Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịnh Hoài Minh ở trong bệnh viện cùng Thịnh Ý một buổi chiều, sau đó công ty có cuộc họp không thể không rời đi, trước khi đi lại gọi dì Tiết đến chăm sóc Thịnh Ý.
Các bạn trong lớp cũng biết chuyện Thịnh Ý bị thương, bọn Lâm Dược Khương Vĩ thừa dịp buổi chiều tan học đến bệnh viện thăm cậu, nhìn thấy tình trạng bi thảm của cậu cũng mười phần kinh ngạc:
"Đứa nhỏ đáng thương, sao lại ngã thành như vậy a!"
"Khoa trương quá đi." Thịnh Ý trở mình khinh khỉnh: "Người không biết lại tưởng tôi bị liệt nửa người rồi."
"Cậu như này cũng không khác lắm." Lâm Dược cẩn thận chạm vào băng thạch cao trên chân cậu, "Bạn cùng bàn, cậu thế này không lẽ mấy tháng sẽ không thể đến trường được sao?"
"Không đến mức đó. Bác sĩ nói bốn năm ngày là có thể xuất viện, bình thường cẩn thận một chút là được."
Lâm Dược thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng được."
Bọn họ lại tám chuyện thêm một chút, bởi vì buổi tối vẫn còn buổi tự học, nên lần lược rời đi: "Ý Ý, cậu không có việc gì thì ăn vặt hay chơi điện thoại đi, tâm trạng thư giãn rất nhanh."
Thịnh Ý ôm túi đồ ăn vặt lớn mà bọn họ mua cho cậu khi đến đây, cười tủm tỉm phất tay đáp ứng.
Tiết Mai từ phòng ăn của bệnh viện mua cơm trở về, vừa nhìn Thịnh Ý ăn cơm vừa cười nói: "Tiểu thiếu gia chúng ta nhân duyên thật tốt, nhiều bạn học như vậy đều đến thăm cậu."
Thịnh Ý húp một ngụm cháo: "Buổi tối còn có người khác đến."
Tiết Mai: "Đã trễ như vậy, muốn tới cũng phải ngày mai chứ?"
Thịnh Ý: "Cậu ấy chắc chắn sẽ đến."
Nếu không đến, cậu cắn chết hắn.
Cơm nước xong có chút mệt mỏi, nhưng cố gắng chống đỡ không ngủ, vừa ngáp vừa nghịch di dộng. Rốt cuộc đến gần mười giờ, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa.
Tiết Mai có chút giật mình quay đầu nhìn về phía cửa —— thật sự có người đến vào giờ này?
Cô vội vàng đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa một cậu nam sinh cao lớn đang đứng, trên người phong trần mệt mỏi, giống như từ xa vội vàng quay trở về.
"Cháu là bạn học của Tiểu Ý đúng không? Mau vào đi."Tiết Mai cho nam sinh vào phòng, Thịnh Ý ở trên giường bệnh dụi dụi mắt, giống như oán giận lẩm bẩm một câu: "Sao giờ mới tới a."
Nhưng trong giọng điệu đó mang theo một dáng vẻ vui mừng nhàn nhạt, ai ở đây đều nghe ra được.
Lục Kiêu tiến lên hai bước, đứng ở cuối giường quan sát cái chân bị treo lên của cậu, hơi nhíu mày: "Sao lại ngã?"
"Lúc vẽ báo tuyên truyền không cẩn thận hụt chân." Thịnh Ý nói: "Sao còn đứng, lại đây ngồi đi. "
Lục Kiêu ngồi xuống ghế bên giường, Tiết Mai đóng cửa đi ra ngoài, xung quanh Thịnh không còn ai, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức phách lối trỗi dậy, bộ dáng đối mặt hỏi tội: "Mấy ngày nay cậu đi làm cái gì? Tôi gửi tin nhắn WeChat cho cậu sao lại không trả lời? Cậu có phải là ghét tôi rồi không?"
Tật xấu của cậu lại tái phát, một khi nổi giận liền giống như pháo liên châu, chặn cho người ta không mở miệng được. Thấy Lục Kiêu trầm mặc không nói, Thịnh Ý đột nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng —— cậu thiếu chút nữa đã quên mất Lục Kiêu trước mắt này với kiếp trước cậu đá cậu mắng không giống nhau, sợ một trận nóng nẩy của bản thân đem người ta đuổi đi, thái độ ngay lập tức mềm xuống, thậm chí còn kéo tay Lục Kiêu một cách đáng thương:
"Lão đại, cậu đừng tức giận nha. Tôi chỉ là sợ cậu không đếm xỉa tới tôi. Tôi chỉ là một lão đại như cậu, cậu không cần tôi nữa, tôi biết phải làm sao."
Thời tiết tháng sáu cũng không thay đổi nhanh bằng cậu, mới vừa rồi còn giống như một bạo trận, lúc này lại thành tiểu bánh trôi nước bằng gạo nếp, vỏ ngoài vừa mềm vừa dẻo, nhân lại ngọt.
Lục Kiêu cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang kéo cánh tay mình. Làn da trắng nõn nà, ngón tay thon dài, tổng kích thước cả lòng bàn tay của cậu nhỏ hơn hắn một vòng, nhưng ngón tay rất mềm, mang theo hơi ấm, dán lên da, không hiểu sao lại khiến đáy lòng người run lên.
Lục Kiêu nhẹ nhàng rút tay về, ngước mắt lên.
"Đi ra ngoài có việc, không tiện trả lời tin nhắn." Hắn giải thích, "Không phải là cố ý." "
"Là việc của công ty cậu đúng không? Cậu lại đi làm việc à?"
Lục Kiêu "Ừ" một tiếng.
Thịnh Ý tuy rằng rất muốn truy tận gốc rễ, nhưng nhìn ra đối phương không muốn nói rõ, chỉ có thể đem rất nhiều thắc mắc đè xuống đáy lòng. Mặc dù vẫn có chút không hài lòng, nhưng ít nhất người đã trở về, cậu cũng cảm thấy nhẹ lòng.
"Ba ngày không gặp, tôi đều nhớ cậu." Cậu chuyển chủ đề, thấp giọng hỏi: "Cậu nhớ tôi không?"
Lục Kiêu phát hiện đứa nhỏ Thịnh Ý này bẩm sinh thiếu gân, thoáng nhìn rất bình thường, nhưng ở một số phương diện thần kinh thô muốn chết, giới hạn nên có không có, vẻ mặt thản nhiên vô tội nói những lời không nên nói, ngược lại còn khiến người nghe mất não, còn tự trách bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Hắn không trả lời câu hỏi này, chỉ liếc nhìn thời gian: "Không còn sớm, ngủ đi, mai tôi lại đến gặp cậu."
Đêm đó mặc dù chân vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng Thịnh Ý ngủ rất say, đến nỗi ngày hôm sau khi cậu mở mắt ra nhìn thấy Lục Kiêu đang bên cạnh giường, cậu còn tưởng rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, vẫn là Tiết Mai cười giải thích: "Bạn học của con sáng sớm đã giúp mang đồ ăn sáng đến, thật là làm phiền người ta rồi."
Giải thích xong hướng Lục Kiêu cảm ơn, Lục Kiêu chỉ nói không khách khí, lại hỏi Thịnh Ý: "Buổi trưa muốn ăn cái gì? Sau giờ học, tôi mang đến cho cậu."
Thịnh ý uống sữa đậu nành ngọt, quyết định tạm thời tha thứ cho đối phương mấy ngày trước không rời đi mà không nói lời tạm biệt.
Lục Kiêu đến vào ban trưa lúc 11 giờ, tiết cuối cùng là thể dục, hắn trực tiếp cúp học, đi đến khu ẩm thực đối diện trường mua bún thịt hầm cà chua mà Thịnh Ý muốn ăn.
Tư thế nửa nằm trên giường của cậu không tiện ăn cơm, Tiết Mai muốn tiến lên giúp, thì thấy cậu nam sinh cao lớn đã đỡ Thịnh Ý ngồi dậy, đem cái bàn nhỏ để ăn cơm đặt lên, lo lắng canh bún văng bẩn quần áo, còn cầm một cái khăn sạch đem nhét vào cổ áo trước của Thịnh Ý.
Chu đáo thận trọng lại cẩn thận, so với vị tiểu thiếu gia này nhà cô, quả thực không giống người cùng trang lứa.
Tiết Mai rất là ngượng ngùng, cảm thấy công việc của mình người khác đã làm rồi, Thịnh Ý thế lại được chăm sóc rất an phận, tiếp nhận đũa Lục Kiêu đưa tới, vui vẻ ăn một ngụm lớn.
Lúc Thịnh Hoài Minh bước vào, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Con trai ông đang trên giường húp mì xì xụp, tướng ăn không dám đối diện, trên mặt dính dầu đỏ văng lên đều không nhận ra. Ngồi bên cạnh giường là cậu nam sinh, trong tay cầm dao nhỏ đang gọt táo, ngẩng đầu nhìn Thịnh Ý một cái, tự nhiên cầm khăn giấy giúp cậu lau dầu khóe miệng.
Thịnh Hoài Minh có chút khó hiểu, nhà ông lúc nào đổi bảo mẫu mới rồi?
Cũng may Thịnh Ý rốt cục nhìn thấy ông, úp úp mở mở gọi một tiếng "Ba", nam sinh kia cũng đặt táo xuống đứng lên, lễ phép gọi "Bác".
"Ba, đây là bạn học của con, Lục Kiêu."
Hóa ra là bạn cùng lớp. Thịnh Hoài Minh hiểu rõ, lập tức lại nhíu mày trừng mắt nhìn Thịnh Ý: "Bạn học đến thăm con, con lại để cho người ta bận trước bận sau hầu hạ mình?"
"Không sao." Lục Kiêu nói, "Chỉ bận một chút mà thôi."
Thịnh Hoài Minh thấy nam sinh này ngũ quan đoan chính, dáng người thẳng tắp, nói tuy không nhiều, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh, thái độ lịch sự, khi nói chuyện với người khác ánh mắt không tránh trốn không tránh, tuổi còn nhỏ đã xuất hiện một loại khí chất đứng đầu khó nói.
Trước kia ông đã từng gặp một số bạn học cùng lớp chơi thân với Thịnh Ý, đều là những đứa trẻ 16-17 tuổi đầu, ha ha hô hô không có gì đặc biệt, vẫn là lần đầu gặp kiểu tính cách này, ngoài coi trọng còn không thể không có vài phần thiện cảm.
"Tiểu Lục đúng không." Thịnh Hoài Minh nhẹ nhàng nói, "Con trai tôi bình thường bị nuông chiều đến hư, rất nhõng nhẽo, cậu không cần phải nhường nó. "
"Không có." Lục Kiêu thoáng cười "Thịnh Ý rất nghe lời. "
Thịnh Hoài Minh đại khái là lần đầu tiên nghe người khác dùng tính từ này để miêu tả con trai mình, cả người chấn động một chút, nhưng người trên giường bệnh không có chút nào tự mình biết mình, nghe thấy bản thân được khen vẻ mặt hất lên, nhếch mũi hướng Thịnh Hoài Minh nhướng mày đắc ý. Thịnh Hoài Minh quả thực không nhìn thấy cậu có tính cách này, nhìn cậu vui vẻ thoải mái không có chuyện gì, dặn dò vài câu liền vội vàng rời đi, xem ra vẫn còn có công việc phải làm.
Thịnh ý ăn no, Tiết Mai thu dọn hộp cơm ra ngoài, Lục Kiêu cắt táo xong, đặt vào trong bát nhỏ.
Thịnh Ý: "Cậu ăn cơm rồi chưa?"
"Trước khi đến đã ăn." Lục Kiêu cầm một cây tăm xỉa răng, vừa định đưa bát nhỏ qua, người trên giường đã vô cùng tự nhiên mở cửa hố đen: "A~~!"
...... Vừa nhìn đã biết không ít lần chiều chuộng thành như thế.
Hắn nghĩ, cắm một miếng táo, đưa vào miệng Thịnh Ý.
__
Mấy ngày sau Lục Kiêu đều tới, tuy rằng hắn xin nghỉ vài ngày, nhưng vì hắn đã chuẩn bị bài trước, tiến độ khóa học không bị thụt lùi, ngược lại Thịnh Ý thì bỏ lỡ không ít bài học mới, vì thế Lục Kiêu mỗi buổi tối tự học đều mang sách giáo khoa và bài tập đến bệnh viện, trước tiên giảng bổ túc cho Thịnh Ý bài học buổi sáng, sau đó cùng hắn làm bài tập.
Thịnh Hoài Minh quan sát, làm thế nào cũng không hiểu đứa con tính tình cắn người của mình lại có thể giao du với một người bạn tốt như vậy, ngoài thắc mắc còn vui mừng hơn, bảo Thịnh Ý sau khi xuất viện nhất định phải mời Lục Kiêu đến nhà làm khách.
Một tuần sau, Thịnh Ý được cho phép xuất viện, chỉ là thạch cao chưa được tháo ra, đi lại cũng phải tạm thời mang theo cái nạng. Tình huống của cậu giáo viên đều biết, chuyên môn nói với đại gia bảo vệ cổng trường một tiếng, vì thế sáng thứ hai đi học, chú Trần lái xe đưa cậu trực tiếp đến dưới lầu giảng dạy, lại đỡ cậu từ trong xe ra: "Cháu cõng cháu đi học đi? "
Tình huống của cậu giáo viên đều biết, đặc biệt cùng bảo vệ trường học giải thích một tiếng, thế nên buổi sáng thứ hai đi học, chú Trần lái xe đưa cậu trực tiếp đến dưới lầu tòa giảng dạy, lại giúp cậu từ trong xe đi ra: "Chú cõng con đến lớp học ha?"
Thịnh Ý liên tục lắc đầu: "Không cần, con chống nạng đi là được. "
Chú Trần tuổi lớn rồi, cõng cậu lên lầu quá vất vả, hơn nữa da mặt cậu mỏng, lúc này thậm chí là giờ chào cờ buổi sáng, rất nhiều bạn học đều từ trong tòa nhà giảng dạy đi ra, cậu càng ngượng ngùng ở trước mắt bao người để cho người trong nhà cõng cậu đi lên.
Cầm nạng đang nghĩ muốn chậm rãi đi, từ tiền sảnh toàn nhà giảng dạy đi đến một người, không mặc đồng phục, T-shirt tay ngắn màu đen nằm giữa nền biển xanh trắng lộ ra vẻ đặc biệt bắt mắt. Thịnh Ý vừa định gọi hắn, đối phương đã đi đến.
Lục Kiêu nhìn tư thế của cậu, nói ngắn gọn: "Cậu cầm nạng, tôi cõng cậu lên."
Thịnh Ý "A" một chút: "Tôi tự mình đi..."
"Lầu bốn, chờ cậu leo lên lớp đã vào học rồi." Lục Kiêu trực tiếp hạ thấp thân người: "Leo lên."
Thịnh Ý không do dự quá lâu, tay phải cầm nạng, tay trái ôm lấy cổ Lục Kiêu, bị đối phương không tốn chút sức mà cõng lên.
Trên cầu thang đều là học sinh đi xuống, song thấy bọn họ đều tự giác nhường một lối nhỏ, leo lên cũng không quá khó khắn. Lúc này Thịnh Ý cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Lục Kiêu, trong lòng cư nhiên còn rất vui vẻ.
Lục Kiêu một hơi đi lên lầu ba, Thịnh Ý tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Lão đại, nếu cậu thấy mệt cứ để tôi xuống, tầng cuối cùng tôi có thể tự đi."
Nhưng Lục Kiêu chỉ nói một câu không sao, tốc độ không giảm, vững vàng cõng cậu lên lầu bốn, đưa vào phòng học.
Lúc này trong phòng học không có ai, các bạn học đều xuống chào cờ, Thịnh Ý được Lục Kiêu một đường thỏa đáng đưa đến chỗ ngồi của mình, cảm động thổi ra một tràng rắm cầu vồng: "Lão đại, cậu thật tốt! Tôi chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông nào đẹp trai mạnh mẽ như cậu!"
Lão đại nhà cậu buông cậu xuống, lập tức ánh mắt dừng trên bàn học của mình, ý vị sâu xa nhấc mí mắt lên nhìn cậu một cái.
Thịnh Ý không rõ nguyên nhân, theo ánh mắt của hắn nhìn, trên mặt bàn nhìn thấy một con đại vương bát sống động như thật.
Người vẽ tranh lúc ấy có lẽ rất tức giận, sợ người khác không biết thân phận đại vương bát này, còn đặt biệt ở trên mai rùa nhe nanh múa vuốt viết hai từ "Lục Kiêu".
Vừa nãy mới khen lão đại nhà cậu một người "đẹp trai mạnh mẽ": "......."
________________