Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nó thích con chứ sao!
Nó thích con chứ sao!!
Nó thích con chứ sao!!!
Chu San hoàn toàn tê liệt.
Sau đó mẹ Lăng nói gì Chu San cũng không còn nghe lọt nữa.
Cho đến khi Lăng Tiêu từ trong phòng đi ra, trên tay anh cầm một chiếc túi.
Lăng Tiêu: “Đi thôi mẹ, sắp trễ chuyến bay rồi.”
Chu San vẫn còn choáng váng, bất chợt khuôn mặt của Lăng Tiêu xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đôi đồng tử của Chu San giãn to rồi cô nghe anh hỏi: “Em không thở sao?”
Thở?
Ai không thở?
À, Lăng Tiêu nói mình không thở.
Không trách được, cô cảm thấy chóng mặt, hóa ra là quên thở.
Chu San ngượng ngùng đối diện với Lăng Tiêu rồi “phù” một hơi, thổi tung vài sợi tóc trên trán anh.
Lăng Tiêu nhíu mày, ánh mắt nhìn cô có chút kỳ lạ: “Em cũng say rồi? Phê luôn à?”
Chu San không đáp.
Nhưng đúng là cô phê, chỉ có điều không phải vì cồn.
Mẹ Lăng kéo Chu San vào lòng, dịu dàng an ủi: “Sao nhìn như sắp khóc vậy? Lần sau dì sẽ về thăm con, lần này thật sự gấp quá. Con bé này, dễ xúc động ghê.”
Chu San cố nén nước mắt.
Cô không phải cảm động!
Cô là động cũng không dám động!
Chu San liếc trộm Lăng Tiêu, vô tình chạm vào ánh mắt dò xét của anh, vội vàng quay đi chỗ khác.
Mẹ Lăng đứng dậy dặn dò vài câu quan tâm đến sức khỏe của Chu San sau đó ra cửa thay giày.
Lúc này Chu San nhìn thấy Lăng Tiêu hơi nheo mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào cô, ánh mắt đầy sát khí, miệng mấp máy:
Chờ… anh?
Chờ anh!!!!
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, tim Chu San cũng run lên theo.
Sau đó cô nhảy thẳng lên sofa, lấy gối ôm úp lên đầu rồi hét lên thật to:
“Ahhhh——”
“Ahhhh——”
“Ahhhh——”
“Ahhhh——”
“……”
Chu San cũng không muốn hét quá to, cũng sợ làm phiền hàng xóm nhưng chỉ cần dừng lại trong đầu cô lại vang lên câu nói:
——Nó thích con chứ sao.
Chu San lại nhớ đến dáng vẻ Lăng Tiêu dọa dẫm trước khi ra cửa, lập tức bò dậy khỏi sofa.
Một cú chống khuỷu tay không vững, cô lăn thẳng xuống sàn.
Vừa nhăn mặt vừa lăn lộn bò dậy, không kịp cảm nhận cơn đau cô vội vàng lao về phòng lấy đồ đi rửa mặt.
Sau đó khóa trái cửa phòng, leo lên giường ngủ.
Chờ anh ta?
Chờ cái quái gì!
Chu San cảm thấy lòng dạ bồn chồn, lăn lộn trên giường không yên.
Cô không ngờ Lăng Tiêu lại giấu kín đến vậy, trong lòng còn có suy nghĩ như thế với cô.
Thật sự làm người ta khó xử.
Chu San kéo mền phủ kín mặt, hai chân nhỏ đạp đạp vài cái.
Năm ấy Chu San mới mười tám tuổi, theo luật SJ đã là người trưởng thành nên có quyền tự quyết định. Ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn khôi phục quốc tịch Trung Quốc.
Vì chuyện này cô đã tìm hiểu rất nhiều cách mới biết được rằng xin quốc tịch Trung Quốc là khó nhất trên thế giới.
Hơn nữa ba mẹ đã qua đời, chuyện này gần như không thể.
Đừng nói đến việc khôi phục quốc tịch Trung Quốc, ngay cả xin cư trú dài hạn cũng rất khó khăn.
Tất nhiên nếu cô có phát minh vĩ đại hoặc đóng góp kỹ thuật gì đó thì cũng có thể.
Nhưng Chu San rất rõ bản thân mình, cô hoàn toàn không liên quan đến những điều này.
Cuối cùng cô nghĩ đến một cách đơn giản nhất nhưng cũng là cách kỳ lạ nhất.
Giống như mẹ cô trước đây, kết hôn với một người Trung Quốc, năm năm sau có thể nộp đơn xin quốc tịch.
Vì vậy cô tìm đến Lăng Việt, người từng nói rằng cả hai sẽ là “thiên thần nhỏ” của nhau.
Lăng Việt đã từ chối thẳng thừng ngay lúc đó.
Nhưng với sự kiên trì không ngừng của Chu San cuối cùng cậu ta buộc phải đồng ý.
Nghĩ lại, thật sự là do còn trẻ người non dạ mới có thể làm ra chuyện kỳ quặc như vậy.
Chu San và Lăng Việt hẹn ngày đến SJ để đăng ký kết hôn.
Hôm đó cô ngồi đợi ở sân bay cho đến khi nhìn thấy Lăng Tiêu bước ra từ đám đông.
Chu San dụi mắt, xác nhận đúng là Lăng Tiêu sau đó quay người bỏ chạy.
Trong sân bay đông đúc, giọng nói tiếng Trung trôi chảy của Lăng Tiêu vang lên rõ ràng:
“Chu San San, đứng lại!”
Chu San thực sự giống như bị dán keo 502 vào chân, đứng khựng lại ngay tại chỗ.
Sau cái đêm Lăng Tiêu phản đối việc gia đình nhận nuôi cô, Chu San vì vấn đề thủ tục vẫn phải ở lại Trung Quốc và sống tại nhà họ Lăng thêm nửa năm.
Nhưng từ hôm đó cô không gặp lại Lăng Tiêu, cũng không nói chuyện với anh.
Vì sau đêm đó Lăng Tiêu luôn ở trường đại học, thậm chí các kỳ nghỉ lễ hay hè cũng không về nhà.
Vậy nên lần này là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau kể từ đêm hôm đó.
Chu San nghĩ, chắc chắn là Lăng Việt đã nói ra bí mật nên Lăng Tiêu đến để xử lý cô. Dù sao người lớn trong gia đình biết chuyện này cũng sẽ không đồng ý.
Càng nghĩ Chu San càng tủi thân. Kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy cuối cùng lại như đổ sông đổ biển.
Lại còn bị người ta mắng nữa.
Lăng Tiêu bước đến, nhìn thấy Chu San cúi đầu rơi nước mắt.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Muốn kết hôn à?”
Chu San kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ đôi giày của anh lên khuôn mặt anh, vừa khóc vừa nói: “Anh phát hiện rồi, còn có thể kết được sao?”
“Lăng Việt mới 18 tuổi, dù hai đứa có đăng ký ở SJ, nó cũng không thể về nước đến đại sứ quán làm chứng nhận.”
Anh không mắng cô mà còn đang phân tích?
Chu San không hiểu chuyện này cho lắm.
Nhưng nghĩ đến việc anh là sinh viên xuất sắc ngành luật, cô cũng không hỏi thêm.
Chu San hít mũi, đưa tay lau nước mắt: “Ồ.”
Thật khó để nói lúc đó cô có tâm trạng gì.
Có lẽ từ đầu cô đã lo lắng về chuyện này nên khi vì lý do chính đáng mà không thực hiện được, nỗi buồn cũng giảm đi phần nào.
Chu San rời ánh mắt định bước về phía lối ra sân bay.
Bất ngờ cổ tay cô bị kéo lại.
Cô quay đầu, đối diện với đôi lông mày sắc bén của Lăng Tiêu.
Một lúc lâu, rất lâu, Lăng Tiêu mới lên tiếng: “Anh sẽ đăng ký kết hôn với em.”
Trong suốt quá trình làm thủ tục đăng ký, đầu óc Chu San hoàn toàn rối bời, thậm chí không phân biệt được trái phải.
Mọi thứ đều do Lăng Tiêu dẫn dắt.
Đến khi cầm được giấy chứng nhận kết hôn Chu San vẫn ngơ ngác.
Cô chợt nhận ra Lăng Tiêu đã mang theo đầy đủ giấy tờ, thậm chí còn làm sẵn mọi thủ tục trước khi đến.
Điều này chứng tỏ anh đến đây là để kết hôn với cô.
Trên taxi từ nhà dì nhỏ đến sân bay, Chu San không nhịn được hỏi anh tại sao lại giúp mình.
Lăng Tiêu lúc đó vừa bị dì nhỏ của Chu San mắng một trận, nhắm mắt dựa vào ghế nói rằng anh sợ cô không mang theo đầu óc đi gây họa cho người khác.
Chu San tức điên.
Cô nào dám? Cô chỉ muốn gây họa cho Lăng Việt thôi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh mở mắt nhìn cô và nói:
“Anh sợ em bị lừa.”
Chu San cũng từng nghĩ về lý do tại sao Lăng Tiêu lại kết hôn với mình.
Có lẽ là để cứu Lăng Việt.
Có lẽ là sợ cô làm bừa, lừa gạt người khác hoặc bị người khác lừa.
Có lẽ là vì chút lương tâm còn sót lại, do từng phản đối việc nhà họ Lăng nhận nuôi cô nên cảm thấy áy náy, muốn giúp đỡ cô một lần.
Tất cả các khả năng đều có nhưng tuyệt đối không có chuyện anh thích cô.
Chu San thực sự đau đầu.
Làm sao mà tự nhiên lại bị người ta thầm thương trộm nhớ nhiều năm như vậy?
Cô lại nhớ đến lời Ngô Tĩnh nói tối nay: thanh mai trúc mã…
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền, Chu San lập tức mở mắt.
Cô lấy điện thoại ra xem, đã là rạng sáng.
Lúc dùng bữa tối cô uống khá nhiều nước ngọt nên giờ không thể nhịn được nữa, buộc phải vào nhà vệ sinh.
Nhưng cô lại sợ Lăng Tiêu đột nhiên quay về, chạm mặt anh thì không biết phải làm sao.
Chu San nằm trên giường giằng co thêm một lúc sau đó cẩn thận mở hé cửa phòng nhìn ra ngoài. Phòng khách tối om.
Cô bật đèn pin trên điện thoại lén lút đi vào nhà vệ sinh.
Khi rửa tay xong, Chu San nhìn vào chiếc gương lớn trước bồn rửa. Trong gương phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của cô.
Khuôn mặt cô tuy tròn trịa nhưng đôi mắt to, sống mũi cao, môi cũng rất đẹp.
Sau đó cô tắt vòi nước, lau khô tay rồi nghiêng người về phía gương.
Thực ra dáng người cô cũng không tệ.
Cũng khó trách Lăng Tiêu…
Chu San mím môi. Cô ngẩng đầu lên tính toán một chút, phát hiện Lăng Tiêu đã thầm yêu cô ít nhất là sáu năm.
Lúc đó cô mới 16 tuổi?
Tuổi còn nhỏ như vậy, chẳng phải Lăng Tiêu hơi bất thường sao?
Chu San hốt hoảng nhún vai.
Ngay sau đó cô lại nghĩ: Lăng Tiêu là một người ngạo mạn như vậy, thế mà lại âm thầm thầm thương trộm nhớ cô suốt bao năm.
Để ngăn cô trở thành em gái trên danh nghĩa của anh, anh phản đối việc nhận nuôi, lần đầu tiên trong đời bị mẹ đánh, còn bị cô trách móc bao nhiêu năm nay.
Đặc biệt là mấy năm qua cô chưa từng nói chuyện với anh.
Nghĩ lại, chắc hẳn anh đã rất dằn vặt.
Anh đã phải kìm nén và chịu đựng đau khổ đến mức nào.
Nhưng anh vẫn một lòng một dạ kiên định chờ đợi cô.
Suy nghĩ kỹ lại, tình cảm của anh cũng không phải là không có dấu hiệu.
Không muốn cô trở thành em gái trên danh nghĩa của mình.
Lặn lội đến SJ để đăng ký kết hôn với cô.
Khi biết cô về nước bị bắt vào đồn cảnh sát, cho dù đang vướng kiện tụng anh cũng lập tức đến giải cứu.
Anh ấy vẫn tìm những lý do vô lý để sống chung với cô. Xem ra mọi thứ đều hợp lý.
Đây là một tình yêu kiềm nén của một chàng trai ngạo mạn.
Chu San đột nhiên cảm thấy vô cùng thương xót Lăng Tiêu bởi vì cô không thể cho anh tình yêu mà anh muốn.
Cô chắc chắn sẽ phụ lòng anh. Anh chắc chắn sẽ yêu mà không được đáp lại. Chu San càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô gọi điện cho Lăng Việt.
Điện thoại đổ chuông một lúc thì Lăng Việt nhấc máy. Giọng cậu rất mệt mỏi và khàn đặc nhưng thái độ rất tốt: “Peppa, cậu đã tha thứ cho tôi rồi à?”
“Tạm thời không nói về chuyện đó, tôi hỏi cậu một việc.”
“Ừm, cậu nói đi.” Chu San liếm đôi môi khô của mình: “Là về Lăng Tiêu, anh ấy đã từng yêu ai chưa?”
“Hả?” Lăng Việt rõ ràng chưa hiểu ra.
Chu San lặp lại một lần nữa: “Lăng Tiêu đã từng yêu ai chưa?”
“Không có! Tuy cuộc hôn nhân của các cậu là giả, nhưng anh ấy cũng không thể yêu người khác được đúng không? Làm sao giải thích chuyện này với người khác, có cô gái nào có thể chấp nhận chứ?”
Chu San thở dài, cuối cùng vẫn là cô đã làm lỡ thời gian của anh.
Cô tiếp tục hỏi: “Tôi nói về khoảng thời gian sau khi tôi ra nước ngoài và trước khi kết hôn với anh ấy, khoảng hơn một năm đó!”
Lúc đó Lăng Tiêu đang học năm ba, năm tư đại học. Người ta nói đại học là thời điểm dễ nảy sinh tình yêu nhất. Hơn nữa, bên cạnh Lăng Tiêu chưa bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp ngưỡng mộ anh.
Lăng Việt trả lời rất nhanh, không chút do dự: “Không có.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên chắc chắn! Anh ấy chưa bao giờ yêu ai cả.”
Chu San khẽ “ồ” một tiếng. Có lẽ không sai. Anh ấy vì quá yêu cô nên luôn giữ mình trong sạch.
Lăng Việt cảm thấy Chu San hơi lạ: “Cậu gọi điện cho tôi muộn thế này, hỏi những câu gì vậy?”
“Tôi thì…” lời ấp úng của Chu San như những con kiến đang cào xé tâm trí Lăng Việt.
Giọng cậu hoàn toàn tỉnh táo: “Cậu lúng túng cái gì vậy? Có gì thì nói đi!”
Chu San ngón tay vẽ lung tung trên mặt bàn rửa mặt, giọng khó xử: “Chuyện này tôi không tiện nói lắm, dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói: “Anh trai tôi? Anh ấy sao vậy?”
Chu San lại thở dài, nhìn vào gương chỉnh lại mấy sợi tóc bên tai: “Đây là bí mật của anh ấy, vậy tôi chỉ nói với một mình cậu thôi, cậu đừng nói với ai cũng đừng đi hỏi anh ấy nhé?”
“Được, cậu nói đi!”
Chu San chép miệng, lại thở dài: “Chuyện này thật sự khó nói quá.”
Lăng Việt nổi giận: “Cậu không nói thì tôi đi ngủ đây!”
“A, cậu có thể kiên nhẫn một chút không?”
“Không.”
Lăng Việt đã hết kiên nhẫn, chính xác là đã gần như phát điên vì bí mật này, cậu trực tiếp đe dọa: “Tôi cúp máy đây!”
“Khoan khoan khoan.” Chu San vội vàng ngăn cậu cúp máy, rồi nói: “Rất xấu hổ đấy, cậu cũng biết tính anh ấy, bình thường kiêu ngạo lắm, nếu chuyện này bị lộ ra chắc anh ấy sẽ sụp đổ mất.”
Chu San gợi ý cho Lăng Việt: “Cậu biết chuyện anh ấy kết hôn với tôi đúng không?”
“Biết chứ.”
Lăng Việt liên hệ với những lời Chu San vừa nói, ngay lập tức giọng điệu thay đổi, ấp úng nói: “Cậu là nói… cậu là nói anh trai tôi… anh ấy… anh ấy thích…”
Chu San nhìn mình trong gương, gật đầu “ừm” một tiếng thật nặng nề.
Lăng Việt rõ ràng rất sốc, có thể nghe thấy tiếng cậu nhảy khỏi giường, giọng điệu kích động: “Vậy ra đó là lý do những năm nay anh ấy không yêu ai rồi chạy đi kết hôn giả với cậu?”
Chu San bất lực nhếch môi, cô chỉ gợi ý một chút Lăng Việt đã hiểu ngay.
Vậy nên nghĩ kỹ lại, việc đoán ra tình yêu của Lăng Tiêu dành cho cô chẳng có gì khó khăn cả. Chỉ là mọi người chưa từng nghĩ theo hướng đó. Nhưng từng việc, từng chuyện đều là tình yêu thầm lặng của anh.
Chu San lại thở dài, nặng nề nói: “Đúng là như vậy đấy, tôi cũng rất khó xử.”
Lăng Việt im lặng rất lâu. Sau khi Chu San giục mới lên tiếng: “Peppa, cậu cũng lớn lên cùng anh trai tôi, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cậu đừng nghĩ nhiều quá, đừng làm mất mặt anh ấy, chuyện này cậu phải giữ bí mật.”
Chu San gật đầu, tỏ ra đặc biệt thấu hiểu: “Tôi hiểu mà.”
“Tôi hy vọng cậu…” Lăng Việt do dự mãi mới nói: “Vai trò của cậu rất quan trọng, cậu hãy khuyên bảo anh ấy nhiều một chút nhé, chuyện này anh ấy một mình giữ kín, giữ nhiều năm như vậy thật đáng thương.”
“Ừ, cậu yên tâm, tôi hiểu mà.”
Sau khi dặn dò thêm vài câu nữa Lăng Việt mới cúp máy.
Cậu đứng bên cửa sổ, cảm thấy gió đêm tháng năm đặc biệt lạnh. Thì ra anh trai không hẹn hò, còn kết hôn giả với Chu San tất cả đều vì lý do này.
Lăng Việt gãi đầu có chút không thể chấp nhận được. Tuy rằng cậu luôn lấy việc đánh bại Lăng Tiêu làm mục tiêu nhưng dù sao đó cũng là anh trai, anh trai ruột.
Với anh ấy, cậu còn nhiều tình cảm hơn thế.
Nhưng mà… làm sao anh ấy có thể thích đàn ông được chứ?
Lăng Việt không kìm được, đã khóc thầm vài tiếng trong đêm khuya.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");