Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rơi Xuống Vực Sâu
  3. Chương 11: Vậy cô gọi điện thoại cho ai?
Trước /20 Sau

Rơi Xuống Vực Sâu

Chương 11: Vậy cô gọi điện thoại cho ai?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mì đã nấu xong, không có gia vị gì quá nhiều, chỉ có mấy lá rau trang trí, Minh Sanh dùng canh gà mà dì Lưu để trong tủ lạnh làm nước mì.

Mùi thơm của bát mì gà nóng hổi xông vào mũi, Minh Sanh bưng mì ra khỏi phòng bếp, nhìn xung quanh một lượt, không thấy Thẩm Triều Uyên đâu.

Ngay lúc cô nghĩ có phải anh đã lên tầng nghỉ ngơi rồi hay không thì có tiếng bước chân từ xa đến gần.

Chỉ vài giây sau, Minh Sanh đã nhìn thấy Thẩm Triều Uyên đang đi từ trên tầng xuống.

Giờ phút này, anh không còn vẻ chán chường như lúc nãy, anh thay một bộ quần áo ở nhà, áo len màu xám nhạt, tóc ngắn đen nhánh sáng bóng mềm mại, vừa vặn chạm đến lông mày.

Thoạt nhìn cả người dịu dàng không ít, cũng nhiều hơn chút ấm áp.

Minh Sanh rất thích dáng vẻ này của anh, càng làm cho cô quen thuộc, giống như cái gì cũng không thay đổi.

Trước mắt anh chính là “anh”.

“Mì xong rồi.” Minh Sanh chỉ chỉ bát mì đang tỏa ra mùi hương trên bàn cơm.

Vì để không làm bẩn áo vest của anh, trước khi vào phòng bếp, Minh Sanh đã cởi ra, lúc này, trên người cô khoác một cái chăn mỏng để trên ghế salon ở phòng khách, còn không lớn bằng áo vest của Thẩm Triều Uyên.

Minh Sanh quấn chăn, nửa đùi đến đầu gối đều để lộ trong không khí, làn da mềm mại trắng nõn đã mơ hồ có chút tím tái.

“Em đi lên trước.” Minh Sanh giẫm lên đôi dép bông đi trong nhà, nhanh chóng đi về phía cầu thang, bây giờ cô cần tắm lại nước nóng gấp.

“Chờ chút.” Lúc Minh Sanh đi đến bên cạnh người anh, Thẩm Triều Uyên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng.

Minh Sanh dừng lại, nghiêng đầu, liếc gò má của anh, hơi mở môi: “Sao thế…?”

Lời còn chưa nói hết, trên vai đột nhiên có thêm sức nặng, Thẩm Triều Uyên hơi nghiêng người, vừa rồi lực chú ý của Minh Sanh đều tập trung ở nửa thân trên của anh, căn bản không chú ý tới trên tay anh còn cầm đồ.

Là đồ giống như cô hay mặc, váy ngủ bông dài đến mắt cá chân.

Váy ngủ là loại cài cúc dài[1], nói là váy ngủ, càng giống bản cải tiến của áo choàng bông hơn.

[1] Là cái váy ngủ kiểu như này nè mọi người, mà nó có cúc á:33

Thẩm Triều Uyên choàng váy ngủ lên người cô, sau đó cài từng cái cúc một.

Động tác kiên nhẫn cẩn thận, dịu dàng đến lạ.

Thẩm Triều Uyên ngồi xổm trước mắt cô, thay cô cài cúc áo.

Nhưng Minh Sanh lại xuyên qua mặt của anh, thấy được những thứ đã qua từ lâu.

Sườn mặt của Thẩm Triều Uyên bây giờ cực kỳ giống anh ấy.

Lúc này, Minh Sanh cảm thấy hai tay của mình bị kéo ra hai hướng đối lập nhau.

Một bên nói cho cô biết, những thứ này đều là giả, người trước mắt cô không phải anh ấy.

Bên kia thì dụ dỗ cô cứ chìm vào đi, sự thật luôn làm cho người ta đau khổ, cô đã nhận đã đủ đắng cay rồi, hà tất phải tra tấn bản thân như vậy.

Giúp cô cài cúc áo xong, Thẩm Triều Uyên đứng dậy, cả khuôn mặt đều chiếu vào trong mắt Minh Sanh.

Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Minh Sanh lập tức tỉnh táo lại.

Cứ cho là giống đi… thì sao chứ, rốt cuộc cũng không phải một người.

Nhưng Minh Sanh vẫn không kìm lòng được nâng tay lên che khuôn mặt anh, cẩn thận chạm vào.

Sau đó chậm rãi chuyển qua phía bên phải.

Đáy mắt cô vô thức toát ra tình ý quyến luyến, thành công đâm vào mắt Thẩm Triều Uyên.

Cũng không biết vì sao mà thấy ánh mắt này của cô đang nhìn mình, Thẩm Triều Uyên lại cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng trong mắt cô chính là khuôn mặt của anh, nhưng Thẩm Triều Uyên lại có loại cảm giác bất an xẹt qua ngực.

Loại bất an này làm cho Thẩm Triều Uyên rất lạ lẫm, thậm chí là kháng cự sự xuất hiện của nó.

Minh Sanh dần dần tỉnh táo lại, những nỗi niềm trong đáy mắt từ từ biến mất, bàn tay phủ trên mặt anh cũng buông xuống.

Sự tách rời đột ngột khiến trong lòng Thẩm Triều Uyên bỗng dâng lên một nỗi buồn vô cớ.

Hôm nay anh rất không bình thường, có lẽ bởi công việc quá mệt mỏi, anh nghĩ.

“Sau này anh thức khuya ít thôi, không tốt cho cơ thể đâu.” Sau khi thu tay lại, Minh Sanh mở miệng dặn dò.

Trong lời nói đầy vẻ quan tâm và lo lắng.

Thẩm Triều Uyên gượng gạo gật gật đầu để che giấu sự thất thần vừa rồi của bản thân.

Sau khi Minh Sanh lên tầng, Thẩm Triều Uyên vào phòng ăn.

Sợi mì còn bốc hơi nóng, mùi thơm của canh gà đậm đặc, thật ra anh không quá đói, càng không có khẩu vị gì.

Nhưng nghĩ đến đây là bát mì mà Minh Sanh chịu lạnh làm cho anh, Thẩm Triều Uyên đột nhiên muốn nếm thử.

Anh cầm lấy đôi đũa, gắp một chút rồi bỏ vào trong miệng.

Vị canh gà quả thật rất đậm.

Ăn được một nửa, động tác của Thẩm Triều Uyên bỗng nhiên dừng lại, đêm nay, bản thân anh có chút buông thả rồi.

Không nên như vậy.

Mì còn dư lại nửa bát, mãi đến khi nước canh đông lại, Thẩm Triều Uyên cũng không chạm vào một lần.

Sau khi Minh Sanh tắm nước nóng thì lập tức nằm ngủ trên giường.

Chờ đến khi Thẩm Triều Uyên rửa mặt xong đi vào, trong phòng lờ mờ, chỉ nhìn thấy thấp thoáng trên giường có một chỗ hơi nhô lên.

Đây là phòng ngủ của Minh Sanh, anh biết, nhưng vẫn đi vào.

Đến khi nằm ở bên cạnh cô, trong lòng Thẩm Triều Uyên vẫn còn một lực ngăn cản bản thân, nói: Có lẽ mày nên quay về phòng ngủ của mình đi.

Chỉ là lúc nghĩ những điều này, tay của anh đã vòng ở sau lưng Minh Sanh rồi.

Mọi chuyện dường như đã không còn đường lui.

Lúc ôm lấy cô, những chuyện muộn phiền đột nhiên biến mất một cách thần kỳ.

Loại cảm giác kỳ diệu này, trước kia Thẩm Triều Uyên chưa bao giờ có được.

Thẩm Triều Uyên nhắm mắt lại, thoáng chốc, anh tham lam muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.

Cảnh ban đêm âm thầm biến đổi, trên giường, hai người dựa sát vào nhau, tư thế thân mật, giống như một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.

———

Thoắt cái đã đến Tết Dương lịch, căn hộ của Minh Sanh cũng đã sửa sang lại được kha khá, cô định nghỉ đông xong sẽ vào ở.

Trước chiều tối Tết, Minh Sanh ăn mừng giao thừa với hai người bạn cùng phòng, Diệp Tử vẫn vắng mặt như trước, cô ấy đi nghỉ phép ở nước ngoài với chồng sắp cưới.

Trừ mặt khác ra, các cô cũng chỉ là một đám người bình thường mà thôi, nói là giao thừa, thật ra cũng chỉ là thay đổi lý do phàm ăn.

Nhà hàng là do Nghiên Nghiên đặt, mùi vị rất ngon, chỉ là tốc độ mang thức ăn lên hơi chậm.

Vì chuyện này mà còn bị Nhuế Giai phàn nàn, nói không bằng đi ăn lẩu cho rồi, nói xong liền lấy điện thoại di động ra, muốn đặt chỗ, nhưng lúc nhìn số người đang xếp hàng trên phần mềm nhỏ kia là 538 người, lập tức rút lui.

Sau khi ăn cơm tối xong, chỉ còn hơn 10 phút nữa là đến 0 giờ, cũng may là từ nhà hàng đến quảng trường cũng không xa lắm.

Ba người vội vàng đến quảng trường đông đúc, trên màn hình to đã bắt đầu đếm ngược chúc mừng năm mới.

Minh Sanh bị kéo đi, đứng ở một vị trí rất tốt, vừa dễ thấy rõ toàn bộ màn hình lớn đang đếm ngược 10 giây.

Ba giây cuối cùng, tất cả mọi người đều hô rất lớn.

“Ting” một tiếng, tiếng chuông năm mới gõ vang.

Điện thoại di động trong túi của Minh Sanh lặng lẽ sáng lên hai lần.

Mọi người đứng đầy ở quảng trường hoan hô, bọn họ chúc mừng lẫn nhau, ôm, thậm chí còn hôn nhau.

Tất cả mọi người rất hạnh phúc, cho một năm mới một cái ôm thật lớn.

Trong mắt người của thế hệ trước, chỉ sau giao thừa, năm mới năm cũ lật lại như một quyển sách, nhưng trong mắt của người trẻ tuổi, khi tờ lịch lật sang một tờ mới, bọn họ cũng đã bước vào một năm mới rồi.

Đêm nay, tinh lực của người trẻ tuổi phát huy tác dụng vô cùng mạnh mẽ.

Đám người náo nhiệt, hỗn loạn nhưng lại không cảm thấy buồn phiền, trái tim của Minh Sanh đã rất lâu rồi không đập mạnh vì chuyện gì, lúc này lại đập thật nhanh.

Giống như ruộng đồng khô cạn đột nhiên nghênh đón một trận mưa, rõ ràng vẫn là mùa đông, nhưng lại như xe lửa đột nhiên tăng tốc, một đường chạy như bay đến mùa xuân, vạn vật đều sống lại.

Cảnh tượng vui vẻ vãn dần, ba người Minh Sanh cũng chuẩn bị về khách sạn đã đặt trước.

Hết cách rồi, giờ này ký túc xá đã sớm đóng cửa, cho nên bọn họ trực tiếp xin nghỉ, định ở qua đêm bên ngoài.

Khách sạn cũng là do Nghiên Nghiên đặt, là phòng tổng thống, lúc Hà Nhuế Giai đi vào, còn giật mình một trận, nói Tần Nghiên Nghiên, sao đột nhiên cậu lại hào phóng như vậy, rõ ràng là cậu không chịu dùng một chút tiền nhỏ nào của mình mà?

Tần Nghiên Nghiên ấp úng, không có ý định trả lời cô ấy, lại bị Hà Nhuế Giai quấn lấy, hai người cãi nhau ầm ĩ, lượn quanh người Minh Sanh.

Minh Sanh nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, một bên cầm điện thoại, định xem đồ mà mình mua đã đến chưa.

Sau kì nghỉ đông, rất nhanh sẽ phải nghênh đón mùa tốt nghiệp, Minh Sanh định tặng cho các cô ấy một phần quà tốt nghiệp.

Ngoài vẽ tranh ra thì cô cũng không biết gì nhiều.

Vì vậy Minh Sanh quyết định vẽ cho mỗi người một bức tranh.

Bốn năm này rất may mắn vì gặp được các cô ấy.

Phần quà này cũng xem như là một dấu chấm hết cho bốn năm viên mãn.

Đã đến lúc, mỗi người các cô đều phải hướng về một cuộc sống mới, có lẽ sẽ chia ly, có lẽ sẽ gặp lại nhau.

Minh Sanh mở điện thoại lên, phát hiện trên WeChat có mấy cái chấm đỏ, cô không nghĩ quá nhiều bèn bấm vào, chỉ là còn chưa kịp thấy rõ là ai nhắn tin thì hai người bên cạnh đột nhiên xông tới, đụng vào vai cô.

Minh Sanh nhìn sang, là Nghiên Nghiên chạy tới cầu cứu cô.

Để tránh cho điện thoại bị rơi, ngón tay của cô giữ chặt màn hình, nhưng dù như vậy, điện thoại di động của cô vẫn suýt chút nữa thì rơi xuống, cũng may là tay cô nhanh chóng bắt lấy, về sau ổn định mới nâng tay kia lên giữ Tần Nghiên Nghiên ở sau lưng, trong mắt ẩn chứa sự bất đắc dĩ, nói với người trước mặt: “Đừng bắt nạt cậu ấy nữa.”

Sau khi Minh Sanh nói xong, Hà Nhuế Giai mới buông tha cho Tần Nghiên Nghiên và cái bí mật nhỏ của cô ấy.

Giải quyết xong chuyện đùa giỡn giữa hai người, Minh Sanh lại lần nữa chú ý đến WeChat.

Chỉ là lúc nhìn qua, cả người cô như rơi vào bất động, máu trong cơ thể lúc này cũng giống như ngừng chảy.

Đại não Minh Sanh trống rỗng, chấm đỏ trên giao diện hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Từ ba mươi hai phút trước 0 giờ.

Ghi chú đơn giản: Lâm Thuật Ngôn.

Lời chúc đơn giản: [Năm mới vui vẻ!]

Minh Sanh sửng sốt nhìn giao diện.

Đã bao lâu rồi không liên lạc, hình như là hơn một năm.

Mấy năm này, anh vẫn luôn đi lưu diễn với ban nhạc ở khắp nơi trên thế giới.

Bận rộn mãi cho đến giao thừa, lúc cô gọi điện thoại cho chú thím, hai người đều phàn nàn sao cô lại bận rộn như vậy, bận đến nỗi giao thừa cũng không có thời gian về nhà.

Sau khi suy nghĩ ngẩn ngơ, Minh Sanh nhanh chóng trả lời anh: [Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ.]

Lời nói đơn giản, nhưng đã ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, cũng chỉ có cô biết rõ.

Sau khi nhắn tin chúc mừng năm mới, Minh Sanh có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế xóa hết mấy cái tin tức bừa bãi lộn xộn và tài khoản công khai còn lại.

Chấm đỏ đã không còn, trong lòng của cô lại đột nhiên cảm thấy giống như thiếu chút gì đó.

Đêm đã khuya, ngay tại lúc cô định để điện thoại di động xuống, đột nhiên có cuộc gọi tới, dãy số đến từ nước ngoài.

Khoảnh khắc ánh mắt tập trung này, Minh Sanh có thể cảm nhận được rõ ràng cách trái tim mình đang đập mãnh liệt, còn đập mạnh hơn cả lúc trước.

———

Trong đêm giao thừa, sàn nhảy trong quán bar tưng bừng nhộn nhịp, Triệu Tiết đang nhảy với cô bạn gái nhỏ, âm thanh ầm ĩ lấn át tiếng chuông điện thoại di động kêu liên tục.

Điện thoại di động trong túi sáng rất nhiều lần, anh ta đều không chú ý tới, vẫn là cô bạn gái nhỏ của anh ta chú ý đến trước.

Bạn gái đụng vào eo của anh ta, nhắc nhở: “Điện thoại di động của anh cứ sáng mãi kìa, có khi có người tìm đó.”

Sau khi được bạn gái nhắc nhở, Triệu Tiết mới chú ý tới, anh ta lấy điện thoại ra, tùy tiện liếc qua, chờ đến khi thấy rõ tên người gọi đến, lập tức thu hồi vẻ mặt phóng túng, vội vàng nói câu đi ra ngoài một chuyến trước với bạn gái, sau đó rời khỏi sàn nhảy.

Triệu Tiết không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt như thế này mà Thẩm Triều Uyên còn gọi điện thoại cho anh ta.

Chỉ có điều điện thoại vừa được kết nối, anh ta còn chưa tới kịp nói chúc mừng năm mới thì tiếng nói gấp gáp của Thẩm Triều Uyên đã vang lên: “Minh Sanh có liên lạc với cậu không?”

“Chị dâu? Với em?” Triệu Tiết bị anh hỏi cái này, suýt chút nữa thì trái tim đã ngừng đập, sao anh ta lại liên lạc với chị dâu vào lúc này chứ, càng làm cho anh ta giật mình là tại sao Thẩm Triều Uyên lại phải hỏi anh ta vấn đề như vậy.

“Rốt cuộc có hay không?” Thẩm Triều Uyên dần mất kiên nhẫn.

Triệu Tiết vội vàng rời khỏi giao diện trò chuyện, kiểm tra từng phần mềm, đều không nhìn thấy tin nhắn của chị dâu.

Anh ta nhanh chóng trả lời: “Không có, chị dâu không liên lạc với em, không phải bây giờ chị dâu nên ở cùng với anh sao?”

Bên Thẩm Triều Uyên đang là ban ngày, anh nghe bên Triệu Tiết có chút om sòm, không nhịn được xoa nhẹ ấn đường, trong lồng ngực tràn đầy bực bội.

“Tôi đang ở nước ngoài.”

Triệu Tiết vỗ đầu một cái: “Suýt chút nữa thì em quên, anh lại đi công tác rồi.” Đều do anh ta chơi vui quá rồi.

Sau khi biết Minh Sanh không tìm Triệu Tiết, Thẩm Triều Uyên liền cúp điện thoại.

Giữa ban ngày ban mặt, Thẩm Triều Uyên đứng trước cửa sổ, không bận tâm đến cảnh sắc tráng lệ bên ngoài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat.

Ánh mắt chăm chú rơi vào một giờ trước, không biết tại sao anh lại xúc động đăng bài chúc mừng năm mới.

Mãi đến cuối cùng, Thẩm Triều Uyên lại gọi một cuộc điện thoại, âm thanh thông báo máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin…”

Vậy cô gọi điện thoại cho ai?

———

Lời của tác giả:

Đã cập nhật, để mọi người chờ lâu rồi ~

Chờ sang chương kế tiếp tôi sẽ sửa lỗi chính tả, nếu như có ~

Thứ bảy này nhất định sẽ cho cập nhật cho mọi người đến béo ú, viết năm nghìn chữ, dựng cờ!

Chủ nhật cũng vậy!

Tôi tin bản thân mình!

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giá Lại Có Một Người Như Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net