Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau Chu Tịnh Kỳ tới lớp, Lục Trầm đã tới rồi, đang gục trên bàn tiếp tục ngủ.
Chu Tịnh Kỳ vẫn luôn thắc mắc, cậu ta đến lớp không hề học hành, luôn trong trạng thái ngủ, nhưng giáo viên chưa bao giờ phê bình, vẫn coi như trong lớp không có người tên Lục Trầm vậy.
Chu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng lấy sách vở ra để lên bàn, lật lật sách tìm đến phần đang học.
Lục Trầm bỗng tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy nhìn sang Chu Tịnh Kỳ.
Cô tưởng rằng mình đã làm ồn đến cậu nên rối rít xin lỗi.
Nhưng sau đó Lục Trầm lại nói với cô
Nghe nói thành tích của cậu rất tốt.
Chu Tịnh Kỳ nghi hoặc nhìn cậu, đang yên lại hỏi chuyện này làm gì
Cũng khá ổn, tớ được nhận học bổng nên mới chuyển lên đấy học.
Lục Trầm gật đầu :Cậu dậy kèm cho tôi đi.
Hả Chu Tịnh Kỳ nghĩ rằng mình đã nghe nhầm
Dậy kèm tôi, tôi sẽ trả lương cậu theo giá thị trường.
Còn có lương à.
Chu Tịnh Kỳ đang rất thiếu tiền, giờ có thể lấy kiến thức để kiếm tiền, dĩ nhiên cô rất sẵn lòng.
Đương nhiên, con người tôi chưa từng nợ lần ai cái gì, cậu dạy, tôi trả lương, sòng phẳng.
Được, vậy bao giờ bắt đầu.
Mình có thể nhận lương theo buổi được không.
Chu Tịnh Kỳ có chút ngượng ngùng
Có thể.
Ngày mai bắt đầu.
Sau giờ học cậu đến nhà tôi, dạy kèm 2 tiếng một ngày, được chứ.
Nhà tôi chỉ mất lăm phút đi đường.
Chu Tịnh Kỳ tính toán, bốn giờ sẽ tan học, dạy kèm hai giờ, nhà Lục Trầm không xa, tính thời gian đi lại, chưa đến bảy giờ là cô về đến phòng ký túc xá, vẫn có thời gian học bài.
Được, ngày mai bắt đầu.
Tối nay mình về chuẩn bị giáo trình.
Còn cần giáo trình nữa, lắm chuyện.
Cần có chương trình dạy hợp lý thì mới có thể tiến bộ được.
Lục Trầm hài lòng: Làm tốt còn có thưởng nữa
Hai mắt Chu Tịnh Kỳ phát sáng, nếu làm tốt còn có thưởng, cô không cần lo đến sinh hoạt phí nữa rồi, cầu mong Lục Trầm sẽ nghiêm túc học tập, không đuổi việc cô giữa chừng.
Nhìn thấy cô vui vẻ nhue vậy, tâm tình Lục Trầm đặc biệt tốt, giữa giờ nghỉ giải lao, khi cậu đi từ ngoài vào còn cầm theo một hộp sữa socola, đặt trước mặt Chu Tịnh Kỳ.
Chu Tịnh Kỳ cầm hộp sữa lên, nghi hoặc nhìn sang Lục Trầm, Lục Trầm hời hợt mở miệng
Được cho nhưng không thích
Nên cậu cho mình à.
Không thích thic vứt đi.
Không, không.
Mình thích mà.
Có một hộp sữa đã vui vẻ như vậy, đúng là ngốc chết đi được.
Uống đi.
Cảm ơn.
Chu Tịnh Kỳ cắm ống hút vào hút một ngụm, mùi socola thơm lừng béo ngậy, thật sự rất ngon.
Đã rất lâu rồi Chu Tịnh Kỳ chưa được uống lại sữa, cô gần như đã quên mất mùi vị của sữa là như nào rồi.
Sau hôm đấy, Chu Tịnh Kỳ hàng ngày đến nhà dạy học cho Lục Trầm.
Cậu rất thông mình, tiếp thu bài vở rất nhanh, chỉ là bình thường phản nghịch, không muốn học hành mà thôi.
Chu Tịnh Kỳ có thêm một khoản thu nhập, cô không quá túng thiếu nữa, nhưng cũng không dám tiêu lung tung.
Lục Trầm còn đưa cô đến ngân hàng, giúp cô mở một tài khoản, cầm chiếc thẻ ngân hàng trên tay, Chu Tịnh Kỳ vui sướng nâng niu.
Lúc Trầm nhìn dánh vẻ ngốc ngếch của cô làm trong lòng ngứa ngáy, đưa tay xoa mạnh đầu cô
Cậu làm rối hết tóc mình rồi.
Chu Tịnh Kỳ bất mãn
Lục Trầm lại đặc biệt vui vẻ:Con nhóc ngốc ngếch
Từ ngày trở thành gia sư dạy kèm cho Lục Trầm, hai người dần trở nên thân thiết hơn, anh cũng bỏ bê đám bạn, chăm chỉ ngồi cạnh cô học bài.
Mỗi buổi sáng, Lục Trầm luôn để sẵn trên bàn cô một hộp sữa socola, lâu ngày dần, Chu Tịnh Kỳ hiểu ra, là cậu muốn mua cho cô chứ làm gì có ai tặng ở đây.