Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không khí nhất thời tĩnh mịch giống như khi đi viếng lăng mộ.
Cũng may Lâm Dược đủ dũng khí, nhịn lại nhịp tim đang kinh hồn bạt vía mà cười ha ha hai tiếng, vội vàng giúp bạn cùng bàn đánh trống lãng: "Lục ca, ngươi đến rồi à? "
Lục Kiêu cũng không vì câu mạo phạm kia mà giận tím mặt như trong tưởng tượng của hắn, thản nhiên đáp một tiếng, rút ra mấy quyển sách luyện tập từ trong túi.
Lâm Dược vốn đối với Lục Kiêu tò mò vô cùng, thấy đối phương không có hung dữ như vậy, tựa hồ là có thể giao tiếp, vì thế thử thấp giọng hỏi: "Lục ca, buổi tối tự học hai ngày nay ngươi đều không có ở đây, có phải đi ra ngoài nhận việc không?"
Mấy người Lâm Dược tuy rằng đụng phải Lục Kiêu ở bên ngoài "đòi nợ", nhưng không hẹn mà cùng không nói cho các bạn học khác biết chuyện này. Tuy rằng đám người Lục Kiêu cạy khóa đe dọa đánh người thập phần thuần thục, nhìn qua cũng không giống người đứng đắn gì, nhưng cũng không giống loại côn đồ làm ra chuyện phạm pháp ác thập bất xá (1).
Lục Kiêu lại đáp một tiếng, mở sách ra bắt đầu làm đề.
Lâm Dược cũng không cảm thấy một người tầng lớp khác biệt như Lục Kiêu lại biết làm đề vật lý lớp 12, hoài nghi Lục Kiêu chỉ làm bộ, bất quá hắn đã thành công hòa hoãn không khí, vì thế không nói nữa, kéo Thịnh Ý đang cứng ngắc quay đầu lại.
"Bạn cùng bàn, lần sau cậu nói chuyện cẩn thận một chút." Hắn lặng lẽ nói với Thịnh Ý: "Tính tình Lục Kiêu thoạt nhìn cũng được, nhưng dù sao cũng là tên lăn lộn trên đường, vạn nhất cậu chọc hắn nóng nảy, thật sự có phiền toái cũng khó nói. "
Thịnh Ý không phục há miệng, nhưng không thể phản bác cái gì.
Những gì Lâm Dược nói rõ ràng là sự thật.
Nhưng so với những ký ức đã dừng lại ở một thời gian không gian khác, lần nữa cũng không một ai hiểu được.
——
Suy nghĩ cả một ngày, buổi tối lúc ngủ, Thịnh Ý lại mơ thấy cảnh tượng kiếp trước.
Là lúc cậu và Lục Kiêu vừa kết hôn.
Khi đó Thịnh Ý hận Lục Kiêu muốn chết, mỗi ngày đều ở nhà phát điên, gần như đập vỡ tất cả đồ dùng dễ vỡ. Quản gia cùng người giúp việc sợ đến run rẩy, nín thở trầm ngâm một chữ cũng không dám khuyên, Lục Kiêu lại không có phản ứng gì, chỉ là mặc cho cậu đập, đập xong liền cho người đổi mới, tựa hồ là cố ý để cho cậu phát tiết.
Thịnh Ý thấy Lục Kiêu thờ ơ, vì thế hạ độc chiêu.
Cậu bắt đầu tuyệt thực.
Quả nhiên, sau khi Lục Kiêu từ công ty trở về nghe nói cậu một ngày không ăn cơm, lập tức cau mày đi vào phòng ngủ, thanh âm rất trầm: "Thịnh Ý, đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn. "
"Có thể a." Thịnh Ý ngồi bên mép giường, lạnh lùng ngước mắt lên: "Chỉ cần anh đồng ý ly hôn, tôi lập tức ăn cơm. "
Những yêu cầu này cậu đã nhắc tới rất nhiều lần, Lục Kiêu cho tới bây giờ cũng không đồng ý, lần này cũng là cự tuyệt không chút do dự: "Không có khả năng. "
Thịnh Ý trong lòng bốc hỏa, nặng nề cười lạnh một tiếng: "Vậy anh cứ nhìn tôi chết đói đi. "
Lục Kiêu tựa hồ như bị đâm một nhát, hắn nhắm mắt lại, đi tới trước mặt Thịnh Ý, một gối quỳ xuống sàn nhà, cầm tay cậu mềm giọng: "Ý Ý, ăn cơm trước, ăn xong náo loạn như thế nào đều tùy em. "
Hắn dừng lại, âm thanh thì thầm "Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, vài ngày sắp đến tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em."
Lục Kiêu lúc này đã không còn là tiểu tử nghèo không có gì, không phải là vệ sĩ mấy năm trước đi theo phía sau Thịnh Ý. Hắn đã từ người thừa kế thăng chức lên thành người nắm quyền Lục thị xứng đáng với danh nghĩa, là nhân tố quý giá mới trong giới thương nhân trị giá mấy chục tỷ, vô số người tranh nhau đưa cành ô liu (2), tranh thủ tìm kiếm cơ hội hợp tác.
Nhưng ở trước mặt Thịnh Ý, dường như hắn không khác gì mấy năm trước, vẫn cam tâm tình nguyện nửa quỳ trước mặt đối phương, ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt Thịnh Ý nói chuyện, giống như vô luận hắn có đứng ở vị trí cao bao nhiêu, có được bao nhiêu tài phú không thể tính toán, Thịnh Ý đều sẽ là một viên kim cương được hắn nâng niu trong lòng.
Trái tim Thịnh Ý cũng có một chút chua xót, nhưng cậu lại nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, nghĩ đến mình bất quá chỉ là con chim cưng bị nam nhân trước mắt nhốt trong lồng vàng tùy ý đùa bỡn, mất đi tự do mất đi tôn nghiêm mất đi tất cả, hận ý trong lòng giống như độc dược lần nữa phun ra.
"Lục Kiêu, ý tứ giả vờ này của anh có buồn cười không?"
Cậu vứt bỏ tay người đàn ông, đứng lên, ngực phập phồng kịch liệt: "Anh cưới tôi không phải là để cho người khác xem sao? Anh biết rất nhiều người sau lưng cười nhạo xuất thân của anh, châm chọc anh đã từng đi theo tôi làm chó hai năm, hiện tại anh tiền đồ rộng lớn, cho nên ngược lại trả thù tra tấn tôi, để chứng minh cho người khác thấy tôi mới là trò đùa đó không phải sao!? "
"Nhà họ Thịnh ngã xuống, ba tôi bị bệnh, tôi là phế vật, ngay cả phá vỡ căn phòng này cũng không thoát được." Thịnh Ý nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt thấm ra nước mắt, "Anh hài lòng chứ? Anh bây giờ không phải nên tự hào sao? "
Lục Kiêu đứng lên, thân hình cao lớn trong nháy mắt tựa hồ có chút suy đồi mệt mỏi: "Ý Ý, tôi đã nói rồi, những ý nghĩ đó tôi chưa từng nghĩ qua. "
"Nhưng ngươi chính là làm như vậy." Thịnh Ý gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Lúc tôi gọi điện thoại cho anh, lúc tôi cầu xin anh giúp đỡ, anh ở đâu? "
Lục Kiêu nhìn mặt cậu, đáy mắt ẩn hiện đau đớn, hắn mở miệng tựa hồ muốn giải thích cái gì đó, nhưng Thịnh Ý đã lạnh lùng cắt đứt hắn.
"Đã không quan trọng nữa. Dù sao mọi thứ cũng đã xảy ra, tôi cũng không còn gì nữa. "
Lục Kiêu nhắm mắt lại, lời định nói nuốt trở về, cuối cùng chỉ còn lại một câu khô khốc "Xin lỗi".
Những lời này, hai người từ lúc gặp lại tới nay hắn đã nói qua vô số lần.
Nhưng nhiều lần nữa thì có ích lợi gì. Thịnh Hoài Minh vẫn còn đang mê man trong phòng chăm sóc đặc biệt, Thịnh Ý cũng không biết còn có thể đợi đến ngày cha mình tỉnh lại hay không.
"Ở cùng một chỗ với anh, tôi còn không bằng chết." Thịnh Ý nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của người đàn ông như bị đâm, trong lòng sinh ra một cỗ khoái ý trả thù, từng chữ từng chữ như lưỡi dao nhọn sắc bén nhất, tất cả đều đâm vào ngực nam nhân, "Hoặc là kết hôn với Phương Húc cũng không tệ, ít nhất anh ta còn có vài phần thích tôi. Hoặc là Mận Dần cũng có thể... Tôi thà kết hôn với họ, ngủ với họ, còn hơn ở bên anh! "
Ánh mắt Lục Kiêu sâu đến đáng sợ, hắn nắm chặt cổ tay Thịnh Ý: "... Đừng nói nữa. "
Thịnh Ý phảng phất như không nghe thấy, trên gương mặt xinh đẹp diễm tuyệt là một nụ cười châm chọc như lưỡi dao hàn: "Lý Tử Dần còn nói tôi ngủ cùng anh ấy một đêm liền chữa bệnh cho ba tôi, bây giờ ngẫm lại, khi đó tôi nên đáp ứng hắn ta ——"
Lục Kiêu kéo cổ tay Thịnh Ý, mạnh mẽ quật cậu xuống giường lớn trong phòng ngủ.
Những điều sau đó đều không kiểm soát được nữa. Ngay từ đầu Thịnh Ý còn không thể tin được Lục Kiêu thật sự sẽ làm gì cậu, bởi vì trong đêm tân hôn, cậu nói một câu "Đừng đụng vào tôi", Lục Kiêu coi như nhịn xuống. Mấy ngày sau cậu cơ hồ đều đem tới cho Lục Kiêu phiền não, buổi tối hai người căn bản không ngủ chung một phòng. Nhưng lúc này đây, Lục Kiêu dường như rốt cục mất đi khống chế.
"Ý Ý." Người đàn ông đặt cổ tay gầy gò của cậu lên trên tấm ga trải giường tối màu, trong mắt tựa hồ ấp ủ một cơn bão, "Đừng nói như vậy, tôi sẽ coi như là thật. "
Thịnh Ý lúc này mới thật sự sợ hãi. Cậu liều lĩnh đấu đá với Lục Kiêu, điên cuồng, chạy trốn... Tất cả đều không giúp được gì.
Cậu không phải đối thủ của Lục Kiêu, đối phương chỉ cần hạ quyết tâm không cho bản thân nhấn nhường cậu nữa, cậu cũng chỉ có thể mặc cho đối phương đùa bỡn, không hề có lực phản kháng.
Thịnh Ý khóc khàn giọng, cảm giác cả đời này mình chưa từng đau như vậy. Cậu vẫn cho rằng Lục Kiêu chỉ là chó không kêu, hiện tại mới biết kia nguyên lai là một con sói tham bạo tàn nhẫn, một khi gỡ bỏ ngụy trang, ngay cả cặn xương của cậu cũng phải nuốt chửng hầu như không còn.
Sau khi cơn bão chấm dứt, Lục Kiêu sai người nấu cháo lên, tự mình cầm thìa đút cho Thịnh Ý ăn. Thịnh Ý bướng bỉnh không mở miệng, Lục Kiêu nhìn hốc mắt và môi đã sưng đỏ của cậu, thản nhiên nói: "Em tuyệt thực một lần, tôi sẽ làm em một lần. Em chắc vẫn muốn tiếp tục?"
Thịnh Ý thiếu chút nữa bị tức giận mà khóc, đoạt lấy bát cháo ăn sạch.
Là vì quá khiếp sợ, cũng là vì quá đói.
Bởi vì uy hiếp của Lục Kiêu, cậu cũng không dám tuyệt thực nữa, nhưng ai có thể ngờ người họ Lục lại không biết xấu hổ như vậy, sau lần đầu tiên, hầu như mỗi đêm đều phải đem cậu ra làm.
Hắn thích ở bên tai cậu từng tiếng từng tiếng gọi cậu "Ý Ý", giống như thật sự đa tình thâm vậy. Hắn nói thêm rằng chỉ có thời gian này, cậu mới thật sự ngoan ngoãn.
Thịnh Ý không phân biệt được cái từ ngoan ngoãn này là ở đâu, cậu chỉ biết Lục Kiêu là một tên khốn kiếp, không biết xấu hổ, mỗi lần đều dốc hết khả năng điều động tất cả vốn từ vựng đi mắng hắn, sau đó lại bị Lục Kiêu dùng môi toàn bộ chặn lại.
Một giấc mộng phù phù trầm trầm trôi qua, khi Thịnh Ý tỉnh lại thì trời đã sáng, dưới mông một mảnh lạnh lẽo.
Cậu mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, hai má cùng lỗ tai đều đỏ lên, vừa tức vừa xấu hổ thiếu chút nữa thở không ra.
...... Lục Kiêu là tên khốn kiếp, ngoài đời khi dễ cậu, trong mộng còn muốn gây họa cho cậu!
Đại khốn kiếp!!!
Thịnh Ý sau khi chậm chậm tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra thì cũng đã tám giờ rưỡi, may mà hôm nay là cuối tuần, không cần đi học.
Dưới lầu TV đang bật, Thịnh Hoài Minh buổi sáng xem xong tin tức đã đến công ty, Tiết Mai đang vừa quét dọn phòng khách vừa dung hai mắt nhìn TV, thấy cậu xuống lầu lập tức chào hỏi: "Tiểu thiếu gia tỉnh rồi sao? Dì sẽ đi làm nóng lại bữa sáng cho con, con uống nước trên bàn trước. "
Thịnh Ý vừa uống nước ấm, vừa nhìn TV. Trên đó đang phát sóng một bộ phim truyền hình đô thị, nữ chính rất xinh đẹp, bộ phim tên là "Sự trả thù của người vợ".
Tiết Mai bưng bữa sáng lên bàn ăn, thấy Thịnh Ý đang xem TV, cười nói một câu: "Bộ phim truyền hình này xem cũng rất hay. "
Thịnh Ý đi tới ngồi xuống, cầm lấy bánh mì thuận miệng hỏi một câu: "Nói về cái gì vậy ạ? "
"Nữ chính là một thiên kim tiểu thư ôn nhu hiền thục, yêu một người đàn ông anh tuấn, cùng hắn kết hôn." Tiết Mai nói, "Nhưng sau khi kết hôn nàng mới phát hiện trượng phu nguyên lai là một tên cặn bã, không chỉ lợi dụng thân phận con rể tới cửa từng bước cướp đoạt gia tài nhà nàng, còn ngoại tình bạn thân tốt nhất của nàng! "
Thịnh Ý: "..."
"Nữ chủ vì thế dứt khoát rời khỏi nhà, một năm sau, lấy dung mạo đẹp hơn, tư thái càng sáng chói mắt một lần nữa trở về. Cô đã xây dựng một kế hoạch trả thù, để cho người đàn ông yêu cô một lần nữa, cướp lại những thứ thuộc về mình, sau đó nói sự thật cho người đàn ông, để anh ta đau đớn. "
"Nam nhân cặn bã quả nhiên bị nữ chính làm mê đến đầu óc choáng váng, không chỉ chia tay với người bạn thân tiểu tam kia, còn bị dụ dỗ giao tất cả tài sản trong tay cho nữ chính. Sau khi đạt được mục đích của mình, nữ chính không chút lưu luyến một cước đá văng nam nhân cặn bã, không để ý đối phương khóc rống quỳ cầu xin, cùng bạn trai mới chung thủy anh tuấn của mình lên máy bay đi kỳ nghỉ nước ngoài. "
Tiết Mai cảm thán: "Dì đã xem qua nhiều lần. Cốt truyện thực sự rất sảng khoái! "
Ánh mắt Thịnh Ý từ mờ mịt đến hưng phấn kích động —— cậu đã nói chuyện này sao lại nghe quen tai như vậy —— đây không phải là bản sao sao?
Lục Kiêu chính là tên cặn bã vô tình lãnh khốc kia, còn cậu chính là thê tử ôn nhu hiền thục kia a!!
Cậu bị Lục Kiêu đùa bỡn, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị thương nặng, thật vất vả mới có được cơ hội sống lại, vốn nghĩ tới cuộc sống an ổn bình tĩnh, không nghĩ tới Lục Kiêu lại âm hồn bất tán!
Thịnh Ý từ sau khi Lục Kiêu chuyển tới trường đã bị nghẹn khuất muốn chết, nhưng trước mắt bộ phim "Sự trả thù của người vợ" này lại cung cấp cho cậu linh cảm và suy nghĩ mới.
Kiếp trước cậu chịu hết những lăng nhục của còn chưa tính, một lần nữa sống lại, lại trước mặt họ Lục nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ, thế cho nên mọi người xung quanh đều cảm thấy cậu sợ Lục Kiêu, còn khuyên cậu không nên đi trêu chọc Lục Kiêu, dựa vào cái gì!?
Người làm sai cũng không phải là cậu, rõ ràng Lục mới là kẻ vong ân bội nghĩa, lấy ân báo oán.
Nếu như vận mệnh đã nhất định khiến cậu không thể tránh khỏi Lục Kiêu, thay vì lặp lại kết cục kiếp trước, chi bằng xuống tay trước, để Lục Kiêu cũng nếm thử tất cả những gì cậu đã trải qua!
Thịnh Ý càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này phi thường khả thi —— cậu biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, có thể nhắc nhở Thịnh Hoài Minh không nên trúng kế, chỉ cần nhà họ Thịnh và ba đều không có chuyện gì, thì Lục Kiêu sẽ không làm được gì cậu.
Sau đó cậu có thể từng bước công kích Lục Kiêu, để hắn cuồng si, vì mình mà móc tim móc phổi, tốt nhất là có thể hướng mình cầu hôn —— đến lúc đó cậu có thể hung hăng ném đi nhẫn cầu hôn, cười lạnh nói cho Lục Kiêu biết: Cầu tôi gả cho anh? Mộng tưởng! Họ Lục kia, không nghĩ tới đi, kỳ thật cho tới bây giờ tôi chưa từng thích anh!!
Ngẫm lại bộ dáng Lục Kiêu đến lúc đó muốn tin cũng không thể tin, đau khổ muốn chết, thậm chí khóc rống nức nở cầu xin mình, Thịnh Ý không khống chế được mà điên cuồng cười ra!
Cậu đặt bánh mì của mình xuống, không thể chờ đợi, vội vã vào phòng ngủ trên lầu.
Tiết Mai gọi cậu: "Tiểu thiếu gia, điểm tâm sao lại không ăn!? "
"Con có đại sự phải làm!" Thịnh Ý buông một câu, trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi ở trước bàn làm việc lấy ra một quyển sổ da trâu, một dòng tiêu đề đã được viết trên trang đầu tiên:
"Kế hoạch báo thù - làm thế nào để làm cho cặn bã họ Lục khóc vì cậu."
______
Tác giả có lời muốn nói:
Viết "Kế hoạch trả thù" nhưng đọc lại là "Những năm tôi lừa dối bản thân mình"
(1) Ác thập bất xá: 10 tội ác không thể tha thứ. Một là phản nghịch, hai là đại nghịch, ba là phản bội, bốn là hàng (giặc), năm là ác nghịch, sáu là bất đạo, bảy là bất kính, tám là bất hiếu, chín là bất nghĩa, mười là nội loạn.
(2) Ô liu: một biểu tượng của hòa bình.