Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rung Động Không Thể Kiểm Soát
  3. Chương 22: Anh về phòng cùng em đi
Trước /108 Sau

Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 22: Anh về phòng cùng em đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiếc xe dừng lại trước cửa “Khách sạn suối nước nóng Thính Vũ”. Tài xế quay đầu lại nói: “Em gái, đến nơi rồi.”

Chu San cảm ơn rồi xuống xe.

Lúc còn ngồi trên xe thì không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ đứng giữa đêm khuya ở lưng chừng ngọn núi tuyết, một luồng gió lạnh thấu xương ùa tới khiến cô rùng mình một cái.

Cô nhanh chóng chạy vào sảnh khách sạn, lấy chứng minh thư ra: “Chào chị, tôi đã đặt phòng ở đây.”

Sau khi xác nhận thông tin, cô lễ tân đưa cho Chu San thẻ phòng và một tờ sổ tay quảng cáo.

Chu San chưa vội rời đi mà nhỏ giọng hỏi: ” Ông chủ của khách sạn, ông Triệu Vũ có ở khách sạn không?”

“Ông chủ không có ở đây, sáng mai sẽ về,” cô lễ tân trả lời, hơi ngập ngừng một chút: “Nhưng bà chủ hiện đang có mặt.”

Thế nhưng Chu San đâu phải đến đây để tìm bà chủ.

Cô nói vài câu qua loa rồi nói muốn về phòng, bước chân cũng nhanh hơn vì bên ngoài quá lạnh.

Theo hướng dẫn cô đi qua sảnh rồi vòng qua sân sau, đi mãi, đi mãi.

Cô bắt đầu nghi ngờ lời tài xế nói đây là “khách sạn nhỏ.” Vậy thì khách sạn lớn liệu có phải cần phải gọi taxi để di chuyển trong khuôn viên không?

Khách sạn suối nước nóng này mang phong cách thanh lịch và nghệ thuật, cũng rất phù hợp với cái tên đầy ý vị của nó.

Cách trang trí cũng tương tự, kết hợp giữa đá và gỗ, vừa lạnh lẽo lại vừa thân thiện.

Phòng của Chu San nằm ở tầng hai, rộng khoảng ba mươi mét vuông, có một chiếc giường lớn, hai ghế sofa đơn và một bàn trà.

Cô bật điều hòa, cắm sạc điện thoại rồi bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng.

Điểm nổi bật nhất trong phòng là tấm bình phong mang hơi hướng cổ xưa, trên đó có một bức tranh vẽ mỹ nhân với thân hình uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều.

Phía sau tấm bình phong là bồn rửa tay, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ. Đẩy cửa ra là phòng vệ sinh, trong đó có một bồn tắm dài hình chữ nhật xây bằng gạch được thiết kế chìm, nhìn qua rất thích hợp để ngâm mình thư giãn.

Chu San lấy túi bọc bồn tắm dùng một lần, mở nước nóng. Vừa rồi bị gió lạnh thổi trúng, cô sợ cảm lạnh nên quyết định ngâm lâu một chút.

Không có điện thoại để nghịch, cô tiện tay cầm theo sổ tay quảng cáo đi vào.

Nằm trong bồn tắm, mọi mệt mỏi dần dần tan biến.

Chu San buồn chán lật xem cuốn sổ tay quảng cáo.

Mấy trang đầu là giới thiệu về khách sạn, các trang sau là thông tin về ngọn núi tuyết này.

Sổ tay viết rằng, ông chủ và bà chủ khách sạn này đã gặp nhau trên ngọn núi tuyết này sau đó quyết định từ bỏ sự ồn ào của thành phố và chọn ở lại đây.

Khách sạn này được đặt tên là “Thính Vũ” bởi vì tên bà chủ là “Thính” và tên ông chủ là “Vũ” ghép lại thể hiện tình yêu của họ.

Đúng là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào khiến người khác ghen tị.

Chu San đang cảm thán thì điện thoại trong phòng reo lên.

Cô quấn khăn tắm quanh người rồi chạy ra nghe máy.

Vừa nhấc máy, cô đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào nhưng hơi lúng túng của cô lễ tân: “Cô Chu, ở quầy lễ tân có một người đàn ông nói là chồng cô. Cô xem…”

Chu San chưa nghe hết đã lập tức cảnh giác: “Tôi không có chồng, anh ta lừa đấy.”

Nói xong, trán cô lập tức đổ mồ hôi.

Hình như… cô có chồng thật.

Nhưng không thể nào chứ?

Xa như vậy, lại muộn thế này.

Chu San cau mày, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đang sạc ở bên cạnh, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Trong ống nghe có tiếng động nhẹ, sau đó là một giọng nam trầm, lạnh lẽo khiến cô rùng mình.

Rõ ràng đang kìm nén cơn giận: “Chu San San, ra đây ngay!”

Phải nói là nghiến răng nghiến lợi cũng không ngoa.

Chu San gần như phản xạ có điều kiện mà đáp lại: “Dạ… dạ, ngay đây.”

Tối đó không liên lạc được với Chu San, Lăng Tiêu lập tức gọi cho sếp của cô là Khúc Liên Kiệt. Sếp cô rất vui vẻ, lập tức hỏi thăm tình hình, rồi biết được từ miệng của Ngô Tĩnh rằng cô đi “đu idol.”

Nơi đu idol là một khách sạn suối nước nóng cách cả trăm dặm, và idol mà cô đang đu nghe nói là… một người đàn ông.

Số liên lạc của Khúc Liên Kiệt là do Lý Thượng tìm giúp.

Vì vậy tất cả thông tin này đều lọt vào tai Lý Thượng. Anh ta buột miệng: “Là đi gặp đàn ông đấy à? Còn ở khách sạn suối nước nóng nữa chứ.”

Dường như nhận ra khuôn mặt Lăng Tiêu tối sầm lại ngay lập tức, Lý Thượng vội ho khan: “Chắc là cô ấy bị lừa thôi.”

Ngay giây sau Lăng Tiêu đã đứng dậy, sải bước rời khỏi văn phòng.

Hôm sau là cuối tuần, hơn nữa còn là một cuối tuần hiếm hoi không có công việc gấp nên nhân viên trong công ty đều đã về hết.

Lý Thượng liếc nhìn văn phòng trống không, không cần kiềm chế giọng nói nữa: “Anh định đến khách sạn bắt quả tang đấy à?”

“Định đi xử lý người thôi!”

Lý Thượng đi theo, tốt bụng nhắc nhở: “Cô ấy là vợ anh đấy. Có biết luật chống bạo lực gia đình không?”

“Ai nói tôi sẽ xử cô ấy?”

Nếu không xử cô ấy thì là xử anh ta?

“Đánh nhau cũng là phạm pháp đấy.” Lý Thượng nói.

Lăng Tiêu hừ lạnh, nhướng mày: “Để xem hắn dám kiện tôi không.”

Kiện Lăng Tiêu á?

Còn tệ hơn bị đánh nữa!

Sau câu trêu đùa, Lý Thượng không đi theo nữa.

Trước khi lên đường cao tốc Lăng Tiêu lại gọi cho Chu San một cuộc nhưng vẫn không ai bắt máy.

Anh lập tức cảm thấy khó chịu.

Không phải vì nghi ngờ Chu San sẽ làm gì với người khác. Anh hoàn toàn tin tưởng rằng dưới sự giám sát nghiêm ngặt của mình, cô không có gan làm vậy.

Nhưng anh đã từng chứng kiến cảnh nữ nhân viên công ty mê mẩn các nam thần tượng, cũng từng nhận những vụ kiện phụ nữ bị lừa bởi những lời đường mật. Anh lo lắng cô thật sự bị người ta dụ dỗ.

Còn nữa, từ bao giờ cô bắt đầu đu idol thế?

Dưới mắt anh mà chuyện này lại xảy ra? Không thể nào!

Khi xuống cao tốc, Lăng Tiêu gọi lại cho Chu San nhưng lần này điện thoại đã tắt nguồn.

Trong chớp mắt, tất cả cảm giác giận dữ trên đường bỗng hóa thành lo lắng dày đặc trong lòng anh.

Xe anh lao đến khách sạn với tốc độ cao, tiếng phanh xe chói tai vang vọng trong đêm khuya giữa lưng chừng núi.

Cô lễ tân đang ngồi gật gù cũng giật mình tỉnh táo, ngó đầu ra nhìn, rồi thấy một người đàn ông với gương mặt điển trai bước vào.

Anh mặc quần tây đen kết hợp áo sơ mi kiểu lịch lãm, cổ áo hơi mở, để lộ bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài.

Anh đeo kính gọng mảnh, trông như một người đàn ông trí thức đầy tinh anh.

Nhưng khi anh đến gần mang theo hơi lạnh từ ngoài vào, giọng nói vang lên: “Chào cô, cho hỏi ở đây có khách nào tên là Chu San không? Nếu được, phiền cô kiểm tra giúp tôi số phòng của cô ấy.”

Cô lễ tân vẫn còn ngẩn ngơ.

Nhìn gần thế này, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nho nhã gì, giữa đôi lông mày anh đầy vẻ sắc bén.

Lăng Tiêu nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên quầy lễ tân: “Chào cô!”

“À, ờ…”

Cô lễ tân hoàn hồn, tỏ ra khó xử. Còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Tiêu đã chen lời.

“Tôi là chồng cô ấy. Hiện tại không thể liên lạc được, tôi lo cho sự an toàn của cô ấy.”

Thấy cô lễ tân vẫn ngập ngừng, Lăng Tiêu lấy điện thoại ra, làm động tác chuẩn bị gọi: “Tôi biết quy trình. Tôi không làm khó cô,nhưng lo cho sự an toàn của cô ấy thì nên báo cảnh sát trước.”

Ngữ điệu của anh như thể vừa mới nhớ ra đây là cách xử lý bình thường.

Rõ ràng quy trình đúng là nên báo cảnh sát nhưng cô lễ tân không thể để chuyện đó xảy ra. Nếu anh báo cảnh sát thật cô sợ là tiền thưởng cuối năm của mình sẽ bay mất.

Cô lễ tân vội giơ tay ra hiệu ngăn lại: “Đừng! Anh ơi, đừng báo cảnh sát vội!”

Lăng Tiêu chỉ nhìn cô, ánh mắt sắc bén, tạo áp lực vô hình.

Sau vài giây cân nhắc cô lễ tân nhớ ra ấn tượng về cô gái tên Chu San. Cô ấy mặc phong phanh, đi một mình, không mang theo hành lý, và còn hỏi thăm xem ông chủ của họ có ở đây hay không.

Cuối cùng như đã quyết định, cô cau mày nhìn Lăng Tiêu: “Cô Chu đúng là đang ở khách sạn của chúng tôi nhưng tôi không thể tiết lộ số phòng. Tôi có thể hỏi ý kiến cô ấy giúp anh.”

Lăng Tiêu nhấn nhẹ đầu ngón tay lên điện thoại sau đó thu tay lại, giọng điềm tĩnh: “Làm phiền cô.”

Chờ hơn mười phút, sự kiên nhẫn của Lăng Tiêu gần như cạn kiệt. Anh tháo kính xuống treo tạm lên ngực áo rồi xoa sống mũi đang đau nhức.

Thị lực của anh chỉ hơn một độ, bình thường không đeo kính. Nếu không phải vì lúc lái xe trên đường núi anh cũng không cần đeo kính.

Bỗng nhiên một tiếng bước chân “bạch bạch” vang lên, trong đêm tối nghe rất rõ ràng.

Nhịp bước này anh quen thuộc lắm.

Chỉ giây sau Chu San đã xuất hiện trước mắt anh.

Cô khoanh hai tay trước ngực, giữ chặt chiếc áo choàng tắm, thậm chí mặc hai chiếc chồng lên nhau. Bên trong lộ ra chiếc áo nỉ mỏng, phía dưới là một đoạn quần jeans, chân đi đôi dép mùa hè.

Trên đầu cô còn quấn khăn, vài lọn tóc ướt dính lên má.

Do chạy vội, cô thở hổn hển, đôi môi nhỏ hé mở.

Khi ánh mắt cô chạm vào Lăng Tiêu, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, miệng hơi mở nhưng không thốt nên lời. Cuối cùng, cô chỉ mỉm cười với anh.

Những cảm xúc bực bội và khó hiểu trong mấy tiếng qua của Lăng Tiêu bỗng chốc tan biến trước nụ cười đó.

“Giơ tay không đánh người đang cười” – đó là suy nghĩ của Chu San.

Thấy ánh mắt anh vẫn sắc lạnh, cô mím môi: “Sao anh lại ở đây?”

Vừa nói xong cô đã muốn tự tát mình.

Lăng Tiêu còn có thể ở đây làm gì nữa chứ? Hỏi thừa quá!

Rõ ràng là vì lo cho cô.

Quan tâm cô.

Yêu cô.

Lăng Tiêu không trả lời, rút ví ra, đặt chứng minh thư lên quầy lễ tân: “Một phòng.”

Nghe thấy anh định ở lại, ánh mắt Chu San cụp xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Cô đến đây một mình, nhìn những người khác đi theo nhóm cười nói rôm rả, cô không khỏi cảm thấy ghen tị.

Nhưng nhiều năm qua cô vốn không có nhiều bạn bè, cũng đã quen rồi nên không mấy buồn bã.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích sự cô đơn.

Hơn nữa cô không nói gì vậy mà Lăng Tiêu lại xuất hiện đột ngột như thế, khiến cô cảm nhận được rằng mình đang được ai đó nhớ đến.

Thậm chí có chút bất ngờ.

Cảm giác này cô không thể không thừa nhận, giống như mật ong ngọt ngào dịu dàng.

Nhưng cô biết mình chắc chắn sẽ phụ lòng anh.

Cảm giác tội lỗi dâng trào.

Cô lễ tân có chút ngượng ngùng: “Thưa anh, khách sạn đã hết phòng.”

Lăng Tiêu: “…”

Chu San: “…”

Ánh mắt của cô lễ tân đảo qua lại giữa hai người. Cô không hiểu, tại sao vợ chồng lại phải ở hai phòng riêng?

Lăng Tiêu chậm rãi thu lại chứng minh thư, liếc nhìn Chu San một cái sau đó xoay người bước ra ngoài.

Từ đầu đến cuối anh không nói với cô một lời nào.

Chu San không suy nghĩ nhiều, liền đi theo anh.

“Lăng Tiêu, anh định đi đâu vậy?”

“Xung quanh đây không còn khách sạn nào nữa. Bây giờ xuống núi thì muộn rồi, trời có thể sẽ có sương mù, rất nguy hiểm.”

“Anh đang giận đúng không?”

“Em không cố ý đâu, điện thoại em hết pin mà.”

“Anh có thể đừng giận nữa được không?”

“Được rồi, được rồi, em sai rồi mà…”

Chu San vừa bước qua bậc thang trước cửa khách sạn thì đôi dép trượt khỏi chân, chỉ nghe được tiếng hét chói tai của cô: “A—!”

Ban đêm gió núi lạnh lẽo lại còn buốt giá.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Chu San lạnh toát sống lưng nhưng mũi lại đổ mồ hôi.

Thế nhưng cơn đau mà cô tưởng tượng không đến.

Bởi vì Lăng Tiêu đã nhanh chóng quay lại, đưa tay đỡ lấy phần bụng của cô.

Cô chưa ăn tối nên khi bị cánh tay anh ép vào dạ dày, cảm giác buồn nôn ập đến.

Mặc dù không nôn ra nhưng cơn trào ngược trong dạ dày khiến cô cay mắt, nước mắt bất giác trào ra.

Khi Lăng Tiêu nhìn xuống, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, nghẹn ngào nói: “Lăng Tiêu, em thật sự sai rồi mà.”

Cô đã khóc, anh còn có thể làm gì được nữa?

Chỉ có thể đỡ cô ngồi xuống sau đó giúp cô tháo đôi dép ra.

Một nửa bàn chân của cô đã trượt ra ngoài, mép dép siết chặt vào cạnh bàn chân hằn lên một vết đỏ sâu.

Lăng Tiêu nhíu mày: “Em cũng phải dùng sức chứ.”

“Em đang dùng mà…” – nói xong Chu San nghiến răng, hai tay ôm lấy chân cố gắng rút chân ra.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng tháo được dép ra. Lăng Tiêu thuận tay ném dép về phía sau, động tác vô cùng dứt khoát.

Hành động ấy hoàn toàn thể hiện tâm trạng bực bội của anh lúc này.

Anh vốn định quay lại xe tạm chấp nhận ngủ qua đêm nhưng phát hiện ra cô lại có ý khác.

Chu San nhìn thấy chiếc dép màu cam bay vút trong không trung vẽ ra một đường cong rực sáng sau đó lăn vài vòng không xa.

Cô mở to mắt tức giận: “Lăng Tiêu—!”

Lăng Tiêu nhắm mắt bất lực, lông mày nhíu chặt thêm vài nếp.

Chu San bĩu môi đứng dậy, nhảy lò cò đến nhặt chiếc dép rồi đi vào chân.

Quay lại, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lăng Tiêu.

Đến lúc này cô mới nhận ra Lăng Tiêu chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.

Rõ ràng anh đã rất vội vã để tìm cô.

Chu San cúi đầu nhìn lại mình sau đó cởi chiếc áo choàng ngoài cùng, bước đến đưa cho anh. Giọng nói dịu dàng hơn: “Đừng giận nữa, em hiểu mà.”

Vì lo lắng cho em nên anh mới tức giận.

Vì tình cảm khó nói thành lời nên anh mới bức bối.

Chu San khẽ lắc chiếc áo choàng trong tay, tỏ ý thiện chí: “Em đâu phải người không có trái tim. Anh về phòng cùng em đi.”

Lăng Tiêu nhìn chiếc áo choàng rồi ngước mắt nhìn Chu San, nếp nhăn giữa chân mày càng sâu.

Cô mím môi, tránh ánh mắt anh: “Em có thể nhường giường cho anh, em ngủ sofa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Huyết Hạch

Copyright © 2022 - MTruyện.net