Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm đó trở về nhà, Thịnh Ý tắm rửa xong nằm trên giường, nhớ tới chuyện ban sáng, trong lòng vẫn có chút bức bối.
Cậu quả thực hoài nghi rằng mình mắc hội chứng Stockholm —— Lục Kiêu rõ ràng là kẻ thù của cậu, cậu sao có thể như vậy?
*Hội chứng Stockholm: đề cập đến các triệu chứng có thể xảy ra ở một người đang trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ. Thông thường, những cảm giác này có thể được mô tả là sự cảm thông đối với những kẻ bắt giữ hoặc sự phát triển của mối quan hệ với những kẻ bắt giữ. Phản ứng này cũng có thể được nhận ra ở những người đã rời bỏ các tôn giáo, các mối quan hệ lạm dụng hoặc các tình huống đau thương khác.
Mặc dù sau khi sống lại, Lục Kiêu tựa hồ đối với cậu không tệ, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi! Không thể bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, phải nhớ kỹ rằng mình tiếp cận Lục Kiêu là vì báo thù!
Thịnh Ý trong lòng nghiêm khắc nhắc nhở bản thân mình, sau đó lật người lên, lấy ra một quyển sổ da trâu từ trong ngăn bàn, đọc thầm "Kế hoạch báo thù" ba lần, hơn nữa còn quyết định tăng cường kế sách trêu chọc, nhanh chóng càng sớm càng tốt bắt được họ Lục kia!
Thế là vào buổi sáng thứ hai đi học, Thịnh Ý đặt túi xách xuống, điều đầu tiên là quay người đặt bữa sáng lên bàn sau, ngọt ngào nói: "Lão đại, bữa sáng." "
Giống như đứa nhỏ đáng thương mất bình tĩnh thẹn quá hóa giận ngày hôm qua không phải là cậu.
Lục Kiêu đã sớm quen với khả năng lật mặt này của cậu, hỏi: "Cậu ăn chưa? "
"Ăn đi." Thịnh Ý hai tay chống cằm, vòng xoáy lê nhỏ cười đều lộ lên, "Đây là đặc biệt chuẩn bị cho cậu."
*Nếu như chưa biết thì vòng xoáy lê nhỏ này là má lúm đồng tiền nhe.
Lục Kiêu mở giấy gói thức ăn ra, bên trong là một cái bánh mì mềm màu trắng đục thơm ngát, bên trong là một loạt nguyên liệu rất bổ dưỡng như thịt bò, thịt xông khói, trứng ốp la và ruốc thịt, trên mặt bánh mì còn dùng mứt viết bốn chữ thật lớn:
"L O V E"
Lục Kiêu: "..."
Hắn nhìn ổ bánh mì tình yêu trong tay, lại nhìn đôi mắt to tràn đầy tình ý của Thịnh Ý, luôn cảm thấy đứa nhỏ này lại muốn quậy cái gì nữa.
"Ăn đi." Hết lần này tới lần khác đối phương còn đang trông mong thúc giục, Lục Kiêu chỉ có thể cầm lấy bánh mì, cắn một miếng.
Hương vị vừa miệng, nguyên liệu nấu ăn lại rất phong phú, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều —— nhưng ý nghĩ này không thể kéo dài hai giây, Lục Kiêu liền cảm thấy hương vị trong miệng hình như có chỗ nào đó không đúng.
Hắn xé một mảnh khăn giấy và nhổ bánh mì vào, sau đó tìm thấy một mảnh giấy nhắn bên trong.
Lục Kiêu: "..."
Lấy tờ giấy ra, mở ra, trên đó có một dòng chữ:
【Tôi muốn tìm một ngày lộng gió để gặp anh, để tôi có thể bị gió thổi vào trong vòng tay của anh.】
Lục Kiêu: "......"
Giương mắt nhìn về phía thủ phạm, đối phương vẫn đang nâng mặt cười tủm tỉm, không giống đùa giỡn mà ngược lại mang theo vài phần chờ mong: "Tiếp tục ăn đi."
Rút kinh nghiệm lần trước, lúc này Lục Kiêu không dám nhiều lời, hắn mở bánh mì ra nhìn vào trong, rất nhanh lại rút ra một tờ giấy nhắn khác:
【Có người tồn tại như một điếu thuốc, khi chán mới châm. Anh tồn tại như một loại độc dược, khiến tôi không thể dây vào, nhưng lại không thể từ bỏ.】
Lục Kiêu bình tĩnh gói bánh mì lại, đặt sang một bên. Thịnh Ý sửng sốt một chút: "Sao cậu lại không ăn? "
"Nhờ phúc của cậu." Lục Kiêu giữ đầu cậu lại, xoay cậu trở về, "No rồi. "
Thịnh Ý: "..."
Cậu có chút buồn bực, cũng có chút không hiểu.
Tối hôm qua sau khi hạ quyết tâm sớm đem Lục Kiêu vào tròng, cậu vì để nâng cao hiệu quả, thậm chí còn đặc biệt lên Baidu tìm kiếm "Làm thế nào để theo đuổi nam nhân cao lãnh", trong đó điều đầu tiên chính là: Chủ động tấn công, nói nhiều lời yêu thương!
【Đừng ngại ngùng, cũng đừng quá rụt rè, mạnh dạn thể hiện tình yêu của bạn bằng lời nói, cho anh ta biết bạn cần anh ta như thế nào!】
【Bản chất của cao lãnh là trong nóng ngoài lạnh mà thôi, cậu càng nhiệt tình chủ động, cậu càng có thể đốt cháy nội tâm cô đơn đã lâu của anh ấy!】
Thịnh Ý cũng cảm thấy rất có lý, vì thế tối hôm qua đã thức đêm lên mạng tìm kiếm rất nhiều lời tỏ tình, chép trên tờ giấy nhỏ. Buổi sáng lại nhờ dì Tiết làm bánh mì tình yêu, sau đó gắp những tờ giấy nhắn tình yêu vào trong bánh mì, ý đồ muốn tạo cho Lục Kiêu bất ngờ.
...... Đáng tiếc, hình như hoàn toàn không có phát huy tác dụng gì cả.
Thịnh Ý trầm tư cầm bút viết lung tung vào tờ giấy bài tập. Hai đời cậu chưa từng theo đuổi người nào, nói đến tình yêu thì hoàn toàn là một mảnh giấy trắng, không hiểu vấn đề là gì. Chẳng lẽ kế sách của Baidu không chính xác?
Những suy nghĩ lung tung rơi xuống hoàn toàn không có tâm tình nghe giảng, thẳng đến khi Lâm Dược liều mạng dùng khuỷu tay huých cậu một cái, cậu mới ý thức được giáo viên ngữ văn trên bục giảng gọi tên mình.
Thịnh Ý đột nhiên đứng lên, nghe giáo viên ngữ văn nói lại một lần nữa: "Thịnh Ý, cảm thụ thơ cho câu hỏi 16 của bài tập, đọc câu trả lời của cậu."
Thịnh Ý mơ màng cúi đầu xem bài tập —— hai ngày cuối tuần cậu không có rảnh rỗi, thứ bảy cùng bọn Lâm Dược đi chơi, chủ nhật ở nhà nghĩ về việc hoàn thiện "kế hoạch báo thù" sau đó lên mạng chép lời tỏ tình, bài tập ngữ văn căn bản chưa kịp làm. Ngay khi đang luống cuống tay chân muốn lấy bài tập của Lâm Dược đọc một chút, giáo viên ngữ văn đã đi giày cao gót từ trên bục giảng đi xuống.
Giáo viên ngữ văn trẻ trung xinh đẹp, nhưng tính khí thất thường, từ trước đến nay luôn bị gọi là "mỹ nhân lạnh lùng". Cô rũ mắt nhìn giấy bài tập của Thịnh Ý, chậm rãi hỏi: "Ngữ văn của tôi không đáng để cậu lãng phí thời gian làm, phải không? "
Thịnh Ý thiếu chút nữa bị một câu chất vấn này làm cho trái tim ngừng đập, run rẩy cầm lấy bút và bài tập, cúi đầu đứng ra ngoài lớp học làm bài.
Lớp 2 (2) ở trên tầng bốn, thông qua cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy khung cảnh khuôn viên trường, tràn ngập màu cây xanh, bầu trời trong xanh như được gột rửa, nhưng Thịnh Ý không có tâm trạng để thưởng thức. Tuy rằng thành tích của cậu bình thường, nhưng bình thường đi học luôn tuân thủ kỷ luật, rất ít khi chọc giáo viên tức giận, đây là lần đầu tiên bị phạt đứng ở hành lang, ít nhiều có chút xấu hổ.
Đều tại Lục Kiêu!!
Trong lòng cậu hừng hực, nhịn không được nghiêng đầu từ cửa sau phòng học nhìn thủ phạm. Lục Kiêu ngồi ở cuối hàng bên cửa sổ, khác với tư thế ngồi xiêu vẹo của rất nhiều học sinh trung học, tư thế của hắn không cần cố ý cũng rất thẳng tắp, đường nét lưng thẳng tắp uyển chuyển, gương mặt nghiêng càng lộ ra đường nét rõ ràng, lúc này đang ngẩng đầu nhìn màn hình đa phương tiện trên bảng đen, lại rũ mắt nhanh chóng ghi lại cái gì đó trên sổ ghi chép.
Như kiểu vẻ đẹp trai của tri thức.
Thịnh Ý nhìn liền quên mất cả tức giận, suy nghĩ một chút, cúi đầu đặt bài tập lên tường, bắt đầu viết vẽ.
Khi chuông hết tiết vang lên, giáo viên ngữ văn thu dọn sách giáo khoa rời khỏi lớp học, học sinh lần lượt đứng dậy di chuyển. Lục Kiêu viết xong từ cuối cùng vào sổ ghi chép của mình, vừa khép lại quyển sổ, hắn vừa đóng cuốn sổ lại thì một chiếc máy bay giấy bay tới với một tiếng "vèo", đáp xuống bàn của hắn.
Hắn nghiêng đầu, thấy Thịnh Ý từ cửa sau chậm rãi đi vào, nháy mắt với hắn, trên mặt còn viết ra mấy chữ: Mau mở ra, có điều bất ngờ.
Lục Kiêu từ đáy lòng thở dài, tự hỏi đứa nhỏ này hôm nay lại phát điên cái gì. Hắn đã chuẩn bị tốt để bị một số văn học không chính thống này đầu độc lần nữa, ai ngờ sau khi mở máy bay giấy kia ra, hắn đã bị choáng váng một cách hiếm thấy.
Trên tờ giấy không phải là những từ ngữ đầu độc như trong tưởng tượng, mà là một bản phác thảo của một nhân vật.
Là vẽ hắn.
Có lẽ là giới hạn thời gian nên bản phác thảo nhanh này cũng không quá tinh tế, nhưng mỗi một nét vẽ đều ghi lại những đừng nét và tư thế rõ ràng nhất của nhân vật, thế cho nên Lục Kiêu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mình.
vài nét đã đạt đến trình độ này, hiển nhiên không phải vẽ bừa là có thể làm được. Lục Kiêu ngạc nhiên nhìn Thịnh Ý một cái, rốt cục cũng có nhận thức mới đối với vị tiểu thiếu gia này ——
Trong thời gian chuyển đến Nhất Trung, hắn đã phần nào hiểu được bối cảnh gia đình Thinh Ý thông qua lời nói và thái độ của những người xung quanh. Đối phương rõ ràng là một tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra, người trong nhà yêu thương chiều chuộng, cho nên cậu sống không có áp lực gì, muốn cao hứng liền cao hứng, tính tình muốn đùa giỡn liền đùa giỡn, muốn điên liền điên, bởi vì cậu có tư cách tùy hứng làm bậy, là điển hình của một đóa hoa trong nhà kính không biết khổ ải thiên hạ.
Bất quá hiện tại xem ra, vị tiểu thiếu gia cố chấp và liều lĩnh này thì ra cũng có một ít bản lĩnh.
"Thế nào rồi? Cậu là bị trình độ của tôi làm cho kinh ngạc đi! "Người nào đó căn bản không biết khiêm tốn là như thế nào, nhìn phản ứng của Lục Kiêu, cái đuôi hận không thể một giây sau vểnh lên trời. Cậu đang muốn tiếp tục khoe khoang, không ngờ giáo viên ngữ văn vừa rời đi đã quay lại, như nhớ tới chuyện gì đó: "Thịnh Ý, bài tập ngữ văn của cậu đã làm xong chưa? "
Bạn học Thịnh, người đã dùng giấy bài tập làm giấy vẽ và gấp nó thành máy bay để trêu chọc bạn học Lục: "..."
Cô giáo ngữ văn nhìn tờ giấy bài tập trong tay Lục Kiêu bị nhàu nhăn nhúm còn vẽ nguệch ngoạc: "..."
"Cậu," trong sự run rẩy của Thịnh Ý, cô nói với một khuôn mặt vô cảm, "Đi với tôi đến văn phòng."
__
Người nào đó ủ rũ đi theo giáo viên, Lục Kiêu lại nhìn bản phác thảo nhanh kia, gấp tấm bìa cứng lại, kẹp vào sách giáo khoa rồi bỏ vào cặp sách.
Sau đó đặt những tài liệu mà hắn vừa ghi chép lên bàn học trước mặt.
"Lục ca," đột nhiên có một nam sinh thò đầu vào gọi hắn, "Có người tìm! "
Lục Kiêu đứng dậy đi ra khỏi phòng học, hiểu được vì sao nam sinh vừa rồi gọi hắn lại phải nháy mắt —— tìm hắn là một nữ sinh, hơn nữa còn là kiểu nữ sinh đi trong khuôn viên trường rất dễ được chú ý.
Mặc dù cô gái mặc đồng phục học sinh, nhưng rõ ràng là không giống như các cô gái trung học mặt mộc mạc khác. Cô để tóc dài, trang điểm nhẹ nhàng, làm cho ngũ quan vốn đã ưu tú càng thêm xinh đẹp, hơn nữa vẻ mặt cũng rất cởi mở, thấy Lục Kiêu đi ra liền cười với hắn, rất tự nhiên tự giới thiệu: "Tôi là Triệu Sắc lớp 3(17), lúc trước rất muốn quen biết cậu, nhưng người xung quanh không ai có WeChat của cậu, cho nên đành phải đích thân tự mình đến hỏi."
Giờ học đã kết thúc, trên hành lang đầy ắp học sinh đi ra ngoài sinh hoạt. Triệu Sắc vốn là mỹ nữ nổi danh của Nhất Trung, thấy cô xuất hiện ở tòa học ban 2, rất nhiều người ánh mắt tò mò nhìn vào.
Bởi vì hai ngày trước Triệu Sắc đã vô cùng cao giọng ở Bức Tường Tỏ Tình của Nhất Trung rằng muốn WeChat của Lục Kiêu, cho nên rất nhiều người đoán cô ấy có thể là chạy tới đây tìm Lục Kiêu, hôm nay thấy sự tình quả nhiên giống như trong dự liệu, rất nhiều học sinh đang thầm há hốc mồm, bàn tán sôi nổi, phấn khích không thể diễn tả bằng lời.
Triệu Sắc và Lục Kiêu đều được công nhận là mỹ nữ soái ca, nếu hai người này thành, Nhất Trung sẽ xuất hiện một cặp đôi xuất chúng nhất!
Không ai cảm thấy Lục Kiêu sẽ từ chối, kể cả Triệu Sắc.
Không phải nói Triệu Sắc có bao nhiêu tuyệt vời bao nhiêu đẹp, mà là không cần phải từ chối —— tuy rằng mọi giáo viên chủ nhiệm đều nhấn mạnh kiên quyết ngăn cấm yêu sớm, phụ huynh mỗi ngày cũng đều nói, nhưng hiện tại tình yêu trong trường học thật sự rất nhiều, hai người không cần có bao nhiêu hiểu rõ sâu sắc, thường thường chỉ cần vài ánh mắt ái muội là có thể thúc đẩy dẫn đến yêu đương. Ngay cả khi bạn sau khi ở cùng một chỗ cảm thấy không hợp nhau, thì chia tay là tốt rồi, không cần ai vì thế mà cảm thấy phải chịu trách nhiệm hay cảm thấy áp lực.
Các chàng trai và cô gái trẻ coi tình yêu là một trò chơi để giết thời gian, hoặc một công cụ để thể hiện sự quyến rũ của họ - nhìn xem, có rất nhiều người thích tôi, muốn theo đuổi tôi, tôi thật hấp dẫn làm sao.
Giữa bọn họ có thể không nhất định có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm trong tình yêu, hơn nữa, có lẽ là do hư vinh và sự nổi loạn của tuổi dậy thì gây nên.
Giống như Triệu Sắc, cô cũng không để ý nhiều đến mấy người bạn trai mà cô đã nói đến trước đây, thậm chí đối với Lục Kiêu cũng vậy. Thay vì nói cô thích Lục Kiêu, không bằng nói rằng có thích sự thành công sau khi bắt được Lục Kiêu, trong khuôn viên trường lan truyền đủ loại đề tài mới về cô.
Cô cảm thấy Lục Kiêu cũng vậy. Nói cho cùng đối với hình tượng của Lục Kiêu, không cùng một số nữ sinh lấy hắn làm tâm điểm thảo luận, đều thấy có lỗi với dáng người và khuôn mặt đó.
Nhưng kết quả không giống như cô nghĩ.
Lục Kiêu chỉ nói năm chữ: "Tôi không có WeChat. "
Triệu Sắc: "..."
Các học sinh khát đang lén hóng hớt: "..."
Ca à, anh cự tuyệt người ta có thể nghĩ ra một lý do nghiêm túc một chút hay không!!
Anh cho rằng chúng tôi tin được sao!!
Sắc mặt Triệu Sắc cũng có chút khó coi, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, lại hỏi: "Vậy điện thoại di động thì sao? Số di động phải có chứ? "
"Có."
Khóe môi Triệu Sắc vừa nhếch lên một vòng cung, liền nghe nam sinh trước mặt nhàn nhạt bổ sung: "Không muốn cho. "
Triệu Sắc: "..."
Cô hung hăng ném cho Lục Kiêu một cái liếc, vung khăn choàng lên sải bước rời đi.
Sau khi Thịnh Ý từ phòng ngữ văn sau khi bị phạt trở về, trong lớp học đều thảo luận về chủ đề này.
"Lục Kiêu trực tiếp từ chối, một chút mặt mũi cũng không cho, nhưng đó là hoa khôi được công nhận của ban 3!"
"Cái cớ mà tôi không có Wechat, lúc tôi nghe thấy thiếu chút nữa phun ra, Lục ca cũng quá thẳng thắn, ít nhiều cho nữ sinh một chút mặt mũi a."
"Cậu không phải học lớp 2 sao? Sao khuỷu tay vẫn còn thò ra ngoài đây? Nhìn thấy mỹ nữ liền hoa mắt đúng không? Danh hoa Triệu Sắc ở bên ngoài, rõ ràng tìm Lục Kiêu là muốn khoe khoang mà thôi, Lục Kiêu cự tuyệt cố ấy là đúng rồi! "
Mọi người bàn tán sôi nổi, Thịnh Ý rất nhanh chắp vá ra nguyên nhân hậu quả, tâm trạng bởi vì bị phạt mà thay đổi đang dần dần khôi phục lại, khi trở lại chỗ ngồi, phát hiện trên bàn có cuốn sổ, mức độ vui vẻ lại tăng lên.
Cậu quay đầu, cố ý hỏi: "Cậu từ chối nữ thần ban 3?"
Giờ học sắp đến, Lục Kiêu lấy ra tư liệu vật lý cần dùng cho tiết học tiếp theo: "Ừ."
"Vì sao?"
"Không phải vì sao."
Thịnh Ý không hài lòng với câu trả lời này, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu thật sự không có WeChat à? "
Lục Kiêu dừng một chút, xé một tờ giấy từ sổ nháp, dùng bút gel viết xuống một dãy số rồi đẩy qua.
Thịnh Ý chớp mắt mấy cái: "Không phải cậu vừa nói không có sao? "
Lục Kiêu đóng bút viết, vẻ mặt thản nhiên.
"Cậu muốn thì sẽ có."