Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng tháng 3 ở Ngọc Hòa vẫn còn lạnh lẽo.
Chu San nhét hai tay vào túi áo, bước những bước nhỏ đến một quán “bún lòng heo” và tìm được một bàn trống. Cô gọi: “Bà chủ, cho một chén bún lòng heo nhỏ, thêm một bánh thịt heo nướng.”
Bà chủ ló đầu ra từ cửa sổ bếp, hỏi: “Nước trong trong hay nước đỏ?”
“Nước đỏ, thêm cay.”
Khi bún lòng heo còn chưa mang ra Chu San đã lấy sẵn đôi đũa, háo hức chờ đợi.
Phải biết rằng, suốt sáu năm ở nước ngoài cô luôn nhớ nhung các món ăn ở Ngọc Hòa.
Mới về nước được một tuần Chu San đã đi ăn vô số món, chỉ tiếc là bụng không đủ lớn để thưởng thức hết một lúc.
Ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Chu San cay đến nỗi đổ mồ hôi hột.
Cô quét mã thanh toán rồi đi ra bắt xe buýt.
Chu San hiện đang học kỳ cuối năm tư đại học. Cô phải dỗ dành đủ kiểu mới khiến gia đình đồng ý cho mình về nước thực tập, tất nhiên cũng không quên bịa một lý do vô cùng hoang đường.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô thực tập tại chuyên mục tin tức xã hội của Đài truyền hình Ngọc Hòa, tuyệt đối không thể đến muộn.
Xe buýt rất đông, cửa trước không còn chỗ lên nên Chu San phải chen lên từ cửa sau.
Khi cửa xe đóng lại, cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán rồi nhìn qua cửa sổ thấy một nhóm đàn ông vừa xuống xe, trong đó có một người đội mũ lưỡi trai bị đẩy vào tường, đang bị khám xét.
Xe buýt từ từ chạy xa, Chu San thu lại ánh mắt.
Có lẽ là một tên trộm gặp ngay cảnh sát trên xe buýt và bị bắt sau đó bị lục soát tang vật?
Cô gật đầu, linh cảm nhạy bén cho cô biết đây chính là tình huống đó.
Khi Chu San đến Đài truyền hình Ngọc Hòa, mới tám giờ rưỡi. Cô cảm thấy chén bún lòng heo cay đến mức làm đau dạ dày nên ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa chua.
Vừa nhấm nháp ống hút vừa thư thả bước vào sảnh lớn của tòa nhà Đài truyền hình, Chu San còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị mấy người đàn ông vây lại.
Cô tròn mắt, cứng đờ thả ống hút ra, lắp bắp hỏi: “Đây… đây là lễ chào đón nhân viên mới sao?”
Người dẫn đầu bước lên một bước, rút thẻ công tác ra đưa đến trước mặt Chu San: “Cảnh sát. Hiện chúng tôi nghi ngờ trong túi cô có vật phẩm phạm pháp, xin hãy hợp tác điều tra.”
Cảnh sát?
Vật phẩm phạm pháp?
Chuyện gì thế này?
Chu San còn chưa hiểu ra thì đã bị kéo mất túi xách.
Hộp sữa chua trên tay cô rơi xuống đất, để lại dấu vết trắng trên đôi giày ngắn màu đen của cô.
Rất nhanh, Chu San nghe thấy ai đó nói “Tìm thấy rồi.”
Cô lập tức quay đầu, nhìn thấy một viên cảnh sát lấy từ trong túi tote của mình ra một vật bọc bằng tờ báo trông giống như thảo dược trong các phim cổ trang.
Cảnh sát mở tờ báo ra, bên trong là một túi ni lông, và trong túi ni lông là một túi nhỏ đựng bột trắng.
Đôi mắt Chu San hơi ngưng lại, bản năng khiến cô lùi lại hai bước, vẫy hai tay trước ngực, lắp bắp giải thích: “Không… không phải của tôi, tôi… tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ.”
“Đưa đi.”
!!!
Hai cánh tay Chu San bị giữ chặt, chân cô cào xuống đất, vô vọng phản kháng: “Các anh cảnh sát, tôi bị oan mà!!! Tôi vô tội!!!”
Đang vào giờ đi làm, sảnh đài truyền hình có không ít người đứng xem nhưng không ai dám tiến lên.
Khúc Liên Kiệt thấy cảnh này, rút máy quay phim và bút ghi âm nhỏ bên mình.
Anh giơ bút ghi âm lên và đi theo: “Xin chào, tôi là phóng viên của chuyên mục Đường Dây Nóng Xã Hội thuộc Đài truyền hình Ngọc Hòa. Xin hỏi người phụ nữ trẻ tuổi này…”
Anh còn chưa nói xong thì bút ghi âm bị cảnh sát gạt ra.
Cảnh sát nghiêm giọng nói: “Không được cản trở việc điều tra!”
Chu San nhận ra người “tác nghiệp tại chỗ” này chính là Giám đốc Khúc, người đã phỏng vấn cô vài ngày trước.
Cô quay đầu lại, có chút kích động: “Giám đốc Khúc, là tôi mà, Giám đốc Khúc, tôi là Chu San đây.”
Khúc Liên Kiệt nhìn cô hai giây, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Viên cảnh sát ngừng bước, nhìn Khúc Liên Kiệt hỏi: “Anh quen biết à?”
“Cũng không hẳn.” Khúc Liên Kiệt vô thức muốn phủ nhận nhưng lại liếc nhìn Chu San rồi đổi giọng, “Cô ấy là nhân viên phòng tôi.”
Cảnh sát giữ vai Khúc Liên Kiệt: “Anh cũng đi theo chúng tôi một chuyến.”
Khúc Liên Kiệt nhấn mạnh: “???”
Chu San không hiểu sao lại bị đưa về đồn cảnh sát và ngồi trong phòng thẩm vấn.
Trước mặt cô là hai cảnh sát, một nam một nữ.
Xung quanh phòng thẩm vấn tối đen, ánh đèn rất sáng, nhưng lúc này lại khiến Chu San thấy hoang mang.
Sau một lúc lâu.
Nữ cảnh sát ngẩng đầu lên, giọng trầm trầm: “Tên?”
Chu San: “Chu San, San trong San Hô.”
“Tuổi?”
“22.”
“Nghề nghiệp?”
“Phóng… phóng viên… không phải! Tôi là thực tập sinh! À không, vẫn chưa, tôi vẫn là sinh viên năm cuối, hiện đang thực tập!”
“Cô rất căng thẳng?”
Răng Chu San va vào nhau lập cập, mặt nhăn nhó cười gượng: “Có hơi lạnh.”
“Tôi lấy cho cô một ly cà phê nóng nhé?”
“Vậy phiền chị rồi.” Chu San dừng lại vài giây, “Không, không cần đâu, chị cứ hỏi nhanh đi, tôi không muốn ở lại đây.”
Nữ cảnh sát nghiêm nghị nhìn cô: “Cô biết trong túi mình là gì không?”
“Tôi không biết.” Chu San lắc đầu mạnh, giải thích, “Thứ đó không phải của tôi, tôi không biết nó là gì, cũng không biết sao lại ở trong túi của tôi, mấy anh cảnh sát tìm ra thì tôi mới thấy. Thật sự không phải của tôi, tôi chưa từng thấy qua. Tôi thật sự bị oan mà!”
Nữ cảnh sát gõ bút xuống bàn: “Đó là Methamphetamine.”
Methamphetamine?
Chết tiệt!!!
Nữ cảnh sát nheo mắt, hỏi tiếp: “Cô biết trong túi mình có bao nhiêu gam không?”
“Không biết.”
“200 gam.”
200 gam?
Thế chẳng phải chết chắc sao?
Mặt Chu San tái nhợt, cô kích động nói: “Oan quá! Thật sự không phải của tôi, tôi bị oan!”
“Cô đừng kích động.” Nữ cảnh sát chỉ vào ghế, ra hiệu cho Chu San ngồi yên rồi nói, “Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để oan uổng người vô tội cũng sẽ không tha cho tội phạm.”
Chu San chỉ có thể bất lực lặp lại câu đó: “Thật sự không phải của tôi.”
Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, một cảnh sát nam bước vào đưa cho nữ cảnh sát một tấm thẻ màu xanh rồi cúi xuống thì thầm vài câu bên tai cô ấy.
Cửa phòng thẩm vấn lại đóng. Nữ cảnh sát nhìn tấm thẻ vài giây, đứng dậy bước đến trước mặt Chu San.
Chu San biết đó là thẻ căn cước của cô nhưng không biết có vấn đề gì xảy ra mà nữ cảnh sát nghiêm nghị kia trông có vẻ bối rối.
Cô chỉ cảm thấy mỗi bước đi của nữ cảnh sát với đôi giày gót thấp dường như giẫm thẳng vào tim mình, như thể giây tiếp theo sẽ nghiền nát trái tim cô.
Nữ cảnh sát xoay người, nhìn chằm chằm vào Chu San, hỏi: “Quốc tịch của cô là SJ?”
Chu San ngơ ngác gật đầu.
“Vậy tại sao cô lại biết nói tiếng địa phương Ngọc Hòa?”
Chu San nhớ lại, vừa nãy khi kêu “Oan quá!” cô đã dùng tiếng Ngọc Hòa.
Nữ cảnh sát tiến lại gần, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Cô có bao nhiêu quốc tịch?”
!!!
Chu San lắc đầu: “Không phải! Ba tôi là người Ngọc Hòa, mẹ tôi là người SJ. Sau khi kết hôn với ba tôi được năm năm, mẹ tôi đã nhập quốc tịch Trung Quốc theo quy định pháp luật trong nước.”
Nói đến đây trái tim Chu San không kiềm chế được mà thắt lại.
Cô từ từ thở ra một hơi rồi tiếp tục: “Ba mẹ tôi qua đời khi tôi 14 tuổi. Người thân duy nhất là dì đã nhận nuôi tôi. Tôi nhập quốc tịch SJ khi 16 tuổi.”
“Ba mẹ cô qua đời thế nào?”
Chu San không muốn trả lời, tay siết chặt, hỏi lại: “Xin hỏi, chuyện ba mẹ tôi qua đời có liên quan gì đến việc này không?”
“Quan hệ xã hội của cô rất quan trọng.”
Chu San bấm chặt tay vào lòng bàn tay, cố giữ giọng bình tĩnh: “Ba tôi nhảy lầu tự tử, mẹ tôi gặp tai nạn xe.”
“Họ tên của ba mẹ cô là gì? Chúng tôi cần xác minh.”
Ánh mắt Chu San tối lại, cô cúi xuống: “Ba tôi tên Chu Hiếu Văn, mẹ tôi tên Hứa Niệm.”
Nói xong Chu San bỗng nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi: “Sáng nay các chị có bắt một tội phạm trên xe buýt tuyến 45 phải không?”
“Thừa nhận có quen biết?”
“Không phải.” Chu San phân tích nghiêm túc, “Sáng nay tôi đi làm cũng ngồi xe buýt đó. Tôi lên từ cửa sau và hình như thấy cảnh sát mặc thường phục đang làm nhiệm vụ. Cô nhìn này, túi xách của tôi là túi tote, mở miệng, nếu lướt qua nhau, có phải rất dễ bị hắn ta nhét đồ vào để gài tôi không?”
“…”
Chu San nghĩ mình đúng là quá thông minh, đôi mắt sáng rực lên: “Phải không? Có lý đúng không?”
Nữ cảnh sát truy hỏi: “Vì sao cô lại lên từ cửa sau? Chẳng lẽ không phải cố ý để tiếp xúc với hắn?”
“Người đông lắm, giờ cao điểm đi làm ai mà chẳng thế?”
“Sao cô biết đó là cảnh sát mặc thường phục đang làm nhiệm vụ?”
“Đương nhiên, mọi người tràn đầy chính khí mà!”
Nữ cảnh sát định hỏi tiếp nhưng cửa phòng thẩm vấn lại mở, một cảnh sát khác bước vào thì thầm vài câu.
Cửa phòng thẩm vấn lại đóng.
Nữ cảnh sát ngồi xuống trước bàn: “Chúng tôi cần điều tra quan hệ xã hội của cô. Ngoài ba mẹ đã qua đời, cô có người nào ở trong nước để liên lạc không?”
“Tôi vừa về nước một tuần, không liên lạc với ai cả.”
“Thân thích bạn bè thì sao?”
Từ sau vụ việc của ba cô, làm gì còn thân thích hay bạn bè nào nữa?
Chu San cúi đầu, lắc đầu.
Nữ cảnh sát nói: “Cô thế này rất khó xử lý. Sáng nay người cùng đến với cô, giám đốc đài truyền hình của các cô cũng bảo rằng ông ấy không hiểu gì về cô. Và tôi phải nhắc cô rằng, tên tội phạm trên xe buýt nói là đồ đó của cô.”
“???” Chu San sững sờ hít vào một hơi.
“Vậy nên nếu cô không thể cung cấp quan hệ xã hội rõ ràng, chúng tôi chỉ có thể từ từ điều tra, và nếu là điều tra xuyên quốc gia thì cần thời gian. Cô tạm thời không thể rời đi.”
Không thể đi?
Chu San hoảng hốt, cắn môi nói: “Lăng Việt, Lăng Việt là bạn tôi. Cậu ấy làm việc ở tòa án, có thể giúp chứng minh quan hệ xã hội của tôi.”
“Tòa án nào?”
“Tòa án Nhân dân khu Tây thành phố Bắc Đô.”
Nữ cảnh sát gật đầu với người cảnh sát bên cạnh đang ghi chép: “Đi gọi một cuộc điện thoại.”
Đợi rất lâu vẫn không liên lạc được với Lăng Việt.
Chu San chỉ cảm thấy ánh mắt nữ cảnh sát ngày càng sắc bén, ngày càng đáng sợ.
Không biết có phải vì nơi này quá lạnh lẽo hay không, Chu San cảm thấy đầu ngón chân mình lạnh ngắt, sống lưng lạnh toát, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nắm chặt tay thành quyền, cúi đầu nhắm mắt, miễn cưỡng nói: “Tôi còn một mối quan hệ xã hội nữa.”
“Gì cơ?”
Chu San ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp hai cái: “Tôi có chồng, tên là Lăng Tiêu.”
“Lăng Tiêu?”
“Đúng, các chị có thể liên hệ với anh ấy.”
Phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh, Chu San lấy trán đập mạnh vào bàn hai cái rồi toàn thân mệt mỏi gục xuống.
Cô về nước không báo cho ai, thậm chí bạn duy nhất là Lăng Việt cũng không dám nói, chỉ sợ cái miệng to của cậu ta sẽ làm anh trai Lăng Tiêu biết.
Người cô không muốn gặp nhất, lại chính là… Lăng Tiêu!
Trong đầu Chu San chỉ có hai chữ “Xong rồi” nhảy múa, khiến đầu cô đau nhức.
Không biết bao lâu sau Chu San bị dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn rồi nhìn thấy Lăng Tiêu – người cô đã bốn năm không gặp.
Người chồng trên danh nghĩa của cô, vợ chồng hợp pháp.
Lăng Tiêu mặc bộ vest xám vừa vặn, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác sẫm màu làm nổi bật vóc dáng cương nghị.
Ánh mắt sắc bén của anh quét qua, Chu San lập tức ngoảnh mặt tránh đi.
Bên tai cô vang lên giọng nói trầm ổn của Lăng Tiêu.
“Tôi là Lăng Tiêu, là chồng của Chu San, cũng là luật sư của cô ấy.”
Trong lòng Chu San chấn động, cô vẫn không kìm được cảm xúc khi nghe bốn chữ “chồng của Chu San.”
Ánh mắt cô nhìn sang.
Xương mày Anh Lăng Tiêuo, lông mày đen dày, đôi mắt đen như mực, đôi mắt hai mí ẩn, sống mũi cao thẳng, trông đầy tính công kích.
Nói xong anh quay đầu đối diện với ánh mắt của Chu San, mày hơi nhướng lên, sau đó khẽ nhếch khóe miệng.
Vẫn như trước đây, anh cười lên luôn hơi nhếch môi bên phải, có chút kiêu ngạo, có chút ngang ngược khiến người ta khó chịu.
Hoàn toàn không phải là nụ cười thân thiện.
Mà giống như khiêu khích!
Chu San vô thức ngồi thẳng lưng, cảm giác dây thần kinh trong đầu căng thẳng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");