Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 13: Thiếu nữ vị thành niên
Trời đêm gió lớn, thời điểm Lan Khê tới Dạ Vạn Cương, cả người đều toát ra khí lạnh. Vừa bước vào đã thấy cảnh tượng một người đàn ông mập ú đang ôm triền miên một cô gái ăn mặc cực kì hở hang . Cô vội vàng dán sát tường, nhanh chóng đi qua, không dám làm phiền người ta làm việc.
Kỷ Diêu vội chạy tới, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt trong áo khoác, la lớn: “Cuối cùng cậu cũng đến!”
Lan Khê mặt đỏ như máu: “Đừng đụng vào tớ, tớ vừa chứng kiến một hình ảnh đồi trụy đó. Ui! Nổi hết cả da gà, không biết tối nay có bị bệnh đau mắt không nữa!”
Kỷ Diêu cười ha ha: “Nè! Sao cậu không trang điểm một tí?”
“Tầm phào! Tớ đây trời sinh đã là mỹ nhân hoa lệ rồi!”
Hai cô nhóc vừa cãi nhau chí chóe vừa cất bước đi vào trong..
Lan Khê đi vào, liền bị tiếng nhạc to lớn làm chấn động cả màng nhĩ, cô níu lấy cổ áo, cùng Kỷ Diêu đi vào một phòng đã đặt trước, Kỷ Diêu tò mò, một mực muốn biết cô bên trong mặc trang phục như thế nào, Lan Khê không đồng ý, liên tục giãy dụa, cố tránh thoát khỏi móng vuốt của cô nàng, đỏ mặt: “Kỷ Diêu cậu là đồ biến thái, đồ dê xồm, tớ không cởi áo khoác đâu”
“Gớm! lại còn ra vẻ! dám mặc vào mà không dám khoe ra? Tớ chỉ xem một tí, cậu ngại cái chi? Những gì cậu có chẳng lẽ tớ không có?”
Lan Khê yếu ớt : “Nhưng không cùng kích cỡ hình dáng. . . . . .”
Kỷ Diêu đỏ mặt: ” Bà nó chứ! Mộ Lan Khê, cậu chê của tớ nhỏ phải không. . . . .”
Hai người vẫn mải mê nháo loạn, không chú ý tới một người có dáng vẻ ôn hòa thân thiện đã ngồi bên cạnh từ nãy giờ. Ánh mắt người thanh niên mang tia cảnh cáo ném về phía Kỉ Diêu, ra hiệu cô không được làm loạn thêm nữa, sau cất giọng trầm bổng hướng Lan Khê: “Em vừa mới tới hả?”
Lan Khê ổn định hô hấp, quay mặt lại nhìn, từ lúc nào Kỷ Hằng đã ngồi bên cạnh cô.
Nhìn dáng vẻ của cô, Kỷ Hằng nở nụ cười ôn hòa, lấy một lon coca đưa cho cô: “Chỗ này có chút loạn, em ngồi ở đây chơi với Kỷ Diêu nha, đừng đi lung tung một mình, muốn đi đâu thì nói cho anh biết.”
Lan Khê nhận lấy cola, uống một hớp, lập tức cả người sảng khoái . . . . . Vẫn là ở cùng bạn bè vui nhất .
Kỷ Diêu ra vẻ người lớn tiếp lời: “Nghe chưa cưng? Không được đi lung tung, nhất là không được đi tìm trai đẹp? Chỉ được phép đi tìm anh trai tớ thôi? Cậu có nắm được trọng tâm vấn đề chưa?”
Kỷ Diêu cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm: “Gớm cái ông anh này, mới thấy người ta xuất hiện, hai mắt lập tức sáng bừng lên, giờ còn bắt chước Tôn Ngô Không, vẽ ra cái vòng xung quanh, hạn chế sự tiếp xúc bên ngoài”
Kỷ Hằng không nói, trong mắt có ý cười, ngón tay ưu nhã giơ lên: “Anh quên dặn, em cũng phải ngoan ngoãn cho anh.”
“Thôi đi, anh đừng là ra vẻ đạo mạo nữa. Anh trai à, chúng em chỉ vừa học xong lớp 11 thôi, anh muốn gì gì đó, thì phải chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba ——” Kỷ Diêu híp mắt, tiếp tục vạch trần bộ mặt thật của ông anh mình.
Lời còn chưa nói hết, trên trán đã bị một bàn tay đập vào, Kỷ Diêu che cái trán, lập tức la lên!
Lan Khê không để ý tới 2 người, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, ở đó có người đang hát bài “Người chở con thuyền tình yêu”. Cô nhất thời khí thế bừng bừng, đứng lên nói: “Tớ muốn đi ra hát một bài!”
Kỷ Diêu vừa mới bị anh trai dùng “Nhất dương chỉ” bắt nạt, lại nghe thấy giọng giọng nói hào hứng của Lan Khê, lúc này chỉ muốn nằm lăn quay trên mặt đất: “Thôi cậu giết tớ đi, cho tớ nhanh được giải thoát . . . . .”
Nụ cười trên mặt Kỷ Hằng càng thêm sâu, chậm rãi tựa vào ghế sa lon, nghe cô cất giọng hát ngâm nga: “Em chỉ mong lúc mặt trời chiếu rọi Tây Sơn, hai chúng ta đắm chìm trong nụ hôn. . . . . . Oh oh oh oh. . . . . .”
Nụ cười ôn hòa càng không thể kiềm chế, lan rộng ra tận mang tai.
Hôm qua mải xem “thử thánh cùng bước nhảy” nên quên đăng bài, tối nay mình sẽ đăng bù hai chương nữa. Mọi người đọc truyện vui vẻ và ủng hộ mình nha
Chương 14: Biến mất
Không khí xung quanh ngày càng nóng lên, thấy Lan Khê vui vẻ, Kỷ Hằng mới khẽ nhẹ lòng. Ba tháng trước, lúc biết tin Mộ phu nhân qua đời, Mộ Minh Thăng liền lập tức tái giá, cậu rất lo cho cô sẽ bị ám ảnh tâm lí. Nhưng nhìn tình huống bây giờ có vẻ không tệ, Lan Khê ngoại trừ đôi lúc hơi “điên” một tí, căn bản không có bất kì điểm dị thường.
Kỷ hằng xoa xoa mi tâm, nhìn nhóm người đang “điên loạn” nhảy múa, cậu buồn cười, quay qua nói với người bên cạnh: “Cho tôi đi ra ngoài tí.”
Cậu muốn đi tính tiền trước .
Tính tiền xong trở lại, trùng hợp cửa phòng VIP mở ra, bên trong phòng VIP vô cùng yên tĩnh, cách biệt với thế giới ồn ào ngoài này. Kỷ Hằng dừng bước, con ngươi khẽ nhìn lướt vào trong, quả nhiên thấy được một nhân vật lớn, rất có sức ảnh hưởng tới thành phố này.
—— Nhiếp Minh Hiên, một trong những “Thái tử gia” nổi tiếng.
Giờ phút này anh ta dựa vào trên ghế sa lon, nở nụ cười tà mị, bên cạnh là một người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, hai người trò chuyện với nhau.
Mi mắt giật giật, Kỉ hằng cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen mắt.
Nhưng lúc này trong đầu cậu toàn nhớ đến hình ảnh cô bé Lan Khê xinh xắn, đáng yêu. Vì thế, cậu lười đi vào chào hỏi, cất bước về chỗ của mình.
Khi vừa mở cửa, tiếng nhạc “đinh tai nhức óc” lập tức tấn công vào trong tai, cậu phải mất mấy giây mới ổn định lại thính lực, tiếp ưu nhã đi vào bên trong, thấy Kỷ Diêu đang vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn học. Kỉ Hằng theo bản năng quét một lượt trong phòng, tìm kiếm bóng dáng mảnh mai, nhỏ nhắn. Nhưng nhìn tới nhìn lui mấy lượt vẫn không thấy cô nhóc đâu.
.Gương mặt Kỉ Hằng lập tức trầm xuống, mím môi, cậu đi tới kéo Kỉ Diệu ra xa khỏi nhóm bạn. Không đợi cô nàng tức giận, cậu lên tiếng hỏi trước: ” Lan Khê đâu?”
Kỷ Diêu lập tức yên lặng, quan sát xung quanh, Lan Khê “không cánh mà bay”, hoàn toàn biến mất tiêu!
Cô nàng lập tức tỉnh rượu, gãi đầu: “Em. . . . . . Không biết, vừa rồi còn ở cạnh em mà. Này, các cậu có ai thấy Lan Khê không ?”
Một nam sinh ngẩng đầu, chỉ cửa: “Bạn ấy uống say, chắc ra ngoài nôn rồi.”
“Mẹ kiếp, các cậu không biết là không thể để bạn ấy một mình khi bạn ấy uống rượu sao!” Kỷ Diêu suýt nữa nhảy dựng lên.
Nam sinh co rúm người, vẻ mặt quỷ dị —— Con bé này điên à! Cậu đâu phải thần, làm sao cái gì cũng biết được?
Mặt Kỉ Hằng tái mét, buông tay cô em gái ra, nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm. Kỷ Diêu cũng trở nên hốt hoảng , vội vàng chạy theo sau. Bỗng nhiên Kỉ Hằng dừng bước, quay lại chất vấn cô nàng: “Em nói gì với Lan Khê, tại sao em ấy lại uống rượu?”
Kỷ Diêu rất uất ức: “Em có nói gì đụng chạm tới con bé, cùng lắm thì nói xấu anh với nó thôi à!”
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô nàng phát hiện ra một việc.
Kỉ Diêu muốn vả miệng mình ngay lập tức, chỉ tại cái miệng vô dụng này gây họa. Lúc nãy, cô nàng vui quá, cứ nắm tay Lan Khê bô bô không ngừng, nói đông nói tây, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lan Khê vẫn chăm chú nghe cô nàng nói, sau một lúc hai tay nhỏ bé năm chặt lại, bâng quơ nói một câu “Gia đình cậu hạnh phúc thật đó, mọi người trong nhà hết sức yêu thương nhau nhỉ!.”
***
Mộ Yến Thần khẽ vỗ trán, mi tâm nhíu lại.
Thật là đau đầu!.
Anh thường ngày chỉ thích những nơi yên tĩnh, quả thật không phù hợp với những chỗ ồn ào như thế này. Nếu không nể mặt Nhiếp Minh Hiên cùng đám bằng hữu, thì anh đã chuồn về nhà từ sớm rồi. Cánh tay thon dài vươn lên, muốn nới lỏng cavat cho dễ thở một tí, thình lình một mùi nước hoa nồng nặc xông lên hai cánh mũi.
.Anh cúi đầu, quét nhìn người phụ nữ đang tự nhiên nhào vào trong ngực mình.
Hai cánh tay người phụ nữ như rắn quấn chặt lấy vòng eo tinh tráng của Mộ Yến Thần. Cả người cô ả mềm oặt, cứ nhích tới nhích lui, ánh mắt cô ả mơ màng như đã bị người đàn ông anh tuấn trước mắt câu mất linh hồn. Toàn thân cô ả lúc này dâng lên một cỗ khát vọng nguyên thủy nhất, nheo mắt lại, không nhịn được, nhướn người tham lam liếm dọc theo chiếc cằm hình vòng cung của anh.