầu hạ.
Giây tiếp theo, di động có tiếng rung rung, cô chạy nhanh cầm lên, nhìn tên trên màn hình, ánh mắt thất vọng chợt lóe, ấn nút nghe máy.
“Mẹ.”
“Gặp rồi, à, công nhận cậu ta rất tốt, nhưng không hợp với con.”
Lương Sam vừa nói vừa súc miệng, xong xuôi đi đến sô pha ngồi xếp bằng xuống ghế.
“Mẹ… mẹ biết con không thích ít tuổi hơn mà.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ tự nhìn.”
Trả lời vài câu có lệ, cô cúp điện thoại, việc này xong đến việc nọ làm cô đau hết cả đầu.
Cô mệt mỏi ngả đầu vào sô pha, thuận tay click mở weibo, có thông báo tin tức mới, một tấm ảnh chụp làm cô chú ý.
Ảnh chụp là con vật quen thuộc, con vèo trắng chiếm nửa cái ảnh, bụng nhỏ nằm ngửa lên giống như tư thế bây giờ của cô, trên một chiếc chân dài mặc quần màu xám, đầu nó gối lên một chiếc switch cầm tay.
Weibo ngoài ảnh chụp, còn văn án viết ba chữ: Trứng thối nhỏ.
Thời gian đăng là mười phút trước.
Lúc này Lương Sam giận sôi máu, có thời gian đăng Weibo, mà không có thời gian trả lời tin nhắn phải không, ấu trĩ.
Click mở ra xem đã có mấy fan bình luận.
Ưu nhã đến nằm yên nha: Người mất tích đã trở về!hoan hô i! Miêu miêu đáng yêu! [ đánh call ]
A Viên tránh đồng tiền lớn: A a a a a anh trai rốt cuộc xuất hiện rồi ô ô ô ô [ khóc thút thít ] [ khóc thút thít ]
Mùi lạ cá con: [ liếm hình ] [ liếm hình ] [ liếm hình ] mèo tôi yêu, chân dài tôi càng yêu!!!!
Trộm lớn lên 3: Tự nhiên phát ảnh chụp [ cơ trí ] có phải trộm yêu đương hay không? [ cơ trí ]
Người dùng 648754343: Muốn bán nó sao? Chờ mong, chờ mong ~
……
Hóa ra cậu về nhà, trong lòng Lương Sam căng căng trướng trướng, chưa bao giờ có cảm giác thất bại như thế này.
Khoảng thời gian làm quen với Kỷ Vũ, cô đã quên cậu là một chàng trai có mấy vạn fans, lúc chú ý đến cậu, số fans mới có hai vạn, hiện tại đã gần bốn vạn, cậu chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Ngày chủ nhật yên bình sau cơn mưa, lẳng lặng nghe ngóng, dường như còn có thể nghe được tiếng thời gian đang trôi đi. Lương Sam vén tay áo lên, dọn dẹp vệ sinh cả trong cả ngoài một lần, trong lúc đó Đồng Giai Hân gọi điện rủ cô ra ngoài, cũng bị dăm ba câu từ chối.
Cô như không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ việc gì, hưởng thụ thời gian rảnh rỗi ngày chủ nhật, thậm chí còn tự nấu một nồi canh bắp hầm xương sườn, ngồi trước bàn ăn một bát canh vào bụng, cô không quên chửi thầm trong lòng: Đồ tai họa không có lộc ăn.
Lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn chậm rãi rút đi, màn đêm buông xuống.
Lương Sam cầm di động đi vào phòng tắm, gọi video cho Kỷ Vũ theo thói quen, sau đó âm thanh biến mất, đối phương cũng không có hành động nào. Cô vẫn không nhụt chí, như là chắc chắn bên kia nhất định sẽ nghe máy, tiếp tục lần mời gọi video thứ hai.
Lần nay chuông reo mười mấy giây, hình ảnh xoay chuyển, chữ nhỏ trên màn hình thể hiện đối phương đang chấp nhận lời mời gọi video của cô.
Phòng tắm thiết kế kiểu nửa ướt nửa khô, bên trong có một vòi sen treo lên cao, được mặt kính trong suốt vây quanh, cửa kính lúc này mở rộng ra.
Nhìn thấy đối phương chấp nhận lời mời gọi video, cô không chút hoang mang đưa điện thoại đặt trên kệ, tùy tiện cầm một chai sữa tắm chống ở sau điện thoại, sau đó bước vào trung tâm của dòng nước ấm áp, sương mù vây quanh.
Cơ thể sớm đã trần như nhộng lập tức bị dòng nước nóng lướt qua, trở nên hồng hồng.
Một phút trước cô đã mở vòi sen, giờ phút này phòng tắm đã được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, xuyên thấu qua màn hình di động, Kỷ Vũ chỉ có thể nhìn thấy bóng hình mông lung xinh đẹp.
Đường cong lả lướt như ẩn như hiện làm cậu nhìn đến đỏ mắt, chỉ thấy cánh tay như ngó sen nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa lớp bọt trên tóc, lúc cử động qua lại, cánh tay cũng nghiêng theo màn hình, hai luồng no đủ lúc ẩn lúc hiện, bọt trắng trên đầu không ngừng rơi xuống trên đỉnh núi, bị dòng nước cuốn trôi. Đùi trắng thẳng tắp, cẳng chân bóng loáng, eo nhỏ phập phồng theo chiếc mông vểnh lên, những chỗ đó cậu đã từng dùng môi lưỡi hôn qua, liếm qua, là món ăn ngon mà lâu rồi cậu cũng không thể quên được hương vị của nó.
Bây giờ cậu chỉ nhìn được qua màn hình lạnh băng, qua lớp sương trắng như mây đang trôi trên biển, không mấy rõ ràng.
Người đã ăn qua sơn hào hải vị sao có thể thỏa mãn được cháo trắng rau xào, cậu nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết lăn lộn, có một dòng điện nho nhỏ ríu rít kêu gào tràn xuống dưới bụng, vật dưới thân không tự giác bắt đầu thức tỉnh.