Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Tiểu Băng
Hai người tới một tiệm pizza tên là Chi Tâm Chi Để.
Nhạn tổng vừa dẫn cô tới cửa thì Cảnh Trừng đã thầm kinh ngạc. Vì đây chính là cửa tiệm mà cô thích nhất trong ba năm đại học, thời gian nghỉ có khi cô đều tới đây ăn mấy ngày liền mà không ngán.
Nhưng cô chưa từng nhắc tới chỗ này với Nhạn tổng, sao anh lại biết?
Chẳng lẽ bình thường anh cũng thích tới đây ăn? Tâm linh tương thông nha…
Nhạn tổng đi đằng trước, lịch sự mở cửa, nhường cô vào trước.
Người phục vụ trong tiệm đều nhìn quen mặt Cảnh Trừng rồi, còn bắt chuyện với cô.
- A, mỹ nữ lại tới ăn à.
Cảnh Trừng đỏ mặt, cười bối rối.
Tuy hay ăn hàng cũng chẳng có gì xấu, nhưng có thần tượng của mình bên cạnh, cũng mắc cỡ lắm chứ!
Hai người chọn đại một bàn ngồi xuống. Đàm Dật đi gọi món ăn, còn Cảnh Trừng thì ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ chờ đợi.
Điện thoại di động trong túi xách nãy giờ cứ rung lên không ngừng, Cảnh Trừng biết là đám bạn cùng phòng không nhịn nổi lòng hiếu kì, nên gọi tới hỏi. Thừa dịp Nhạn tổng không còn ở đây, cô mới dám lấy ra xem.
Trong nhóm chat với đám bạn cùng phòng, quả nhiên tin nhắn bắn ra ào ạt.
Hân Hân: Thế nào thế nào, đã gặp được người ta chưa?
Diệp Tử: Đẹp hay xấu?
Đại Tuyết: Trả lời nhanh lên tí coi, không phải bị bắt cóc mất rồi chứ?
Diệp Tử: Cảnh Trừng! Trừng Trừng! Cảnh tiểu thư! Người ơi!
Hân Hân: Cả một tiếng đồng hồ không trả lời chúng ta rồi, chết rồi, nhất định đã xảy ra chuyện!
Đại Tuyết: Nếu còn không xuất hiện, bọn tớ sẽ đi báo công an đó!
Cảnh Trừng dở khóc dở cười, vội vàng đánh vào: Người đã gặp rồi, tớ không sao, giờ đang ở Chi Tâm Chi Để ăn cơm.
Có người đáp lại ngay.
Diệp Tử: Thế nào thế nào, đẹp trai không?
Cảnh Trừng không cần nghĩ ngợi: Đẹp trai.
Diệp Tử: Cho tấm ảnh nhìn một cái nào!
Cảnh Trừng: Tớ đâu có ảnh của anh ấy.
Hân Hân: Chụp ngay tại hiện trường đi, cái này mà cậu cũng không biết?!
Cảnh Trừng: Không hay lắm đâu...
Hân Hân: Cậu chụp ảnh người ta, người ta cũng đâu có biết!
Cảnh Trừng: Hay là thôi đi.
Đại Tuyết: Bạc tình! Nhỏ nhen! Tí việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, về sau chơi game trong ký túc xá đừng có mong bọn tớ mang cơm về cho nữa! [tức giận]
... Hic.
Cảnh Trừng không thể không khuất phục: Được rồi.
Cô ngắm nghía Nhạn tổng đang ở phía xa nói chuyện với nhân viên phục vụ, nơm nớp lo sợ giơ điện thoại lên, nghĩ chắc là anh không phát hiện ra đâu.
Vì hai người cách nhau khá xa, Cảnh Trừng phải quẹt chỉnh tiêu cự mấy lần mới nhắm chuẩn được mặt Nhạn tổng, tranh thủ ấn vào nút chụp hai cái.
Cô vốn chỉ muốn làm cho nhanh rồi báo cáo kết quả, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại muốn ngắm anh nhiều hơn.
Thế là cô tham lam chỉnh màn ảnh zoom vào thật rõ, bỏ đi phong nền xung quanh, chỉ còn mỗi cái bên sườn mặt của Nhạn tổng mà thôi.
Gần như thế này, thực là trước giờ chưa từng có...
Khi nhìn nghiêng, cái sống mũi kia càng thêm cao cao, hàng mi dài dài kia càng nổi bật, thực làm cho người ta lòng dạ xốn xang.
Đột nhiên, con mắt thâm thúy trong màn hình chớp một cái, rồi từ từ xoay qua nhìn hướng bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Nhạn tổng nhìn thẳng vào mắt cô.
...
Tiêu.
Cảnh Trừng cả kinh, suýt nữa thì làm rớt cả điện thoại di động.
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu, kiên trì ra vẻ không có gì xảy ra, cất điện thoại vào trong túi xách. Tới khi tinh thần phục hồi lại thì Nhạn tổng đã trở về chỗ đối diện với cô, ngồi xuống.
Cảnh Trừng như kẻ trộm bị bắt quả tang, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Sao cô lại xui xẻo thế chứ, chụp ảnh lén mà cũng bị phát hiện, đây lại là lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, hình tượng của cô tan biết hết rồi hu hu hu...
May mà Nhạn tổng không hề nói lời nào về chuyện vừa rồi, chỉ đưa thực đơn cho Cảnh Trừng xem, rất lịch sự hỏi cô có muốn ăn thêm món gì nữa hay không.
Cảnh Trừng vội vàng nhận lấy thực đơn.
Khéo thật, mấy món Nhạn tổng đặt lại cũng là những món mà bình thường cô thích ăn nhất.
Pizza thịt nướng New Orleans, cơm xào hải sản, cánh gà nướng mật, súp Borscht, trà sữa trân châu...
Tỷ lệ trùng hợp thế này, chính xác trăm phần trăm luôn!
Cảnh Trừng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
- Nhạn tổng... Anh cũng thường tới đây ăn cơm à?
Như đã tìm được đề tài chung để gợi chuyện, đôi mắt cô long lanh đầy mong đợi.
Nhưng rồi cô lập tức nhận ra, không có khả năng này.
Nhạn tổng tốt nghiệp trước cô mấy khóa, lúc đó tiệm pizza này vẫn còn chưa mở. Huống hồ Nhạn tổng đang phát triển sự nghiệp ở thành phố X, bình thường càng không thể tới đây ăn được.
- Anh chưa từng tới đây.
Đàm Dật chống hai khuỷu tay lên bàn, nhẹ nhàng giải thích:
- Nhưng mà... anh biết em thích mấy món này.
Cảnh Trừng sững sờ:
- Làm sao anh biết?
- Xem em phát live stream.
Phụt...
Cảnh Trừng suýt nữa là bị sặc nước miếng của chính mình.
Gì thế này, ngay cả chuyện cô live stream mà anh cũng biết??
Hay thực ra anh làm nghề điều tra dân số??
-... Anh… anh xem live stream của em?
Nhạn tổng thản nhiên:
- Ừ.
Cảnh Trừng ngơ ngác.
- Nhưng làm sao mà anh biết được?
Nhạn tổng suy nghĩ một chút, đáp:
- Trong lúc vô tình nhìn thấy.
Em gái giới thiệu, coi như là vô tình đi.
Cảnh Trừng càng nghĩ càng thẹn thùng.
- Vậy cả dáng ăn của em, anh cũng nhìn thấy hết rồi...
Còn biết rõ cô thích ăn những món gì, xem ra ngày thường xem không thiếu...
Trời ơi, dáng vẻ ăn uống vô cùng không thục nữ của cô, hình tượng của cô càng thêm tan nát rồi.
Đàm Dật cười không đáp, không những anh nhìn thấy bộ dạng lúc cô ăn uống, còn nhìn thấy cảnh cô ngủ nữa kìa.
Cảnh Trừng nghĩ tới nghĩ lui, hối hận sâu sắc.
- Sao anh xem live stream của em mà không nói cho em biết chứ...
Để cô còn chuẩn bị trước, tạo dựng hình ảnh chuyên nghiệp đẹp đẹp một tý!
Nhạn tổng không chút để ý.
- Không cần thiết, hơn nữa chẳng phải bây giờ anh đã nói với em rồi hay sao.
Được rồi...
Nói chuyện phiếm tới đây thì chấm dứt, không ai nói gì nữa.
Gặp mặt ngoài đời thực quả nhiên khác với gặp trên mạng, vừa im lặng thì bầu không khí giữa hai người như cũng ngưng đọng hẳn đi.
Cảnh Trừng mất tự nhiên đan các ngón tay vào nhau, nghĩ xem nên nói về cái gì để làm sinh động bầu không khí.
Hay là nói về Tiêu Diêu Đại Lục mà hai người quen thuộc nhất? Nhưng phải bắt đầu từ chỗ nào?
Cảnh Trừng thật là đau đầu, tự nhiên cảm thấy mình trước đây thực là không có kinh nghiệm nói chuyện với con trai.
Trong suốt thời gian chờ đồ ăn mang lên, cả hai hầu như không hề nhìn nhau. Chỉ cần anh ngước lên là Cảnh Trừng sẽ ngay lập tức xấu hổ dời mắt đi. Nhưng cứ luôn cúi đầu thì lại có vẻ rất không lễ phép, nên mắt cô đa phần thời gian đều dừng ở cổ áo sơ mi của anh, thi thoảng có nói mấy câu thì cũng là nói với cái cổ áo ấy, giống như mặt Nhạn tổng ở đó vậy.
Buổi ăn cơm diễn ra trong im lặng được nửa chừng, thì Cảnh Trừng nhận được một tin nhắn trên QQ.
Nhóm chat bạn cùng phòng.
Hân Hân: [hình ảnh][cười xấu xa]
Cảnh Trừng cả kinh.
Ảnh chụp đính kèm là ở tiệm Chi Tâm Chi Để, với bóng lưng của một nam một nữ, là cô và Nhạn tổng?
Họ đã theo tới rồi???
Cảnh Trừng quay phắt đầu qua, nhìn thấy ba cái mặt mo quen thuộc đang cười rạng rỡ.
Một trái một phải một giữa ngồi cách bàn của cô không xa.
... Cái kiểu cười bỉ ổi kia, thực là giống y hệt nhau.
Cảnh Trừng thầm ôm trán, ba bà cô này, rốt cuộc muốn làm gì vậy...
Nhóm chat bạn cùng phòng.
Cảnh Trừng: Các cậu tới làm gì?
Diệp Tử: Hì hì, bọn tớ sợ cậu sỗ sàng người ta, nên tranh thủ đến xem.
= =
Câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau.
Cảnh Trừng sốt ruột: Mau đi về, bị anh ấy phát hiện ra không tốt đâu.
Đại Tuyết: Làm sao bị phát hiện được, bọn tớ ăn của bọn tớ, hai người ăn của hai người, đâu có cùng ở một bàn.
Cảnh Trừng: Mới vừa nãy tớ chụp ảnh bị anh ấy phát hiện được.
Đại Tuyết: Đó là tại vì cậu không cẩn thận, bọn tớ cẩn thận hơn cậu nhiều.
...
Cảnh Trừng: Không được, mọi người mau về đi, lỡ bị phát hiện, tớ mất mặt lắm!
Lần đầu tiên đi hẹn hò còn mang hội chị em theo, chuyện kinh dị như vậy mà bị truyền ra ngoài chắc bị cười thối mũi.
Nhưng ba cô nàng này không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
Đã ở chung với nhau ba năm, đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy Cảnh Trừng ra ngoài một mình với một chàng trai, lại còn là một đại soái ca hiếm thấy như thế này, làm sao các cô có thể bỏ qua cơ hội xem gần như vậy được.
Đại Tuyết: Ai nha, cậu đúng là đồ vô lương tâm. Bọn tớ không quản ngại nguy hiểm sẽ bị béo lên, ăn tới hai bữa trưa chỉ để đi kiểm định cho cậu, thế mà cậu còn nhẫn tâm đuổi bọn tớ đi!
Diệp Tử: Đúng vậy đúng vậy! Bọn tớ tự dưng muốn đi ăn pizza không được à, đâu có làm ảnh hưởng gì tới cậu.
Cảnh Trừng van nài: Mình mời các cậu ăn pizza một tuần được chưa, xin mọi người mau về dùm đi.
Đại Tuyết: Không đi thì làm gì được nhau, có bản lĩnh thì cậu tới mà đuổi bọn tớ đi, ha ha ha ~
Cảnh Trừng:...
Cô thực sự hết cách, im lặng cất điện thoại vào trong túi xách, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà thực không an tâm tí nào, cô cứ không ngừng vừa ăn cơm vừa ngoái đầu ra nhìn động tĩnh ở đằng sau, sợ ba người này bày ra trò gì đó.
Đàm Dật đã nhìn ra Cảnh Trừng khác thường, khẽ hỏi:
- Sao vậy?
Cảnh Trừng vội quay đầu về, ngồi nghiêm chỉnh.
- Không có gì, không có gì đâu ạ.
Cảnh Trừng không dám ngoái đầu lại nữa, ba cô kia bắt đầu giở trò.
Ba cô gái như anh em Hồ Lô cứu ông nội trong truyện vậy, cứ thay phiên nhau đi toilet. Cả ba còn cố tình đi ngang qua bàn của Cảnh Trừng với Đàm Dật, trợn mắt chu môi với Cảnh Trừng, như đang ra hiệu gì đó.
Cảnh Trừng ôm trán, thật là muốn vờ như không quen biết mấy người này...
Cô không yên lòng ngồi ăn, đấu tranh với bản thân. Lúc thì nghĩ Nhạn tổng thông minh như thế, nhất định đã nhìn ra có vấn đề, mình quả thực là đi làm trò cười cho thiên hạ; một hồi lại tự an ủi bản thân không sao đâu không sao đâu, Nhạn tổng không thể nào thần thông quảng đại tới mức ấy.
Thật vất vả, bữa trưa với đầy sóng ngầm cuộn trào cuối cùng cũng chấm dứt. Đàm Dật đi trước tính tiền, Cảnh Trừng nhắm mắt theo đuôi.
Tính tiền xong anh lại không vội vã rời đi.
- Tính luôn cái bàn bên kia nhé.
Đàm Dật không nhanh không chậm nói.
Ơ?
Cảnh Trừng khiếp sợ, ngẩng phắt đầu lên.
Đàm Dật vẫn như mọi khi, rất tự nhiên móc tiền ra.
Đây không phải là giờ cao điểm, trong quán chỉ có hai bàn là có khách ăn, ‘cái bàn bên kia’ ngoài bàn của cô với Nhạn tổng, thì cũng chỉ có…
...
...
Ngoài ba anh em Hồ Lô kia thì còn ai nữa?
Thần linh ơi.
Hôm nay là sao vậy chứ, không ngừng xảy ra chuyện làm cô hết hồn, trái tim yếu ớt của cô sắp hết chịu nổi rồi.
Đàm Dật trả tiền xong, quay lại nhìn Cảnh Trừng, mỉm cười đầy thấu hiểu.
Cảnh Trừng cảm thấy mặt mình muốn bốc cháy. Cô cúi mặt, ngoài giả ngu còn biết làm gì nữa chứ.
- Bạn cùng phòng của em à?
- Dạ vâng.
Cô ỉu xìu thú nhận, kế tiếp lại nhỏ giọng nói:
- Không... không phải là em gọi họ tới đâu...
Đàm Dật lại nói về chuyện khác.
- Trong live stream của em có gặp qua một hai lần.
-??!!
Cảnh Trừng bừng tỉnh.
Sao cô lại quên mất cái vụ này chứ!
Vậy vừa nãy, cô còn cố gắng giả bộ là mình không biết mấy người kia?
Trời ơi, hoàn toàn là diễn xuất dư thừa, Nhạn tổng nhất định là nín cười muốn nghẹn luôn...
Anh nói rất bình thản, nhưng có thể nghe ra được đang cười:
- Lần sau cùng nhau ăn cơm đi, anh mời, không cần phải tách ra hai bàn đâu.
Cảnh Trừng nghe thấy tiếng mình còn nhỏ hơn tiếng muỗi.
- Ừm, vâng ạ...
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.