Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rung Động Không Thể Kiểm Soát
  3. Chương 47: Kẻ phụ bạc
Trước /108 Sau

Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 47: Kẻ phụ bạc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San vừa giận vừa bực, chiếc điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, kèm theo tiếng chuông vang vọng trong phòng vệ sinh chật hẹp như muốn xé toạc đầu óc đang mù mịt.

Là Lý Thượng gọi đến.

Chu San điều chỉnh tâm trạng, liếm môi, đau đến nỗi rên lên một tiếng. Trong lòng lại chửi Lăng Tiêu một câu biến thái, bởi vì môi cô thật sự rất đau.

Bấm nút nghe, giọng Lý Thượng truyền đến: “San San, cô đi đâu vậy?”

“Em… em ở phòng vệ sinh.”

“Tôi đã cho luật sư Lăng uống thuốc giải rượu rồi, mật khẩu cửa văn phòng là 989994, tôi về trước đây.”

“Khoan khoan khoan!”

Chu San lập tức hỏi: “Anh ấy tỉnh chưa?”

“Chưa, theo hiểu biết của tôi, sáng mai chưa chắc đã tỉnh, hôm nay chơi trò uống rượu, anh ấy cứ thua hoài, cũng cứ uống hoài.”

“…”

Lý Thượng thở dài: “Anh ấy có vẻ cố tình uống, có lẽ vì chuyện ở nhà hàng chiều nay.”

Chu San nhìn mình trong gương, nghĩ đến chuyện ở nhà hàng chiều nay, cơn giận giảm đi một chút, cô thõng vai xuống: “Anh có thể giúp anh ấy thay quần áo không?”

“Tôi ư?”

Chu San cũng không biết Lý Thượng hiểu về “hôn nhân giả” của cô và Lăng Tiêu đến đâu, nên đùa: “Anh ấy nặng quá, em không nhấc nổi.”

“Được, vậy tôi thay quần áo cho anh ấy rồi đi, cô mau quay lại đi.”

Chu San đồng ý rồi cúp điện thoại, đứng thêm năm phút mới quay lại.

Khi quay lại, cô đứng ở cửa hít thở sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ẩn ra, thò vào một cái đầu nhỏ.

Phòng nghỉ yên tĩnh, Lăng Tiêu cũng ngủ yên tĩnh.

Xác nhận an toàn, Chu San rón rén bước vào, đứng cách hai mét nhìn Lăng Tiêu đang ngủ say rồi đi đến bên cửa sổ.

Cô ngồi xuống ghế tựa, từ từ nằm xuống, không dám phát ra một tiếng động nào.

Nhưng cô làm thế nào cũng không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc như máy chiếu phim vậy, không cần bấm nút phát, tự động chiếu lại hình ảnh vừa rồi.

Chu San đành không ngủ nữa, móc điện thoại từ túi quần ra, mở trang web, nhập câu hỏi muốn tìm.

Những việc làm lúc say rượu, khi tỉnh rượu còn nhớ không? Cô lướt qua các mục liên quan, click vào trang web tư vấn y tế.

Lời bác sĩ nói chắc chắn không sai. Tài khoản được xác nhận là bác sĩ chuyên khoa trả lời tùy người, có người uống say nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Có người uống say, ngày hôm sau chắc chắn không nhớ chuyện hôm qua, thật sự không biết gì hết. Nhưng nói chung những việc xảy ra sau khi say dù có nhớ thì ký ức cũng rất mờ nhạt.

!!!

Vậy, Lăng Tiêu rốt cuộc có nhớ được không? Nếu anh không nhớ, cô cảm thấy mình bị thiệt thòi. Nhưng nếu anh nhớ thì ngượng lắm?

Chu San cả đêm không ngủ.

Sáng sớm, mắt cô đỏ và sưng, chăm chăm nhìn người trên giường không chớp mắt.

Không biết qua bao lâu nữa, người trên giường phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Tiếp đó, mền trắng động đậy, cánh tay Lăng Tiêu giơ lên đè mền xuống.

Chu San biết anh sắp tỉnh rồi. Trong đầu cô còi báo động lấp lánh, in ra ba chữ cái S! O! S!

Lăng Tiêu chống tay xuống đệm ngồi dậy, anh giơ tay xoa xoa thái dương, lại là một tiếng thở dài dài.

Vài giây sau anh dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Chu San. Khi ánh mắt chạm nhau, tay xoa thái dương của Lăng Tiêu khựng lại.

Hai giây sau anh quay đi, giọng khô khàn, điệu bộ nhạt nhẽo: “Sao em lại ở đây?”

Hàng mi Chu San run run. Anh! Lại còn! Hỏi! Em sao lại ở đây???

Không nghe Chu San trả lời, Lăng Tiêu nghiêng đầu lại nhìn Chu San: “Lý Thượng gọi em đến à?”

Chu San nhìn Lăng Tiêu, nhẹ nhàng cắn môi dưới vẫn không trả lời.

Lăng Tiêu nhướng mày, dường như rất khó hiểu, hỏi: “Em nhìn chằm chằm anh làm gì?”

Nhìn chằm chằm?

Từ nhạy cảm này khiến Chu San nhớ lại tối qua anh ấy còn nói: “Sao em không quay lại nhìn anh?”

Bây giờ nhìn một chút thì lại chất vấn tại sao phải nhìn.

Thật mâu thuẫn. Có thể chắc chắn rằng anh không chỉ quên sạch chuyện tối qua mà còn coi cô là người khác.

Mặc dù tối qua cô đã suy đi tính lại, cảm thấy tốt nhất là để anh ấy quên hết mọi chuyện nhưng hiện giờ cô lại có cảm giác anh là một kẻ phụ bạc còn mình thì bị lợi dụng mà chẳng biết kêu ai.

Cơn tức giận bị cơn buồn ngủ dìm xuống, nhưng cũng vì mệt mỏi mà đạt đến đỉnh điểm.

Trong ánh mắt Chu San như có những con dao sắc nhọn. Nếu có thể cô đã đâm Lăng Tiêu thành một tổ ong vò vẽ.

Bị ánh mắt của cô làm khó chịu, Lăng Tiêu nhíu mày, sờ mặt một chút rồi lấy điện thoại ra, dùng màn hình soi kiểm tra mặt mình.

Không có gì bất thường.

Anh lại nhìn Chu San một cái, sau đó thản nhiên mở điện thoại xem tin nhắn.

Chu San nghiến răng nhìn anh, xem tên phụ bạc này còn định giở trò gì.

Mọi biểu cảm của Lăng Tiêu dưới mắt Chu San như bị tua chậm.

Anh nhìn điện thoại, nhíu mày, rồi thả lỏng, tiếp đến khóe miệng hơi nhếch lên, liếc nhìn cô.

Chu San rõ ràng bắt được ánh mắt chứa đầy sự châm biếm và vui đùa của anh.

!!!

Chu San không thể giữ bình tĩnh nữa, tức giận nói: “Anh—”

Cả đêm không ngủ, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc, lại còn nghẹn ngào.

Cô ho hai tiếng để làm dịu giọng, nhưng khí thế chuẩn bị sẵn cũng tiêu tan, ngữ điệu vừa kỳ lạ vừa chất vấn: “Anh cười cái gì?”

Còn mặt mũi mà cười sao?

Làm ra chuyện đó mà còn cười?

Lăng Tiêu thở dài, giơ điện thoại lên, đầy biểu cảm đọc to: “Anh đang ở đâu?”

Chu San: “?”

Lăng Tiêu tiếp tục: “Không về nhà à?”

Chu San chợt nhận ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Lăng Tiêu nói: “Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, chuyện vừa rồi em có thể giải thích. Em xin lỗi anh được không?”

Anh ấy đang đọc tin nhắn WeChat mà cô gửi tối qua.

Lúc đó cô cảm thấy mình sai nên dùng giọng điệu nâng niu anh lên tận mây xanh.

Nhưng bây giờ…

Người đàn ông này làm sao có thể quên những gì mình đã làm tối qua, giờ lại còn dùng chuyện đó để trêu chọc cô?!!!

Chu San cúi đầu, bàn tay nhỏ siết thành nắm đấm, tức giận hét lên: “Lăng Tiêu!”

Lăng Tiêu lại không thèm để tâm, uể oải ngả người ra sau, dựa vào đầu giường, ung dung nói: “Em giải thích đi!”

Chu San nghiến răng, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút uất ức, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả cơn giận vừa rồi.

Cô cũng không hiểu cảm giác ấm ức này từ đâu ra, nó nghẹn lại trong ngực khiến cô thở cũng không thông.

Chu San đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Lăng Tiêu sững sờ, từ trên giường bật dậy, bước nhanh tới nắm lấy cánh tay cô: “Đi đâu?”

“Về.” Chu San vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình như nghẹn ngào lại càng thêm uất ức. Cô hất tay anh ra: “Về ngủ.”

“Tối qua không ngủ à?”

Chu San bĩu môi, đưa ánh mắt đầy ấm ức như muốn nói: “Anh nghĩ sao?”

Lăng Tiêu nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, đôi môi đầy đặn hơi mím lại. Ở giữa môi trên vốn có một nốt nhỏ nhô lên, giờ lại có thêm một vết sẹo sẫm màu.

Lông mi Lăng Tiêu khẽ run: “Môi em làm sao vậy?”

Câu này suýt làm Chu San mất kiểm soát cảm xúc.

Kẻ gây ra chuyện lại còn hỏi với vẻ mặt vô tội như thế, môi cô làm sao!

Chu San thật muốn hét lên: Chính là anh cắn! Đồ biến thái!

Nhưng điều nói ra lại là: “Bị nóng trong!”

“Ít ăn cay lại đi!”

Ít ăn cay lại?

Anh ta thực sự nói, ít ăn cay lại???

Lăng Tiêu lại bổ sung thêm: “Nếu không muốn đau dạ dày rồi phải vào bệnh viện.”

Anh ta còn dám dạy dỗ cô?

Cái kẻ gây chuyện này, kẻ phụ bạc này, người đàn ông vô trách nhiệm này còn dám dạy dỗ cô?

Chu San hít sâu, cố gắng kiểm soát cơn giận đang nghẹn trong lòng.

Nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được.

Chu San đảo mắt, liếc xéo Lăng Tiêu, sau đó vung chân đá mạnh vào bắp chân anh một cái.

Lăng Tiêu đau đến nhíu mày, lập tức cúi xuống xoa chỗ đau.

Khi ngẩng lên nhìn Chu San, trong mắt anh đầy vẻ không thể tin nổi.

Dù sao đây là lần đầu tiên Chu San sử dụng bạo lực với anh.

Đúng như câu nói, thỏ cùng đường cũng cắn người.

Hơn nữa đây còn là một con thỏ vừa hiền lành vừa nhát gan.

Lăng Tiêu nhíu mày: “Em nổi giận cái gì?”

Chu San không nói lời nào, quay người đi thẳng.

Lăng Tiêu khập khiễng đuổi theo: “Đợi anh xử lý chút việc đã, rồi cùng về nhà!”

Chu San khựng lại, hơi nghiêng đầu: “Anh cứ ở đây đi, đừng về nữa!”

Nói xong Chu San bước nhanh ra khỏi văn phòng của Lăng Tiêu.

Khi đi ngang qua văn phòng lớn, cô nhìn thấy vài nhân viên đang ngồi làm thêm vào sáng thứ 7, khá thưa thớt.

Họ đều dừng công việc trong tay, đồng loạt quay sang nhìn Chu San.

Dù sao thì sáng sớm, một người lạ từ trong đó đi ra cũng khiến họ tò mò.

Nhưng Chu San lúc này chẳng còn tâm trí đâu để ý đến ánh mắt kỳ lạ của họ, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Một cô gái cầm ly cà phê từ phòng trà đi ra, suýt nữa va vào Chu San đang sải bước như gió.

Chu San nhận ra mình quá vội vàng, lùi lại một bước: “Xin lỗi, chị không sao chứ?”

Cà phê trong tay cô gái sóng sánh ra ngoài ly, rơi vài giọt xuống sàn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu San, cô gái khẽ giãn mày.

Cô gái nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Là em gái của Luật sư Lăng hả? Không sao đâu, tôi cũng không nhìn thấy.”

Chu San nhận ra đây là nữ luật sư tối qua đi cùng Lăng Tiêu xuất hiện ở nhà hàng.

Nữ luật sư quan tâm hỏi: “Em không bị cà phê dính vào người chứ?”

“Không không, không sao.” Chu San lại xin lỗi một câu rồi rời đi.

Về đến nhà Chu San ôm con gấu bông lớn trùm kín đầu, ngủ một giấc đến tận chiều. Tỉnh dậy, bụng cô đói cồn cào, liền vào tủ lạnh tìm được một chai sữa chua để uống.

Vừa cắm ống hút cô đã nghe thấy âm thanh của khóa mật mã.

Cô quay đầu lại thấy Lăng Tiêu đẩy cửa bước vào.

Anh ta thực sự về rồi?

Anh ta còn dám về đây?

Chu San lập tức quay đi, mang theo vẻ giận dỗi bước về phòng.

Lăng Tiêu chép miệng: “Chu San San, thái độ của em là gì đây?”

Thái độ gì?

Chính là thái độ này!!!

Chu San vào phòng, vừa uống sữa chua vừa nghịch điện thoại.

Nhóm công việc có tin nhắn mới.

“Cục Xóa đói giảm nghèo phối hợp với ngân hàng đi khảo sát khu vực GZ, thúc đẩy các dịch vụ tài chính còn trống tại đây. Nhóm chương trình của chúng ta cần một phóng viên đi cùng.

Có ai tình nguyện tham gia không?

Chỉ cần chụp ảnh, quay video, rất đơn giản thôi!”

Ba tin nhắn này đã được gửi cách đây nửa tiếng, nhưng trong nhóm hoàn toàn im lặng, không ai đáp lại. Chu San thậm chí còn cảm thấy ngượng thay cho Khúc Liên Kiệt.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Không cần nghĩ cũng biết là Lăng Tiêu.

Chu San không muốn quan tâm.

Tiếng gõ cửa không dứt kèm theo giọng trầm thấp của Lăng Tiêu: “San San, mở cửa đi.”

Lăng Tiêu gõ thêm hai lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Anh cảm thấy mất mặt, liền rời đi.

Chu San cảm thấy như có một đám bông chặn trong lòng, nghẹn ngào khó chịu.

Cô muốn tìm người tâm sự.

Nhưng lại không có ai để kể.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác này.

Cảm giác cô đơn như chỉ có một mình trên thế giới.

Ít nhất từ khi trở về Ngọc Hòa cô chưa từng cảm thấy cô đơn như thế này. Nhưng giờ đây sự khó chịu quen thuộc ấy lại tìm đến cô.

Trước đây khi còn ở SJ, mỗi khi buồn bã cô thường tự mình đi du lịch một chút, ngắm cảnh đẹp, ăn món ngon, để đầu óc thư giãn rồi tự nhủ: “Chu San, không có gì là không vượt qua được.”

Nhưng hiện tại cô còn phải đi làm, không có cả cơ hội để buông lỏng tâm trí.

“Đinh!” Điện thoại vang lên một tiếng.

Là tin nhắn trong nhóm công việc, do Khúc Liên Kiệt gửi.

Khúc Liên Kiệt: “Để công bằng, mọi người cùng đổ xúc xắc nhé. Ai có số nhỏ nhất sẽ đi, nếu trùng thì vào vòng hai.”

Sau đó Khúc Liên Kiệt tiên phong đổ xúc xắc trước.

Điện thoại bắt đầu vang lên liên tục, mọi người lần lượt tham gia đổ xúc xắc.

Chu San suy nghĩ một lúc. Nghe nói khu vực GZ có “tấm gương bầu trời,” không phải rất phù hợp để giải tỏa tâm trạng sao?

Hơn nữa Lăng Tiêu đã về nhà, mặt đối mặt, đi đâu cũng chạm mặt.

Hiện giờ lòng cô thực sự đầy ấm ức, chẳng biết phải điều chỉnh tâm trạng thế nào.

Hơn nữa, Lăng Tiêu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cô. Nếu anh ấy “tra hỏi” thì sao?

Chu San nhìn vào điện thoại, rồi gõ:

Chu San: “Em đi”.

Tin nhắn của cô nổi bật giữa hàng loạt xúc xắc, rất rõ ràng.

Khúc Liên Kiệt gửi riêng một tin nhắn cho cô:

Khúc Liên Kiệt: “San San, cô tự nguyện đi à?”

Chu San: “Đúng vậy.”

Hai câu đơn giản đã quyết định xong chuyện này.

Khúc Liên Kiệt gửi thêm một văn bản, trong đó ghi rõ nhiệm vụ và các lưu ý.

Chu San: “Sáng mai xuất phát sao?”

Khúc Liên Kiệt: ”Đúng vậy. Cô có khó khăn gì không?”

Chu San: “Không. Em sẽ đi mua sắm vài thứ ngay bây giờ.”

Khúc Liên Kiệt: “Các nhu yếu phẩm cơ bản sẽ có người chuẩn bị. Cô chỉ cần mang theo một chiếc áo khoác dày, vùng núi chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.”

Chu San: “Được!”

Chu San chuẩn bị ra ngoài nhưng trước đó muốn tắm rửa một chút.

Cô cầm theo quần áo sạch đi vào phòng tắm. Khi bước ra, vừa ngẩng lên đã thấy Lăng Tiêu đang ngồi ở quầy bar bấm điện thoại.

Nghe tiếng động Lăng Tiêu lập tức quay đầu nhìn cô, còn cất luôn điện thoại.

Rõ ràng là đang đợi cô.

Chu San cúi đầu, định đi thẳng vào phòng mình.

Nhưng Lăng Tiêu không định để cô đi, anh dùng cơ thể mình chắn ngang đường.

Chu San nhìn xuống chân anh, lách sang một bên, nhưng Lăng Tiêu cũng lách theo.

Cứ như vậy hai lần, cuối cùng Chu San ngẩng đầu nhìn anh.

Lăng Tiêu mở lời trước: “Em bị sao vậy?”

Quả nhiên, anh hỏi đến rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đôi Mèo Xe Duyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net