Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày mà vợ chồng Phượng gia đến, là ngày hai mươi sáu tháng ba, qua hai ngày nữa là sinh nhật ba tuổi của Bảo Nhi:
Phượng Trữ thu xếp tổ chức sinh nhật cho nữ nhi bảo bối, nhưng Bảo Nhi nhớ mãi không quên chuyện chưa lấy được nguyên bảo từ tay Nhị bá phụ, nàng lặng lẽ hỏi Long Tam: “Phụ thân, phụ thân đã nói sinh nhật có thể được nhận lễ vật, vậy có được giống như năm mới không, có thể xin Nhị bá phụ nguyên bảo không?”
Long Tam xoa xoa đầu Bảo Nhi, nhớ tới bộ dáng Long Nhị mấy tháng này nhìn thấy Bảo Nhi liền lựa đường vòng mà đi liền buồn cười, ai bảo ánh mắt của Bảo Nhi ai oán như hổ rình mồi rất dọa người, dù là Long Nhị gia thanh danh hiển hách vang dội bên ngoài cũng không chịu nổi: Long Tam ôn nhu đáp lời Bảo Nhi: “Sinh nhật có thể được nhận lễ vật, để phụ thân thay Bảo Nhi kiếm nguyên bảo, được không?”
Bảo Nhi cắn cắn môi, nho nhỏ giọng nói: “Ca ca cũng nói muốn giúp Bảo Nhi kiếm, nhưng là Bảo Nhi không cần: Bảo Nhi đã đáp ứng với nương nương rồi, Bảo Nhi muốn tự mình kiếm:”
Long Tam hết chỗ nói, đau lòng ôm Bảo Nhi, oa nhi này vừa thẹn thùng lại cố chấp, mà Long Nhị cũng cố tình cứng đầu cứng cổ coi trọng mặt mũi, kiên quyết không chịu xì ra nguyên bảo, nói gì cũng không chịu nghe: Long Tam nghĩ, nhất định phải tìm biện pháp khiến cho Long Nhị theo, để con gái vui vẻ:
Phượng Trữ tất nhiên cũng biết tâm tư của con gái, đứa bé này có khi nói cái gì cũng nghe, có khi lại đặc biệt kiên quyết theo ý mình, Phượng Trữ thật không nghĩ tới Long Nhị có thể hào phóng tặng cho bảo thạch tốt như vậy, nhưng việc kiếm nguyên bảo Bảo Nhi đã khắc ở trong lòng, Long Nhị chết sống gì cũng không muốn cho, vì thế Phượng Trữ cân nhắc nửa ngày, rốt cục có hành động:
Nàng bế Bảo Nhi, lặng lẽ ẩn vào tiểu viện của Long Nhị, Long Nhị đi vắng, Phượng Trữ dặn Bảo Nhi chớ có lên tiếng, ôm nàng tránh trái tránh phải né hết phó dịch thủ vệ trong viện, cuối cùng lẻn vào thư phòng của Long Nhị:
Vào trong phòng, Bảo Nhi thật sự nhịn không được, nói nhỏ: “Nương nương cũng biết bay, thật là lợi hại:”
“Đó là đương nhiên:” Phượng Trữ hôn nàng một cái, đắc ý dào dạt:
“Vậy nương nương lợi hại hơn hay là phụ thân lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là nương lợi hại hơn rồi:”
“Vì sao?” Bảo Nhi tò mò:
“Bởi vì ta là nương a, nương luôn so với phụ thân lợi hại hơn:” Phượng Trữ một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, Bảo Nhi thụ giáo, dùng sức gật đầu:
Phượng Trữ thả Bảo Nhi xuống dưới đất, đưa tay mở ngăn tủ của Long Nhị, nàng lợi dụng vóc dáng nhỏ bé của Bảo Nhi nhìn không tới, thả một khối nguyên bảo cùng một phong thư vào trong ngăn tủ, sau đó lại giả bộ vẫy tay, nói: “Ai nha, Bảo Nhi, mau đến xem:”
Bảo Nhi ngưỡng đầu sốt ruột: “Nương nương, ta nhìn không tới:”
Phượng Trữ bế nàng lên, chỉ vào khối nguyên bảo cùng bức thư kia nói: “ Bảo Nhi, Nhị bá phụ để lại cho con khối nguyên bảo cùng một bức thư kìa:”
Bảo Nhi kinh hỉ nhếch môi nở nụ cười, âm điệu non nớt dương cao cao: “Nguyên bảo?”
“Đúng rồi, con xem, đây không phải là nguyên bảo sao?” Phượng Trữ dỗ Bảo Nhi: “Chúng ta nhìn xem bức thư Nhị bá phụ để lại cho con nói cái gì, được không?”
Bảo Nhi gật gật đầu, Phượng Trữ giả vờ giả vịt cho Bảo Nhi bóc thư mở ra, nàng nhỏ giọng đọc từng chữ từng chữ cho Bảo Nhi nghe: “ Bảo Nhi ngoan ngoãn…” Xưng hô này làm cho Bảo Nhi thẹn thùng nở nụ cười, dúi đầu vào hõm vai Phượng Trữ, Phượng Trữ xoa xoa đầu nhỏ của Bảo Nhi tiếp tục đọc: “Nhị bá phụ đem nguyên bảo đặt ở trong phòng, nếu Bảo Nhi thông minh, chắc chắn có thể tự mình tìm được: Nếu tìm được, nguyên bảo là của con, việc này là bí mật, không được nói cho người khác biết: “
Bảo Nhi chớp chớp mắt, nội dung bức thư nàng nghe không hiểu gì cả, hỏi Phượng Trữ: “Nương nương, Nhị bá phụ là nói cái gì vậy?”
Phượng Trữ nói: “Nhị bá phụ là nói, bá phụ đem nguyên bảo giấu ở trong đây, muốn đưa cho Bảo Nhi, Bảo Nhi tìm được thì nguyên bảo này là thuộc về Bảo Nhi: Nhưng chuyện này là bí mật, Bảo Nhi đừng nói cho người khác biết:”
“Vì sao là bí mật?” Bảo Nhi đối việc này thực không rõ:
Phượng Trữ ngẩn người, nghĩ nửa ngày đáp: “Bởi vì Nhị bá phụ xấu hổ:”
Bảo Nhi nhăn mày nghĩ nghĩ, gật gật đầu đáp: “Ra là Nhị bá phụ sẽ xấu hổ:”
“Đúng, đúng, chính là Nhị bá phụ sẽ xấu hổ, cho nên bá phụ không tự tay đưa cho Bảo Nhi được, vì thế bá phụ giấu đi cho Bảo Nhi tự mình tìm: Nhưng mà bá phụ nói cho nương biết, cho nên nương mang Bảo Nhi đến tìm:”
Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào cái nguyên bảo kia, hỏi: “Vậy hiện tại nguyên bảo này coi như là Nhị bá phụ cho Bảo Nhi sao?”
“Đương nhiên:” Phượng Trữ đối Bảo Nhi cười, nói: “Con mau lấy đi:”
Bảo Nhi vươn tay mập mạp phấn nộn đến, cầm lấy nguyên bảo đưa cho Phượng Trữ: “Nương nương, Bảo Nhi rốt cục cũng kiếm được nguyên bảo, cho nương nương:”
Phượng Trữ ha ha cười, dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi: “Nương cám ơn con: Chúng ta bây giờ lặng lẽ rời đi, Bảo Nhi đừng quên Nhị bá phụ sẽ xấu hổ, cho nên việc này không thể nói cho Nhị bá phụ biết nga:”
Bảo Nhi gật đầu đáp ứng, Phượng Trữ liền mang theo nàng lén lút rời khỏi tiểu viện của Long Nhị: Nhưng một hồi sau đến tiểu viện của mình, chỉ thấy nha hoàn vô cùng lo lắng đi đến: “Phu nhân, Phượng lão gia cùng Phượng phu nhân đã tới, trước mắt đang ở khu nhà chính, Tam gia sai người tìm phu nhân khắp nơi…”
Phượng Trữ vừa nghe, hưng phấn trong lòng không biết sao tiêu hơn phân nửa, nàng đúng là đã đem chuyện nhà mẹ đẻ hoàn toàn quên hết, nay bọn họ đến, không biết là có phải lại đến náo loạn không:
Phượng Trữ ôm Bảo Nhi đi đến, ba huynh đệ Long gia cùng vợ chồng Phượng gia chia ra ngồi hai bên, không khí có chút khẩn trương: Phượng Trữ đứng ở cửa, bỗng nhiên cảm giác xấu hổ, Bảo Nhi nho nhỏ giọng nói: “Nương nương, là ông bà ngoại:”
Phượng Trữ lấy lại bình tĩnh, nhìn thoáng qua Long Tam, hắn ngồi ở kia, cũng không có đứng dậy đón nàng, chỉ cho nàng một ánh mắt: Phượng Trữ ôm Bảo Nhi đi vào, đối vợ chồng Phượng gia hành lễ: “Cha, nương:” Bảo Nhi nhu thuận đi theo Phượng Trữ cũng gọi: “Ông ngoại, bà ngoại:”
Phượng Trác Quân nhìn thấy Bảo Nhi cùng Phượng Trữ có vẻ thật cao hứng, lên tiếng đáp, đứng dậy bế Bảo Nhi qua, ngồi xuống đặt Bảo Nhi lên đùi, hỏi: “ Bảo Nhi đã lớn hơn rồi nhỉ, có nhớ ông ngoại không?”
Bảo Nhi đáp : “Nhớ:” Điều này làm cho Phượng Trác Quân cười loan mi: Hắn lại hỏi: “ Bảo Nhi cùng nương mới vừa đi đâu chơi đó?”
“Đi đến tiểu viện của Nhị bá phụ:” Lời Bảo Nhi vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều rất khó xem: Kiều Lỵ hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Trữ một cái, Phượng Trác Quân vẻ mặt xấu hổ, cẩn thận nhìn nhìn huynh đệ Long gia:
Long Tam vẫy vẫy tay, kêu: “ Bảo Nhi, lại đây ngồi với phụ thân:”
Bảo Nhi nghe lời giơ chân nhỏ bước qua, tiến sát vào trong lòng Long Tam nho nhỏ giọng báo tin vui: “Phụ thân, Bảo Nhi lấy được nguyên bảo rồi: Nhị bá phụ xấu hổ không tự đưa cho Bảo Nhi mà để ở trong phòng chờ Bảo Nhi tự mình đi lấy, còn để lại thư cho Bảo Nhi nữa:”
Thanh âm của Bảo Nhi tuy nhỏ nhưng Long Nhị lại có thể nghe thấy, nghe xong hắn bị sặc luôn, khụ khụ điên cuồng: Hắn xấu hổ? Hắn để lại nguyên bảo trong phòng chờ Bảo Nhi đi lấy? Còn để lại thư? Hắn hung hăng trừng Phượng Trữ, ánh mắt Phượng Trữ phiêu phiêu hướng ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn ngó lơ hắn:
Long Tam có chút muốn cười, nương tử của hắn thật sự là thuộc phái hành động, hắn còn đang suy nghĩ biện pháp, nàng đã đem sự tình xử lý xong xuôi, đáng tiếc là bị tiểu đầu đất Bảo Nhi làm cho lộ hết: Bảo Nhi còn nhỏ giọng cùng hắn nói: “Phụ thân, việc này ta không thể nói cho Nhị bá phụ biết, chỉ nói với phụ thân thôi:”
Long Nhị đột nhiên quay người lại, hướng Bảo Nhi rành mạch nói: “ Bảo Nhi, ta nghe thấy rồi:”
Thân nhỏ của Bảo Nhi chấn động, lo lắng cứng đờ ra, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng, không biết nên nói cái gì, nàng rõ ràng chỉ nói cho ông ngoại cùng phụ thân, tại sao Nhị bá phụ cũng biết? Nàng suy nghĩ loanh quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thiếu chút nữa là khóc:
Phượng Trữ tiến lại ôm Bảo Nhi vào trong lòng dỗ, vừa bực bội trừng Long Nhị một cái, Long Nhị dương dương tự đắc, làm như không có việc gì ngồi thẳng: Kiều Lỵ thờ ơ lạnh nhạt ngồi một bên hồi lâu, đột nhiên nói: “Phượng Phượng, lần này cha mẹ đến đây, thứ nhất là muốn mừng sinh nhật Bảo Nhi, thứ hai là, con quấy rầy Long gia đã lâu, dù sao cũng là hạ đường chi phụ, vẫn là không nên quấy rầy nhà người ta, nương tới đón con và Bảo Nhi về nhà:”
Lời vừa nói ra, mọi người đều là sửng sốt, Kiều Lỵ mặt không chút thay đổi ngồi yên, giống như đang chờ Long gia tiếp chiêu: Nhưng Phượng Trữ lại là người đầu tiên có hành động, nàng đi tới cửa, gọi một nha hoàn, đem Bảo Nhi giao cho nàng: “Mang tiểu thư đi ra ngoài chơi:” Lại đối Bảo Nhi nói: “Cha mẹ cùng ông bà ngoại có việc cần nói chuyện, Bảo Nhi ngoan, cùng tỷ tỷ đi chơi một lúc nhé:” Bảo Nhi không muốn đi, nhưng bị biểu tình nghiêm túc của Phượng Trữ làm cho sợ, vì thế ngoan ngoãn theo tỷ tỷ nha hoàn rời đi:
Phượng Trữ quay đầu lại, trực tiếp hỏi Kiều Lỵ: “Nương, lúc trước người mọi cách dụng tâm, muốn cho ta có thể làm con dâu của Long gia, nay Long gia tiếp nhận ta, người còn nói như vậy, là ý như thế nào?”
Kiều Lỵ nghiêm trang: “Lời này con có thể hỏi người nhà Long gia, lúc trước kiểu gì cũng không có chút hoà nhã, nay con còn có nữ nhi, bọn họ lại bỏ qua tất cả đón con trở về, đó là ý như thế nào?”
Long Tam nhíu mày, Long Nhị cười, hai người đang định nói chuyện, Phượng Trữ lại hướng bọn họ khoát tay chặn lại: “Tướng công, tấm lòng của ngươi ta nếu không tin, chắc chắn sẽ không cùng ngươi trở về, cho nên lý do của ngươi ta có thể nói: Nhị bá, ngươi cười trông giả tạo như vậy, chắc chắn lại nghĩ đến quỷ kế gì đây, cho nên nói hay không cũng thế:”
Long Nhị Long Tam đồng thời nhướng mày, biểu tình trên mặt đều nhất trí: Long Đại ở một bên trầm mặc không lên tiếng, đưa tay bưng bát trà uống ngụm trà, nhưng thân là võ tướng cái khí thế uy nghiêm dĩ nhiên tràn ngập, Phượng Trữ nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy Long Đại rất thong thả, mọi người cứ tùy tiện nói chuyện, nếu mãi mà không giải quyết được thì lão tử vác đao tới giải quyết: Nàng bình tĩnh nhìn Kiều Lỵ nói: “Nương, đừng nếu nói đến người khác, người phải hiểu rõ mọi chuyện thì mới nói, hai nhà Long Phượng chúng ta cũng có nhiều sâu xa, ta cùng với Long Tam lại trải qua mấy năm khúc chiết mới có hôm nay, mọi người sao không đem tất cả những khúc mắc nói ra, chân thành bày tỏ, cùng nhau giải quyết:”
Kiều Lỵ vỗ tay ghế, cả giận nói: “Con đây là khuỷu tay chìa ra bên ngoài sao? Chớ quên ai mới là cha mẹ ruột của con đó:”
Phượng Trữ khoa tay múa chân đáp: “Nương nói lời này thật không thực tế, người xem, cánh tay vốn phải chìa ra bên ngoài mới có thể cử động linh hoạt, cánh tay mà không như thế thì coi là phế: Nương nếu cảm thấy chuyện có chút khó nói, có lẽ có thể cùng nữ nhi lén tâm sự không? Chúng ta cùng nhau thương nghị:”
“Hừ, con nghĩ nam nhân của con là núi có thể dựa vào sao? Nha đầu ngốc, con mang theo đứa nhỏ không biết là con ai, là nam nhân khác thì đã không bao giờ chấp nhận con nữa, bọn họ lại cư xử như thế chắc chắn là bụng dạ khó lường: Chân tình gì gì đó đều là giả, chỉ có cha nương mới có thể vì tốt cho con:” “Nếu thực là như thế, vì sao cha nương thời điểm Long Tam tìm ta không đến ngăn cản, vì sao lại chờ đến lúc ta trở lại Long gia mới tới tìm ta, thời gian dài như vậy, người nhà Long gia bụng dạ khó lường trong miệng cha nương kia đã có thể giết ta trăm ngàn lần, có thể lợi dụng Bảo Nhi mà bức ta làm chuyện ta không muốn, đợi đến lúc này hai người mới đến, có lẽ chỉ kịp nhận xác hai mẹ con ta hoặc là thấy được thảm trạng không cách nào cứu vãn: Bây giờ mới đến nói muốn tốt cho ta, có thể thay đổi cái gì?” Phượng Trác Quân nghe mà hốt hoảng: “Phượng Phượng, bọn họ quả nhiên là đối xử với con không tốt sao?”
“Cha, kỳ thật trong lòng hai người có thể đoán được bọn họ rất tốt với ta, nguyên nhân vì thế nên hai người mới có thể lấy lùi để tiến như vậy, nói là muốn dẫn ta đi, đợi Long gia sốt ruột lo lắng, sau đó mới ra điều kiện, có phải thế không?”
“Phượng Phượng…” Phượng Trác Quân muốn nói lại thôi, Kiều Lỵ ở một bên nổi trận lôi đình: “Phượng Trữ, Long gia cho con cái mê canh gì, con cư nhiên lại dám phản kháng lại cha nương như vậy: Chúng ta nuôi con lâu như thế cũng chỉ là phí công!”
“Nương, chính bởi vì hai người là cha nương của ta, ta mới có thể hy vọng hai người có thể cùng Long gia hóa giải thù hận, nếu như là người khác, ta mới không phí võ mồm như vậy:” Nếu là người ngoài, nàng thấy hai bên cứ vòng vòng vèo vèo cạnh khóe nhau như vậy, sớm đã một cước đá ra khỏi cửa: Phượng Trữ trong đầu than phiền, nàng thật sự không hiểu cứ đem khúc mắc giấu ở trong lòng thì có ích lợi gì?
Kiều Lỵ cười lạnh: “Con cũng biết là con phí võ mồm, nhưng con vậy chính là giúp Long gia nói chuyện:”
“Ta là vì cha nương nên mới thế:” Phượng Trữ nói: “Ta mặc dù không có trí nhớ, nhưng cũng không phải ngốc tử: Trên đời này không có người khờ thật, trong lòng mỗi người đều hiểu được, mọi người ai cũng để ý: Kỳ thật hai người cùng Long gia giống nhau, đều biết vài năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mọi người làm ra vẻ mơ mơ hồ hồ cho tới hôm nay, không bên nào chịu lùi bước: Cùng là người trong cuộc, phải nói chuyện cho rõ ràng thì mới tốt:”
Phượng Trữ dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Long Tam, lại quay lại đối với Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ nói: “Ta là con dâu của Long gia, cũng là nữ nhi của Phượng gia, đây là sự thật mặc cho ai nói gì cũng không thay đổi được: Cũng vì thân phận của ta như vậy, hôm nay liền nói lời nói thật, ta nhìn mọi người dối trá đối phó với nhau mà phát mệt, mọi người vô duyên vô cớ lãng phí mấy năm nay, ngay cả khúc mắc cũng không giải thích, ngầm tra đến tra đi, đấu đến đấu đi, rõ ràng không vui vẻ gì, cố tình còn gả con gái thú con dâu kết thân gia, nghĩ đối phương là đồ ngốc, kỳ thật chính mình mới ngốc:”
Phượng Trữ nói chuyện cả buổi, đem người cả hai nhà ra mắng hết, mọi người nhất thời sững sờ, cũng không biết phản bác như thế nào, trong phòng người từng bị phá hư đầu óc chỉ có một người, người này lại mắng người khác đều là đồ ngốc, nhưng những người còn lại thật sự suy nghĩ, kỳ thật thật đúng là bản thân rất ngu đần:
Phượng Trữ nhìn trái nhìn phải, lại nói: “Mọi người xem, ta đem hết những khúc mắc trong lòng nói ra hết, rất thống khoái:”
Phượng Trác Quân luôn luôn kiệm lời bỗng nhiên nói: “Thái độ thật tình đối đãi, cũng phải tùy theo loại người: Phượng Phượng, lời nói của con không hoàn toàn chính xác, có rất nhiều chuyện không phải đơn giản như vậy:”
“Nếu là không đơn giản, tại sao mọi người còn khiến nó biến thành càng phức tạp hơn? Cha, nói đến khoái ý ân cừu này nọ, có cừu có oán thì nói ra, ta là nữ nhi của cha, chắc chắn sẽ không nhìn Long gia khi dễ hai người:”
Phượng Trác Quân còn đang do dự, Kiều Lỵ cuối cùng nhịn không được đối Phượng Trữ nói: “Long gia nhiều năm trước hại chết cha chồng của ta, chính là gia gia của con, bọn họ truy đuổi Phượng gia chúng ta tới thâm sơn cùng cốc, giấu giếm bên ngoài mà đuổi tận giết tuyệt: Ta cùng với cha con nhận hết cực khổ mới giữ lại được Phượng gia, Long gia chẳng những ác độc còn dối trá đến cực điểm, đối với sự việc năm đó dám làm mà không dám nhận, bản thân làm mà lại dám nói là không biết:”
Ba huynh đệ Long gia nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đều nghĩ đến quả nhiên là việc này: Long Đại mở miệng hỏi: “Ngài nói Long gia hại Phượng gia, vậy ngài có chứng cớ gì không?”
“Bản đồ bảo vật gia truyền của Long gia các ngươi chính là chứng cớ:”