Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San cúp điện thoại, nhìn vào gương thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình rồi thở dài.
Hóa ra cảm giác bị người khác thầm yêu không dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là kiểu thầm yêu kéo dài lâu như vậy, vì cô ấy mà không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh.
Không hiểu sao cô cảm thấy có chút áy náy.
Và sau khi hiểu ra hiểu lầm Chu San càng cảm thấy thương hại Lăng Tiêu thêm một chút.
Chu San chìm đắm trong cảm giác khó chịu này, cô cầm điện thoại lên rồi mở cửa nhà vệ sinh bước ra, vừa đi được vài bước cô nghe thấy tiếng khóa mật khẩu vang lên.
Trái tim cô đập mạnh nhưng chân không thể điều khiển, trong đầu như một đống hỗn độn.
Lăng Tiêu đẩy cửa bước vào, liếc nhìn cô một cái, hơi nhíu mày.
Sau đó anh cười khẩy, đứng ở cửa thay giày: “Em thật sự đang chờ anh à?”
Chờ gì chứ?
Chu San ngượng ngùng cúi đầu, trong đầu nghĩ đến lời dặn dò của Lăng Việt về việc khuyên anh ấy.
Nhưng mà!
Phải khuyên thế nào đây?
Cô chẳng có kinh nghiệm gì cả!
Giống như đề tài một bài văn, viết chữ “khuyên” làm tiêu đề rồi không biết phải viết gì nữa.
Lăng Tiêu đã thay giày xong, anh bước đi nhanh chóng đến gần, đứng cách Chu San một bước, dừng lại.
Anh chăm chú nhìn cô rồi giơ tay, vỗ nhẹ vào trán cô: “Ngốc à?”
Chu San như thể được giải tỏa, xoa xoa trán rồi lùi lại hai bước.
Cô không thể tiếp tục phát tán sự quyến rũ nữa.
Chu San cúi đầu nhìn xuống mặt đất sáng bóng: “Em không chờ anh đâu, em chỉ ra ngoài đi vệ sinh.”
“Trùng hợp thật.” Lăng Tiêu đi về phía ghế sofa, giọng điệu đầy trêu chọc: “Nếu trùng hợp như vậy, chúng ta nói chuyện nhé?”
???
Chu San ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Tiêu đang lười biếng ngồi trên sofa.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ từ hành lang.
Một nửa cơ thể anh chìm trong bóng tối nhưng Chu San không còn cảm thấy anh đáng sợ như trước.
Mà là, từ từ, cô cảm nhận được từ trên đầu anh xuất hiện hai chữ.
— Đáng thương.
Thật sự là đáng thương, vì anh ấy thầm yêu cô nhưng cô lại nói không coi anh là đàn ông.
Đây không phải là vấn đề tự ái của đàn ông mà là trái tim tan vỡ của anh ấy.
Cô đã nói sai khiến anh ấy đau lòng.
Chu San nhìn chung là người biết nhận lỗi và sửa sai.
Cô thả lỏng vai rồi đi về phía anh, từ từ ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay anh.
Những lời an ủi người khác thường được nói khi nắm tay nhau.
Nhưng cô không thể cho anh ấy hy vọng.
Chu San thở dài rồi vỗ nhẹ lên cánh tay anh ấy như một người lớn, đôi mắt to của cô chân thành nhìn anh: “Lăng Tiêu, những gì em nói trước đây anh không tin là thật, trước đây em hẹp hòi không hiểu chuyện nên mới nói xấu anh, đó là lỗi của em, sau này em sẽ không như vậy nữa, xin anh tin em.”
Nói xong cô đứng dậy, đi được hai bước rồi quay lại.
Cô thấy anh nhíu mày chăm chú nhìn mình.
Chu San trong lòng cảm thấy lúng túng, lắc đầu nói: “Đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lăng Tiêu thấy cô đóng cửa phòng mới xoa trán, không nói nên lời: “Em đã uống bao nhiêu rồi?”
Ngày hôm sau, chuông báo thức trên điện thoại của Chu San vang lên sớm hơn bình thường 20 phút.
Cô không muốn tạo cho Lăng Tiêu những hy vọng không cần thiết vì vậy bước đầu tiên là cô phải giữ khoảng cách với anh.
—— Không đi nhờ xe anh ấy đến công ty nữa.
Nhưng tối qua cô mất ngủ rất muộn nên bây giờ mắt cô sưng và khô, thật sự không thể mở ra được.
Thôi, ngủ thêm 20 phút nữa.
Cô từ bỏ suy nghĩ này không phải là không có lòng mà là vì cơ thể không cho phép.
Sau 20 phút Chu San đành phải mở mắt.
Cô cầm điện thoại lên, thấy rằng không chỉ mình cô mất ngủ.
Lăng Việt đã gửi vài tin nhắn vào giữa đêm.
Lăng Việt: “Cậu tuyệt đối đừng nói bí mật này với ai, nếu không anh ấy có thể sẽ suy sụp.”
Lăng Việt: “Dù khó xử cho cậu nhưng cậu vẫn nên thông cảm cho anh ấy, tôi đoán anh ấy tính tình không tốt, chuyện này có liên quan đến điều đó.”
Lăng Việt: “Dù sao anh ấy cũng đã chịu đựng một mình, không thể chia sẻ tâm sự với ai.”
Lăng Việt: “Anh ấy hiện giờ là người dễ bị tổn thương.”
Lăng Việt: “Xin cậu, xin cậu.”
Lăng Việt không chỉ dùng lý do tình cảm mà còn gửi cho cô mấy phong bao lì xì.
Chu San không nhận, đáp lại một cách có lương tâm bằng tin nhắn.
Chu San: “Cậu yên tâm, chuyện trước kia đã qua rồi.”
Chu San: “Từ hôm nay, dù cuối cùng thế nào chúng ta mãi mãi là một gia đình.”
Sau đó cô gửi một biểu tượng “cổ vũ.”
Chu San thức dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm.
Cơn mưa đêm qua khiến không khí sáng hôm nay có cảm giác trong lành, thấm vào tận sâu trong lòng.
Chu San vươn người một cái: “Một ngày mới tuyệt vời.”
Khi cô đi rửa mặt, cô thấy Lăng Tiêu đã ngồi ở bàn ăn, trước mặt anh là một số món ăn.
Điện thoại của anh được bao bằng vỏ đen, bị những ngón tay dài của anh bao quanh, trông rất nhỏ, giờ đang được anh cầm lên gần miệng.
Anh nói chuyện với giọng lạnh lùng, có vẻ đang xử lý công việc ở văn phòng luật.
Nhưng Chu San để ý thấy, mặc dù Lăng Tiêu đang làm việc nhưng từ lúc cô ra khỏi cửa ánh mắt anh không rời cô dù chỉ một giây.
Anh thậm chí còn không dám chớp mắt.
Cô cảm thấy tai mình hơi đỏ, vội vàng thu ánh mắt lại và chạy vội vào phòng vệ sinh.
Sau khi nhanh chóng đóng cửa lại, Chu San dựa vào cửa thở dốc nhẹ.
Sau đó cô nhăn mặt tự nhủ: “Chu San, mày làm được.”
Rửa mặt xong Chu San ngồi xuống bàn ăn với vẻ bình thản.
Lăng Tiêu ngồi đối diện, một tay cầm ly, tay kia lướt qua điện thoại.
Tóc anh hơi dài, những lọn tóc mái che khuất phần lông mày khiến anh trông dịu dàng hơn.
Ở giữa bàn ăn có vài lát bánh mì và trứng chiên, phía gần chỗ cô ngồi có một ly sữa đậu nành nhỏ.
Là anh chuẩn bị.
Là thứ cô muốn uống.
Chu San nhìn nhanh vào ly của Lăng Tiêu, bên trong là cà phê.
Cô trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy.
Trước đây cô mù quáng không nhận ra sự quan tâm và hy sinh của anh.
Nhìn hơi nước nóng bay lên từ ly sữa đậu nành, mùi thơm ngọt ngào bay vào mũi.
Chu San rõ ràng nhận ra, để cắt đứt tình cảm của Lăng Tiêu cô phải giảm bớt nỗi đau của anh ấy.
Còn về cách cắt đứt…
Cô không thể làm gì với sự xinh đẹp của mình.
Vậy thì cô chỉ có thể nóng nảy hơn một chút, làm một người phụ nữ xấu tính.
Sau khi đưa ra quyết định, Chu San nuốt một ngụm nước bọt rồi đẩy ly về phía trước: “Em không muốn uống sữa đậu nành.”
Quả nhiên, Lăng Tiêu ở phía đối diện dừng tay lại, ngay lập tức rời mắt khỏi điện thoại và nhìn thẳng vào cô.
Anh nhìn cô hai giây rồi nhẹ nhàng nói: “Em chưa tỉnh ngủ à?”
Chu San theo phản xạ rụt cổ lại vì cảm thấy giọng điệu của anh đầy sự đe dọa, như thể chỉ cần cô trả lời một tiếng anh sẽ lập tức quay cổ cô lại.
Nhưng cô biết bây giờ không giống như trước nữa nên cô thẳng lưng lên.
Chu San liếc nhìn chiếc giỏ đựng đồ hình con thỏ bên cạnh, bên trong có ngũ cốc trái cây, nói: “Em muốn ăn ngũ cốc.”
Lăng Tiêu nghiêng đầu, đôi mắt hơi nheo lại: “Em không phục khi bị anh sai bảo suốt một tháng à?”
Chu San không đáp lại, khoanh tay và quay đầu sang một bên, nói một cách thách thức: “Vậy em không ăn nữa.”
Lăng Tiêu “…”
Khoảng năm giây trôi qua trong im lặng.
Chu San nhìn thấy Lăng Tiêu đưa tay cầm một chiếc ly lớn rồi lấy túi ngũ ly trong giỏ thỏ ra, mở ra và đổ vào ly sau đó đổ sữa đậu nành vào ly đó.
Trong khi làm những động tác này, mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây.
Cô biết điều đó.
Và cảm thấy ánh mắt của anh nóng bỏng.
Cho đến khi Lăng Tiêu đặt chiếc ly lớn xuống trước mặt Chu San, cô không kiềm chế được mà hơi run người.
Lúc Chu San ngẩn người, Lăng Tiêu gõ ngón tay lên bàn nghiến răng nói: “Ăn đi.”
Chu San quay lại, múc từng thìa ngũ cốc vào miệng.
Khi cô ăn hết gần nửa ly ngũ cốc, cô với tay lấy hai miếng bánh mì, kẹp một quả trứng chiên vào và sau khi suy nghĩ một lúc lại thách thức nói: “Ngày mai em muốn ăn bánh bao.”
Vừa nói xong Lăng Tiêu trực tiếp khinh miệt một tiếng, giọng nói chậm rãi mang theo sự nguy hiểm: “Em muốn bị đánh hả?”
Chu San không sợ chút nào, thậm chí trong đầu cô còn nhớ lại, từ nhỏ đến lớn anh thật sự chưa từng đánh cô.
Trước đây cô nghĩ là mình quá yếu đuối, mỗi khi anh nói những lời cứng rắn cô đều nhượng bộ, nhưng bây giờ cô hiểu anh thật sự sẽ không nỡ đánh cô.
Vì vậy Chu San bổ sung thêm một câu: “Bánh bao thịt xào.”
Nói xong cô cúi đầu ăn ngũ cốc thật nhanh.
Lăng Tiêu “…”
Không nghe thấy anh nói gì, Chu San cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy anh đã quay lại chú ý vào điện thoại, trong lòng cô cảm thấy bất lực.
Cô nên làm gì với Lăng Tiêu đây?
Trên đường đi làm có một chút tắc đường, đặc biệt là ở ngã tư sau khi xuống cầu.
Có người vượt đèn đỏ, có xe chen ngang.
Tiếng còi xe thật chói tai.
Chu San dựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt lo lắng, đột nhiên cô cảm thấy một cú nhói ở giữa trán, và một ý tưởng bất chợt xuất hiện trong đầu.
Vị trí công ty của Lăng Tiêu rõ ràng có thể xuống cầu ở ngã tư tiếp theo, như vậy sẽ giảm thời gian tắc đường rất nhiều.
Nhưng anh lại không làm vậy.
Vì anh muốn đưa cô đi.
Vậy có nghĩa là không phải trên đường đi.
Mà là anh cố tình đưa cô đi.
Chu San quay đầu nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hơi nghiêng đầu, đường viền cằm rõ ràng và sắc nét.
Anh đặt tay trái lên bệ cửa sổ xe, tay phải nắm chặt vô lăng, tư thế thoải mái nhưng vẫn điều khiển xe rất tốt, lướt qua giao lộ đông đúc mà không chút bất kỳ sự mất kiên nhẫn.
Hiểu được ý của anh, Chu San cắn môi suy nghĩ một lúc.
Sau đó cô đưa tay lên chỉ vào một cô gái ở ngã tư: “Lăng Tiêu, nhìn kìa, cô gái kia xinh đẹp quá.”
Lăng Tiêu liếc nhìn rồi lập tức rút mắt lại.
Chu San thấy anh không còn hứng thú lại chỉ vào một cô gái khác: “Còn cô ấy thì sao? Cảm giác khí chất tuyệt vời.”
Lần này anh thậm chí còn không nhìn.
Chu San cúi đầu, ngón tay lướt qua vỏ điện thoại có hình dâu tây: “Tối qua em đọc một quyển sách, sách nói thế giới này rộng lớn, phải nhìn nhiều mới không giới hạn sự lựa chọn, ý em là, người ta không thể cứ treo mình trên một cây.”
Lăng Tiêu hừ một tiếng: “Tối không ngủ, lại đi uống ‘canh gà’ à?”
Chuyện gì không ngủ?
Chuyện canh gà là sao?
Lăng Tiêu quay sang, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Ngủ thêm chút đi! Nếu không sẽ bị đưa về trại gấu đó.”
???
À, là ‘canh gà cho tâm hồn’.
(“Canh gà cho tâm hồn” là một cách nói hình tượng, thường dùng để chỉ những lời khuyên, câu chuyện, hoặc bài viết mang tính an ủi, động viên và truyền cảm hứng.
Những câu “canh gà cho tâm hồn” thường nhẹ nhàng, dễ hiểu, mang thông điệp tích cực, giúp người đọc cảm thấy được an ủi hoặc khích lệ khi gặp khó khăn trong cuộc sống. Tuy nhiên, cụm từ này đôi khi cũng bị dùng một cách mỉa mai để ám chỉ những lời động viên sáo rỗng hoặc không thực tế.)
Chu San hiểu ý của anh, mở gương chiếu hậu trên xe, dùng ngón tay chạm vào viền mắt, đúng là có chút quầng thâm.
Cô thở dài.
Lăng Tiêu này, chẳng nhìn cô gái nào khác, tất cả sự chú ý đều dồn vào cô.
Chu San đành chuyển đề tài: “Lăng Tiêu, chúng ta nghe nhạc đi.”
Chưa để Lăng Tiêu nói gì Chu San đã mở nhạc.
Ngay lập tức, âm thanh phát ra từ loa một bài hát vui tươi khiến người ta không thể không nhún nhảy theo.
“Những người cô đơn ấy…”
“Liệu đêm nay có về nhà không?”
“Những linh hồn đã không còn nơi trú ngụ, lang thang đến tận chân trời.”
“Những câu trả lời im lặng…”
“Nước mắt rơi từng giọt…”
Cô cảm thấy bài hát này thật khiến người có tình cảm đơn phương dễ dàng cảm thấy đau lòng, vội vàng chuyển sang bài khác.
“Còn bao xa mới đến được trái tim của em?”
“Bao lâu nữa mới có thể lại gần em?”
“Người ở ngay gần, nhưng lại không thể đến gần…”
Chu San lại chuyển qua bài khác.
“Anh thật sự yêu em…”
“Không ai có thể so sánh.”
“Anh chắc chắn như vậy…”
“Thậm chí không thể thiếu em.”
Chu San nhận thấy tâm trạng của Lăng Tiêu, liền tắt nhạc rồi thở dài thật sâu: “Sao anh toàn nghe những bài hát này vậy?”
Lăng Tiêu quay đầu: “Đây là danh sách nhạc phát lại từ lần trước.”
“Hả?”
Thấy cô ngây ra, Lăng Tiêu ‘chậc’ một tiếng: “Danh sách nhạc của em.”
Chu San khó chịu, quay người nằm bò lên cửa sổ.
Ý của Lăng Tiêu là, bên cạnh anh chỉ có mình cô, vị trí ghế phụ này cũng chỉ dành cho cô mà thôi.
Chu San: “…”
Muốn khóc ghê!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");