Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San ngủ không ngon giấc, mơ màng cảm thấy dái tai bị một vật cứng chạm vào đau nhói.
Cô đưa tay sờ sờ rồi tháo đôi khuyên tai hình hoa cúc nhỏ ra.
Lật người, cô lại thấy cơ thể không thoải mái, liền với tay tháo chốt áo ngực.
Cái đầu mơ màng, hậu quả của cơn say vẫn đang đùa giỡn không thương tiếc.
Cuối cùng Chu San mở mắt ra một cách mệt mỏi.
Trần nhà quen thuộc, chiếc đèn chùm phong cách kem sữa quen thuộc.
Đây là phòng của cô.
Trong phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tạo nên chút sáng le lói.
Chu San đưa tay mò dưới gối, không thấy điện thoại, cô liền ngồi dậy.
Điện thoại ở trên tủ đầu giường, vừa cầm lên xem đã là 10 giờ sáng.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, nằm xuống định ngủ tiếp nhưng lại cảm thấy không đúng.
Ví dụ, thói quen của cô là luôn để điện thoại dưới gối.
Sau một lúc nhận ra, Chu San nhớ lại chuyện tối qua uống rượu với Lăng Việt.
Phản ứng đầu tiên của cô là Lăng Việt đã đưa mình về phòng.
Chu San không yên tâm, mặc lại áo ngực rồi quyết định ra ngoài kiểm tra “hiện trường.”
Phòng khách không bật đèn, chỉ có một luồng ánh sáng từ ban công chiếu vào, in lên sàn nhà một hình chữ nhật màu ấm.
Dấu vết của cuộc nhậu tối qua đã được dọn sạch, không còn chút mùi nào trong không gian.
Chu San nhặt tấm mền len trên sàn, gấp gọn lại rồi đặt lên sofa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng chính lúc này cô nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm.
Cô đoán chắc là Lăng Việt đang tắm.
Cảm giác buồn ngủ biến mất, cô đưa tay lên ngửi mùi rượu trên người mình, cũng quyết định đi tắm.
Cô trở về phòng lấy bộ đồ mặc nhà sạch sẽ rồi ngồi lên ghế cao ở quầy bar bắt đầu lướt tin tức.
Từ khi làm việc ở đài truyền hình, việc lướt tin tức đã trở thành thói quen của cô.
Khoảng 5-6 phút sau Lăng Việt mới bước ra.
Cậu chỉ mặc quần, là chiếc quần jogger màu xám hôm qua. Phần trên để trần, trên đầu còn vắt chiếc khăn mới mua ở siêu thị hôm qua.
Chu San ngẩng lên nhìn, “Chậc chậc chậc, cậu cũng có cơ bụng đấy nhỉ.”
Lăng Việt đang lau tóc, nghe tiếng liền quay lưng lại, nghiêng đầu, ngượng nghịu nói:
“Cậu có thể giữ chút e thẹn của con gái không?”
Bộ dạng như sợ bị nhìn thấy, sợ thiệt thòi.
Chu San bật cười, trêu lại:
“Thế sao cậu không mặc áo vào?”
“Tôi vừa tỉnh dậy, muốn tắm cái đã, ai biết cậu – một tên háo sắc – đang đợi bên ngoài chứ?”
“…!” Chu San vô cùng cạn lời.
“Cái áo hôm qua hôi quá, nếu biết cậu sẽ dậy dù có hôi tôi cũng mặc.” Lăng Việt lấy chiếc khăn đang lau tóc che ngực lại, dáng vẻ hài hước. “Này, cậu đừng nhìn tôi nữa được không? Tôi qua phòng anh tôi lấy đại cái áo.”
Chu San cười ngượng, khoát tay: “Được, được, tôi không nhìn nữa.”
Lăng Việt lúc này mới nghiêng người, cẩn thận đi vòng ra sau lưng cô.
Cậu còn chưa đi qua khỏi quầy bar, từ phòng trong vọng ra tiếng “cạch” khi cửa được mở.
Trong tích tắc, Chu San có hàng nghìn suy nghĩ chạy qua đầu, lập tức quay người nhìn vào bên trong.
Lăng Tiêu dường như vừa mới tỉnh dậy, giữa chân mày và ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi vì bị đánh thức, trông rất không kiên nhẫn.
Chu San và Lăng Việt đều sững người.
Anh ấy về từ lúc nào vậy?
Ánh mắt Lăng Tiêu lướt nhẹ qua hai người, dừng lại trên người Lăng Việt, giọng khàn khàn:
“Em là khỉ trong sở thú đấy à?”
???
Lăng Việt ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên chỉ vào mình:
“Em?”
Lăng Tiêu:
“Khỉ trong sở thú giờ cũng mặc quần áo biểu diễn rồi!”
Trong không gian im lặng vài giây.
Chu San không nhịn được cười thành tiếng.
Lăng Tiêu hất cằm, đầy vẻ chán ghét nói:
“Tự đi vào phòng anh lấy cái áo mà mặc.”
Chu San không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng Lăng Việt lẹp xẹp đôi dép chạy nhanh vào phòng.
Cô vẫn đang buồn cười thì Lăng Tiêu đã đi đến.
Lăng Tiêu ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh Chu San, từ tốn rót một ly nước.
Chu San mím môi, ôm lấy quần áo chuẩn bị rời đi. Chân vừa chạm đất thì Lăng Tiêu bất ngờ lên tiếng.
Giọng anh trầm thấp:
“Tối qua ăn gì thế?”
Nghe giống như một câu hỏi xã giao buổi sáng.
Chu San lùi lại chỗ cũ, nhỏ giọng trả lời:
“Lẩu.”
“Vậy sao lại có mùi đồ nướng?”
Mũi anh là mũi chó à? Chu San khẽ nhếch khóe miệng, đáp:
“Tụi em ăn đồ nướng lúc ăn khuya.”
“Uống rượu rồi à?”
“Có uống chút lúc ăn khuya.”
Lăng Tiêu ngẩng đầu uống nước, im lặng một lúc lâu.
Chu San nghi hoặc, quay đầu nhìn thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô siết chặt bộ đồ trong tay, cố giữ bình tĩnh:
“Sao thế ạ?”
Lăng Tiêu khẽ cười nhạt:
“Uống ở nhà à?”
“Không—” Chu San vô thức siết chặt quần áo, “Uống ở quán ăn vặt.”
Lăng Tiêu gật đầu, mặt không tỏ vẻ gì, chỉ nói:
“Ồ.”
Chu San bỗng dưng cảm thấy chột dạ nhưng nghĩ rằng Lăng Việt đã xóa sạch mọi dấu vết rồi, cô cứng cỏi bổ sung thêm:
“Chúng ta quen nhau lâu thế rồi, em biết rõ điều cấm kỵ của anh, làm sao có chuyện biết rõ mà vẫn làm được?”
Lăng Tiêu nhướn mày, giọng đầy ẩn ý:
“Cũng đúng.”
Có lẽ vì nói dối, Chu San bỗng có cảm giác muốn trốn chạy.
Cô làm đúng như thế, nhanh chóng nhảy khỏi ghế cao, ôm đồ chạy vào phòng tắm.
Vòi sen bật lên, hơi nước ấm dễ chịu trong phòng tắm dần xua tan cảm giác khó chịu do dư âm của cơn say.
Đầu óc tỉnh táo hơn, Chu San đột nhiên nhận ra cuộc trò chuyện vừa rồi với Lăng Tiêu có gì đó không ổn.
Nhưng lại không thể chỉ ra cụ thể là chỗ nào.
Nghĩ lại, cô nhận ra rằng anh vốn luôn là một người kỳ lạ.
Hồi còn đi học, anh trốn học đi chơi game ở quán net, tham gia đội bóng rổ trốn tiết, chuyện gì cũng không bỏ qua.
Nói anh là học sinh cá biệt, nhưng anh lại có thể học thâu đêm suốt sáng.
Nói anh là học sinh giỏi, nhưng anh từng bị gọi phụ huynh vì đánh nhau.
Anh luôn là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.
Tắm xong, Chu San định sấy tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm.
Cô mở cửa thấy Lăng Việt, liền nói thẳng:
“Cậu qua phòng Lăng Tiêu mà tắm đi.”
“Không phải.” Lăng Việt lén lút chui vào đóng cửa lại, hạ giọng nói:
“Tôi đến để phối hợp lời khai.”
“Cái gì?”
“Nếu anh trai tôi hỏi tối qua chúng ta ăn gì thì nói là cá nướng.”
???
Chu San đang dùng khăn lau tóc, tay khựng lại, lập tức nhận ra điều gì đó:
“Cậu đã nói gì chưa?”
Chưa kịp để cậu trả lời, gương mặt Chu San nhăn nhó, ngay sau đó tung một cú “chưởng” vào vai Lăng Việt:
“Tôi đã nói là ăn lẩu rồi!”
Lăng Việt bị đánh đến mức lùi lại, nhưng phía sau là tường nên không thể lùi thêm. Cậu giơ tay lên đỡ:
“Giờ không phải lúc nội chiến đâu.”
Chu San dừng tay.
Câu nói này đúng quá.
Hai người phân tích một hồi, cảm thấy dù sao cũng đã vậy, tốt nhất cứ nói rằng uống chút rượu nên nhớ nhầm.
Dù sao quan trọng là không ăn đồ nướng uống rượu ở nhà là được.
Chu San ngẩng đầu thở dài, giọng điệu đầy ưu tư:
“Sao Lăng Tiêu lại có cái sự sạch sẽ kỳ quái về không gian của mình thế nhỉ?”
“Cậu đã nói đó là không gian của anh ấy rồi mà.”
Cũng đúng!
Chu San lại thở dài:
“Cứ làm như cậu nói, chết cũng không nhận, anh ấy không có bằng chứng. Dù sao pháp luật cũng nói ‘nghi ngờ thì không thể định tội’.”
“Đúng thế.”
“May quá.” Chu San vỗ vai Lăng Việt, cảm thấy may mắn:
“May mà hôm qua cậu dọn sạch chỗ đó.”
“Không phải cậu dọn à?” Gương mặt Lăng Việt đầy vẻ ngơ ngác, ngây thơ.
Thời gian như bị ai đó bấm nút tạm dừng, cả hai người ngay lập tức bị một sức mạnh thần kỳ làm đứng sững lại.
Vài giây sau.
Chu San chớp mắt trước:
“Tôi dọn lúc nào chứ? Tôi say rồi, cùng lắm chỉ tự bò vào phòng ngủ, làm sao mà dọn được?”
“Nhưng sáng nay tôi dậy, phòng khách sạch sẽ mà!”
Không gian lại im lặng hai giây.
Cả hai cùng đồng thanh hỏi nhau:
“Lăng Tiêu về từ lúc nào?”
Chuyện đã đến mức này, hai người cũng không phải kẻ ngốc.
Chu San giơ tay vỗ trán, kết luận:
“Là Lăng Tiêu dọn rồi.”
“Có khả năng nào…”
Chu San phẩy tay, ngắt lời Lăng Việt:
“Không có khả năng gì hết, vừa nãy anh ấy nói chuyện rất kỳ quái, tôi đã thấy không ổn rồi.”
Chu San nghĩ thầm, Lăng Tiêu thật đáng ghét.
Anh ta là kẻ biến thái à?
Sao lại thích giả vờ ngây ngô để xem người khác lúng túng giải thích chứ.
Chu San đang căng não nghĩ xem có cách nào để giải quyết mớ hỗn độn này thì đột nhiên vai cô bị vỗ mạnh.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt “vì nghĩa hy sinh” của Lăng Việt.
Lăng Việt hùng hồn nói:
“Cậu yên tâm, chuyện này là lỗi của tôi, tôi chịu trách nhiệm.”
Chu San cảm thấy hơi áy náy, nhưng không nhiều. Cô gật đầu:
“Nghĩa khí thật! Tôi nhớ ơn cậu vụ này.”
“Cậu sấy tóc khô trước đi kẻo cảm lạnh.” Lăng Việt chỉ ra ngoài, giọng trầm xuống:
“Để tôi đi gặp anh trai.”
“Được.”
Lăng Việt ra ngoài, Chu San tháo khăn trên đầu, bắt đầu sấy tóc. Trong lòng cô thầm cầu nguyện cho Lăng Việt.
Dù sao cậu ấy cũng là em trai ruột, chỉ có ba ngày nghỉ rồi phải đi, chắc sẽ không bị đánh chứ?
Dù sao Lăng Tiêu cũng không phải kẻ lưu manh.
Tiếng ù ù của máy sấy vang bên tai, hơi nóng bao bọc lấy da đầu khiến suy nghĩ của cô cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt Chu San lóe lên, cô tắt máy sấy, đặt bừa trên bồn rửa, không thèm chải lại mái tóc rối bời mà lập tức chạy ra khỏi phòng tắm.
Lăng Tiêu ngồi ở quầy bar, trên đĩa đặt một chiếc sandwich, anh ăn rất chậm rãi và có vẻ thong thả.
Ánh mắt Chu San nhanh chóng lướt qua khắp không gian.
Căn nhà này thật sự không có nhiều vách ngăn khiến cô chẳng còn chút không gian nào để tưởng tượng.
Nhưng cô vẫn hỏi:
“Lăng Việt đâu?”
Lăng Tiêu như mới phát hiện ra cô, chậm rãi quay đầu lại, giọng nhẹ bẫng:
“Đi rồi.”
Đi rồi???
Đi rồi!!!
Chu San như không nghe rõ hoặc không tin được, lại hỏi:
“Đi đâu cơ?”
Lăng Tiêu đặt miếng sandwich xuống, nhấp một ngụm cà phê.
Anh hành động chậm rãi nhưng Chu San cảm thấy mười mấy giây ngắn ngủi ấy như một sự dày vò.
Môi anh hơi mấp máy:
“Nói là có việc ở tòa án, về Bắc Đô rồi.”
Tên khốn chết tiệt.
Chu San không nhịn được, đập mạnh lên đùi mình:
“Em phải tuyệt giao với cậu ta!”
Lăng Tiêu chỉ “ừm” một tiếng rồi cầm tách cà phê nhấp nhẹ.
Anh nghe thấy Chu San quay lại phòng tắm, rồi tiếng máy sấy tóc lại vang lên.
Lăng Tiêu cúi đầu, trong tách cà phê phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của anh.
Một lúc sau Chu San mới bước ra, mái tóc mềm mại xõa trên vai. Cô hơi cúi đầu, những sợi tóc che khuất hai bên má tròn trịa của cô.
Lăng Tiêu dùng ngón tay chỉ vào quầy bar:
“Ra ăn sáng đi. À không, phải gọi là bữa trưa rồi.”
Chu San suy nghĩ vài giây, lắc đầu.
Lăng Tiêu đặc biệt dịu dàng khuyên nhủ:
“Ăn một chút đi, nếu đói thì làm sao?”
Chu San ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Lăng Tiêu đứng dậy:
“Ăn xong thì qua phòng anh, dọn dẹp bàn làm việc trước đã.”
Nói xong anh chậm rãi trở về phòng.
Chu San lén liếc mắt nhìn bóng lưng anh một cái.
Ý anh ta là, tháng này cô phải bao trọn việc dọn dẹp rồi.
Còn kèm thêm việc làm “tiểu đệ” bị sai vặt.
Cũng chẳng là gì.
Nghĩ đến đây Chu San cảm thấy mọi chuyện thật ấu trĩ. Những thói quen từ thuở bé đến giờ vẫn giữ nguyên như vậy.
Những quy tắc hình thành từ nhỏ ấy dù đôi khi khó chịu nhưng lại mang đến một cảm giác an ủi kỳ lạ.
Chu San ăn trưa xong, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Sau đó cô đứng trước cửa phòng Lăng Tiêu, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh biểu cảm trên mặt rồi mới gõ cửa.
Được anh cho phép, Chu San đẩy cửa bước vào.
Lần duy nhất cô nhìn thấy phòng anh là vào đêm đầu tiên khi mới dọn đến, từ ngoài cửa liếc qua một chút.
Nếu không phải lần này, chắc cô sẽ không bao giờ bước vào phòng anh.
Phòng của anh rất rộng.
Ngay cửa đi vào, bên phải là một phòng thay đồ hình chữ U với cửa kính khung nhôm. Bên trong, quần áo được sắp xếp ngăn nắp.
Bên cạnh có một cánh cửa ẩn, Chu San đoán đó là phòng tắm.
Phía trong là chiếc giường lớn màu xám đậm rộng hai mét phối cùng một băng ghế cuối giường màu đen, trên đó có một tấm mền mỏng họa tiết hình học.
Khu vực gần cửa sổ là bàn làm việc đơn giản nhưng hiện đại, bên cạnh là giá sách cao sát trần. Trên giá sách có các hộp tài liệu màu xanh dương, cạnh hộp dán nhãn nhỏ.
Lăng Tiêu ngồi trên ghế xoay màu đen, gõ trên laptop, không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Chu San bước tới, bắt đầu nói chuyện xã giao:
“Luật sư Lăng làm việc cả trong kỳ nghỉ, thật là vất vả.”
“Có em giúp, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Chu San suýt nghẹn một hơi, hỏi thẳng:
“Bây giờ em làm gì? Pha cà phê cho anh à?”
“Không cần vội.” Lăng Tiêu cầm một hộp tài liệu màu xanh, chỉ vào nhãn dán bên cạnh:
“Công thức đặt tên là số vụ án + tên vụ án + lý do + tòa án thụ lý. Em sắp xếp những cái này trước đã.”
Chu San không hiểu lắm, nhìn nhãn dán rồi xem xét đống tài liệu trên bàn, dần dần nắm bắt được cách làm.
Không quá khó, mất khoảng nửa tiếng, Chu San đã sắp xếp xong:
“Có cần đặt lên giá sách không?”
“Ừ.”
Sau khi sắp xếp tài liệu theo thứ tự, Chu San cầm lên bản sao của một tấm ảnh kỳ lạ.
Cô xoay tấm ảnh vài hướng vẫn không hiểu đó là gì.
Nó có hình dáng góc cạnh, trên đầu có một góc nhọn nhỏ giống như một cái đuôi.
Thấy Lăng Tiêu vẫn bận, Chu San cầm ly của anh đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, từ phía sau vang lên giọng nói trầm trầm của anh:
“Đi đâu đấy?”
Chu San quay lại, giơ ly lên, cười ngọt ngào:
“Luật sư Lăng vất vả rồi, để em pha cà phê cho anh.”
Lăng Tiêu giãn mày, hài lòng gật đầu:
“Hiểu chuyện đấy.”
Chu San đứng trước quầy bếp, trong lòng đầy ấm ức. Cô nhìn cà phê dần đầy ly, chỉ muốn cho thêm thứ gì đó vào.
Cuối cùng, cô cho thêm hai thìa kem sữa, ấu trĩ mà thầm nguyền rủa:
“Béo chết anh đi.”
Đặt ly cà phê lên bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc, Chu San giả vờ tỏ vẻ hứng thú với đồ trên bàn. Chỉ khi thấy anh nhấp một ngụm cà phê, cau mày lại, cô mới lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.
Bên cạnh cửa sổ có một chiếc ghế massage.
Chu San ngồi xuống, nghiên cứu bảng điều khiển, chọn chế độ và cường độ rồi bấm nút “bắt đầu”.
Tứ chi bị giữ trong các khe lõm, nhẹ nhàng bóp và thả lỏng, thỉnh thoảng gõ nhẹ vào các huyệt đạo.
Chu San thư thái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là sân vườn nhân tạo của khu chung cư, ở giữa có trẻ con đang nghịch ngợm bên lan can gỗ.
Thật thoải mái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");