Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rung Động Không Thể Kiểm Soát
  3. Chương 37: Cứu tôi
Trước /108 Sau

Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 37: Cứu tôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Tiêu.

Điện thoại chỉ kêu hai tiếng đã được bắt máy:

“Sao vậy?”

Giọng anh khàn khàn, dường như đang nghỉ trưa.

“Lăng Tiêu, em muốn đến tìm anh.” Chu San hạ thấp giọng, mềm mỏng cầu xin: “Anh giúp em một việc được không? Chỉ là một việc nhỏ thôi, chắc chắn anh sẽ giải quyết được dễ dàng mà.”

“Bây giờ?” Lăng Tiêu thở dài, dùng giọng nói khàn đục, mệt mỏi từ chối: “Chiều nay anh rất bận, không có thời gian.”

Chu San cảm thấy anh dường như không muốn để ý đến mình.

Cô lo lắng nâng cao âm lượng:

“Em đâu để anh giúp không công, em sẽ trả công cho anh.”

Biết Lăng Tiêu không thiếu tiền, cô bổ sung:

“Em sẽ gửi qua WeChat, anh xem thử phần thưởng em đưa.”

Chu San cúp máy, nhanh chóng gửi bức ảnh vỏ điện thoại của Dương Mậu Học vừa chụp được qua.

Sau đó, cô nhấn giữ nút ghi âm:

“Anh còn nhớ không? Hai tháng trước khi giúp anh dọn dẹp bàn làm việc, em thấy một bức ảnh có họa tiết kỳ lạ, giống như đuôi của một con vật nhỏ. Em từng hỏi anh nó là gì, anh bảo không biết, chưa tra ra. Anh còn nhớ chuyện này không?”

Vừa đi vừa tìm xe taxi, Chu San tiếp tục cầm điện thoại nói:

“Lúc nãy em phát hiện họa tiết giống hệt như vậy. Nó không phải đuôi của con vật nào mà là một đám mây, được in nổi trên vỏ điện thoại bằng kỹ thuật chạm khắc. Nó bao phủ bốn góc của chiếc điện thoại, ở góc trên bên trái có một họa tiết đuôi mây bị gấp lại thành hình.”

“Anh biết đấy, mắt em rất tinh, chắc chắn đó là họa tiết đó, em không thể nhận sai được.”

“Nếu anh đồng ý giúp em, em sẽ nói cho anh biết chủ nhân của chiếc vỏ điện thoại này là ai.”

Chu San cảm thấy vẫn chưa đủ, liền yếu ớt đe dọa:

“Em nói cho anh biết nhé, họa tiết này là do người khác tự thiết kế, độc nhất vô nhị, không phải loại vỏ điện thoại mà anh có thể dễ dàng tìm trên mạng đâu.”

Ý của Chu San là, chỉ có cô mới có thể giúp anh tìm được họa tiết này.

Vì vậy anh nên dành chút thời gian giúp cô xem xét bằng chứng có đủ để trình báo và lập án hay không, chẳng lẽ không đáng sao?

Khoảng nửa phút sau, Lăng Tiêu gọi lại.

Chu San mỉm cười, bắt máy:

“Anh chịu giúp em rồi?”

“San San, bây giờ em đang ở đâu?”

Chu San không nhận ra giọng điệu của Lăng Tiêu lúc này đã khác với sự mệt mỏi ban nãy, giờ đây rõ ràng và nghiêm túc.

Cô lại nhìn quanh, vẫn không thấy taxi.

Chu San lau mồ hôi trên trán:

“Em định đến văn phòng luật của anh, đang… đang chờ taxi.”

“Bức ảnh này em chụp ở đâu, nói thật đi, em chụp trước mặt người ta à?”

Chu San bị hỏi đến ngớ người, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:

“Đúng… đúng vậy. Em chụp trước mặt anh ta.”

“Chu San San, ngay bây giờ em lập tức đến đồn công an gần nhất rồi chờ anh ở đó!”

???

Chu San ngơ ngác:

“Em còn chưa đưa anh xem bằng chứng mà, đã có thể báo án rồi sao? Liệu có khiến họ nghi ngờ không?”

“Chu San San, họa tiết đó liên quan đến một vụ án cố ý giết người. Ngay bây giờ, lập tức đến đồn công an chờ anh!”

Giết… giết người?

Chu San như bị sét đánh giữa trời quang. Dưới cái nắng gay gắt giữa trưa, đầu óc cô trở nên mơ hồ như bị cảm nắng.

Mãi đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng gọi của Lăng Tiêu, từng tiếng nặng nề hơn, cô mới bừng tỉnh.

Chu San nói: “Em… em sẽ đi ngay bây giờ, gần nhất là đồn cảnh sát của… của cảnh sát Tống.”

Cô chưa kịp nói hết câu thì phía sau vang lên tiếng thở nhẹ của Dương Mậu Học.

“San San, để anh đưa em đi thì hơn.”

Chu San lập tức câm nín, tim cô run lên, điện thoại trong tay rơi xuống đất.

Cô nhảy hai bước về phía trước rồi mới quay lại, đối diện với ánh mắt của Dương Mậu Học. Theo phản xạ, cô giấu túi đồ trong tay ra sau lưng.

Cô lắc đầu: “Em… em tự đi được.”

Biểu cảm trên mặt Chu San dường như không còn chịu sự kiểm soát của hệ thần kinh trung ương. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt rõ ràng từ trán và đầu mũi.

Cô sợ.

Không chỉ vì từng nghi ngờ anh ta có tính cách bạo lực, mà còn vì lời Lăng Tiêu vừa nói, rằng anh ta có liên quan đến một vụ án giết người.

Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, còn hướng tới một kết cục kinh hoàng hơn.

Dương Mậu Học thấy biểu hiện của Chu San thì đã hiểu rõ trong lòng. Anh ta không vội vàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười trầm ổn:

“San San, có phải Tâm Nặc đã nói gì với em không?”

Dương Mậu Học vừa nói vừa tiến lại gần:

“Có thể em đã hiểu nhầm. Tâm Nặc luôn có vấn đề về tâm lý, thuộc dạng hay hoang tưởng.”

Chu San lùi lại hai bước.

Cô giơ tay phải lên làm động tác “đừng lại gần”:

“Anh… anh đừng qua đây.”

“Thật sự là em hiểu nhầm rồi.” Dương Mậu Học dừng lại cách Chu San một mét.

Anh ta không tiến thêm bước nào nữa, như thể sợ làm cô hoảng sợ, ân cần giữ một khoảng cách an toàn.

Anh ta đưa tay lên vỗ nhẹ vào trán, tỏ vẻ bất lực và đầy oan ức:

“Anh không làm gì tổn hại đến cô ấy. Cô ấy chỉ là bị hoang tưởng. Nếu em không tin, anh có thể lấy báo cáo kiểm tra của cô ấy cho em xem.”

Thấy Chu San vẫn giữ dáng vẻ phòng bị, Dương Mậu Học dang tay ra, đối diện cô:

“Anh thật sự có thể cho em xem hồ sơ bệnh án của cô ấy. Cô ấy đã bị bệnh trong một khoảng thời gian dài, anh không lừa em đâu.”

Tâm Nặc mắc bệnh tâm lý?

Chu San ngẩn người. Ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại rơi trên đất rồi lại lùi thêm nửa bước.

Cô suýt chút nữa đã bị sự tò mò và mong muốn khám phá sự thật làm mờ lý trí, định xem thử hồ sơ bệnh án đó.

Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây.

Chu San nghĩ, thái độ của Dương Mậu Học lúc này có lẽ chỉ là đoán rằng Tâm Nặc đã tố cáo anh ta về hành vi bạo lực gia đình.

Vì thế anh ta mới dùng cách này để che đậy, cố tình lấp liếm.

Nhưng anh ta không hề biết, Chu San đã biết rằng anh ta còn có thể liên quan đến một vụ án giết người.

Chu San biết không thể đối đầu trực diện nên quyết định tạm thời thuận theo ý anh ta.

Cô nuốt khan:

“Anh Dương, thật ra em vẫn tin anh. Dù sao anh cũng làm rất nhiều việc tốt, là người tốt. Nghĩ lại thì, chị Tâm Nặc đúng là có hơi kỳ lạ.”

“Cô ấy không phải kỳ lạ, mà là bị bệnh.”

Những lời “ân cần” đó không khiến Chu San cảm thấy ấm áp, mà ngược lại, làm cô ớn lạnh.

Thái độ của Dương Mậu Học khi đối nhân xử thế có thể gọi là kín kẽ không để lộ sơ hở nào.

Điều này càng chứng minh sự đáng sợ của anh ta.

Chu San gật đầu:

“Đúng, chị ấy chỉ là bị bệnh. Anh Dương, hiểu lầm đã giải thích rõ rồi, em phải đi phỏng vấn, em xin phép đi trước.”

“Không được.”

Hai từ “không được” khiến Chu San run bắn người.

“Nhìn em kìa, sợ hãi đến thế sao?” Dương Mậu Học lại tiến gần Chu San:

“Em theo anh về xem bệnh án của Tâm Nặc, nếu không anh luôn cảm thấy em nghĩ anh là người xấu.”

Chu San lùi lại:

“Em… em phải đi phỏng vấn gấp, sắp trễ giờ rồi. Anh Huy vừa gọi điện thúc giục em. Hồ sơ bệnh anh có thể chụp ảnh gửi cho em xem, chuyện này không… không gấp.”

Dương Mậu Học khẽ cười, nụ cười khiến Chu San lạnh toát từ đỉnh đầu xuống chân.

“Được thôi.” Dương Mậu Học đưa tay ra, chỉ vào vị trí ngang eo của Chu San:

“Em đưa bức tranh đính đá đó cho anh giữ, mang đi phỏng vấn bất tiện lắm.”

Dương Mậu Học mỉm cười nhìn Chu San, không tiến lại gần mà giữ tay ở khoảng cách giữa hai người.

Ánh mắt Chu San dán chặt vào anh ta, bàn tay sau lưng nắm chặt quai túi vải.

Cô biết rõ, bên trong túi chắc chắn là bằng chứng, vì vậy mà Dương Mậu Học mới đuổi theo cô.

Nhưng đây là bằng chứng mà Tâm Nặc phải rất vất vả mới có được.

Chu San liếc nhìn xung quanh.

Con phố này nằm ở khu dân cư cũ, bên cạnh là sân bóng của một trường trung học, đối diện là những căn nhà bỏ hoang.

Giữa trưa tháng 6, nhiệt độ vượt quá 35 độ C, trên đường chỉ có vài người già đang thong thả đi bộ.

Chu San không có cơ hội cầu cứu.

Cô nên làm gì đây?

Đưa cho anh ta sao?

Nhưng nếu làm vậy, cả cô và Tâm Nặc đều đã bị lộ. Một khi bằng chứng rơi vào tay anh ta, muốn lấy lại sẽ rất khó khăn.

Không thể đưa!

Chu San mím môi, há miệng định từ chối.

Nhưng vừa định nói cô lại nhớ đến lời của Lăng Tiêu:

— “Dù làm gì cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Chu San nhắm mắt, chậm rãi đưa túi vải ra.

Mũi cô cay cay, trong lòng liên tục nói lời xin lỗi với Tâm Nặc.

Xin lỗi.

Thật sự xin lỗi.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng Chu San, khiến động tác của cô chậm rãi và nặng nề.

Dương Mậu Học cũng không vội, kiên nhẫn chờ cô đưa túi tới.

Đột nhiên, ánh mắt Chu San bắt gặp một chiếc taxi từ đầu đường đang chạy lại gần.

Không do dự, cô ôm chặt bức tranh đính đá rồi chạy thẳng về phía chiếc taxi.

Tài xế taxi thò đầu ra từ ghế lái, quát lớn:

“Cô không muốn sống nữa à!”

Giọng anh ta dữ dằn nhưng với Chu San anh ta như người thân xuất hiện đúng lúc. Cô vội vã lao tới:

“Tôi cần đi xe!”

Tài xế taxi cau mày:

“Cô không thấy tôi đang chở khách sao?”

Chu San bám chặt cửa xe:

“Tôi đang gặp nguy hiểm! Tôi… tôi bị…”

Cô chưa kịp nói hết Dương Mậu Học đã đuổi tới.

Anh ta giơ tay, lịch sự nói với tài xế taxi:

“Xin lỗi, đây là em gái tôi. Tinh thần nó không được ổn định lắm. Thật ngại quá, để tôi đưa nó về nhà ngay.”

Vừa nói anh ta vừa nắm lấy tay Chu San kéo cô về phía lề đường.

Chu San gồng mình, bám chặt cửa sổ xe, hét lớn:

“Tôi không phải em gái anh ta! Tôi không phải! Anh ta là kẻ xấu! Tôi muốn báo cảnh sát! Làm ơn hãy báo cảnh sát giúp tôi!”

Tài xế taxi nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cau mày hỏi:

“Hai người đang làm gì thế? Cô ấy thực sự là em gái anh sao?”

Chu San lập tức hét lớn:

“Không! Tôi không phải! Tôi không phải!”

Dương Mậu Học nói:

“Phải, phải, cô ấy là em gái tôi! Hồi nhỏ bị sốt cao làm hỏng não, nên bị chứng hoang tưởng , luôn nghĩ có người hại mình!”

Chu San chỉ có thể yếu ớt hét lên:

“Tôi không phải! Tôi không phải! Làm ơn, giúp tôi báo cảnh sát!”

Hành khách ngồi ghế sau không chịu nổi nữa, càu nhàu:

“Tôi còn đang vội đây, nhanh lên mà đi chứ!”

Chu San hét lớn:

“Làm ơn cứu tôi với!”

Dương Mậu Học vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nắm vai Chu San, nửa kéo nửa khuyên:

“San San, đừng như vậy nữa, buông tay ra đi. Người ta còn đang vội, em làm vậy là không đúng đâu.”

Sự bình tĩnh của Dương Mậu Học khiến Chu San càng thêm sợ hãi.

Đến cả cô cũng cảm thấy trạng thái của mình lúc này thật khó khiến người khác tin tưởng.

Nhưng làm sao cô có thể giữ được bình tĩnh đây?

Cô chỉ có thể tuyệt vọng chặn taxi, bám chặt cửa xe.

Chu San lắc đầu dữ dội:

“Dương Mậu Học, anh không phải anh tôi! Buông tôi ra!”

Hành khách lại lên tiếng lần nữa:

“Anh không đi ngay thì tôi sẽ khiếu nại đấy!”

Nghe vậy, tài xế taxi cũng mất kiên nhẫn:

“Mau đưa em gái anh về đi! Ở ngoài đường làm loạn gì thế? Suýt nữa bị xe đâm chết có biết không?”

Chu San từng đọc báo về những kẻ buôn người giả làm người thân của nạn nhân, giữa ban ngày ban mặt bắt cóc trẻ em và phụ nữ.

Hồi đó cô không thể hiểu nổi những chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ chính cô lại đang trải qua cảm giác ấy.

Chu San không đủ sức, gần như sắp bị Dương Mậu Học kéo đi. Cô hét lớn:

“Hắn là kẻ giết người! Hắn là kẻ giết người! Mọi người mau báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát ngay! Tôi biết các người không tin tôi, nhưng báo cảnh sát thì có khó gì đâu? Dù tôi có là người điên, báo cảnh sát cũng đâu phiền phức đến vậy?”

Nước mắt Chu San trào ra, cô gào khóc trong tuyệt vọng:

“Làm ơn cứu tôi! Làm ơn báo cảnh sát đi!”

Lời nói của cô khiến tài xế taxi chững lại.

Khi Chu San hét lên từ “kẻ giết người”, ánh mắt Dương Mậu Học lập tức lạnh băng, sau đó anh ta không chút do dự mà mạnh tay kéo cô.

Ngón tay của Chu San bám chặt đến mức trắng bệch nhưng cô vẫn nhìn thấy từng ngón bị Dương Mậu Học gỡ ra.

Dồn hết sức lực cuối cùng, Chu San nhấc tay, ném bức tranh đính đá vào ghế sau taxi.

Dương Mậu Học kéo mạnh Chu San ra, gương mặt anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, hung ác.

Nhưng bức tranh đính đá đã ở trên ghế sau taxi. Điều này khiến tài xế không thể lái xe đi, và Dương Mậu Học cũng không thể để tài xế mang bức tranh đó đi mất.

Nhân lúc Dương Mậu Học chững lại, Chu San lại nhào lên, bám lấy cửa sổ xe, khóc nức nở cầu xin:

“Làm ơn! Làm ơn báo cảnh sát đi! Làm ơn giúp tôi!”

Tài xế như vừa bừng tỉnh, rút điện thoại ra, lẩm bẩm:

“Ôi trời, tôi gặp phải chuyện gì thế này…”

Chu San nhìn thấy ông ấy mở khóa màn hình điện thoại. Khoảnh khắc ấy, cô bật khóc lớn hơn, khóc không kiểm soát được, vì cô cảm nhận được hy vọng. 

Đột nhiên hành khách ngồi ghế sau giơ bức tranh đính đá lên, nói một câu:

“Đây chẳng phải là anh hùng thành phố, Dương Mậu Học sao?”

Ngay lập tức Chu San cảm thấy mọi thứ như ngưng lại.

Cô nhìn thấy tài xế ngừng tay, cả thế giới xung quanh trở nên yên lặng.

Đến cả khóc cô cũng quên mất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lưu Lạc Thiên Thạch

Copyright © 2022 - MTruyện.net