Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu từ “ngoan” được dùng để miêu tả sự nghe lời thì Chu San tự nhận mình từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan.
Cô nghịch điện thoại, chu môi tỏ vẻ trách móc: “Trước đây em cũng nghe lời anh mà, sao anh không khen em ngoan?”
“Trước đây?” Lăng Tiêu đâm trúng trọng tâm: “Trước đây là nhát gan.”
Chu San không thể phản bác.
Dù sao giữa hai người họ đã quá hiểu nhau, không cách nào cãi lại được.
Cô khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Ngày mai chúng ta đi xem phim suất ba giờ chiều, rồi khoảng năm giờ rưỡi đi ăn lẩu được không?”
Lăng Tiêu chẳng bao giờ có ý kiến với kế hoạch của cô.
“Vậy em đặt vé nhé?”
Lăng Tiêu khẽ “ừ” một tiếng.
Chu San mở ứng dụng đặt vé, chọn vị trí được đề xuất có góc nhìn tốt nhất.
Bị kẹt xe một lúc, khi về đến nhà đã hơn sáu giờ.
Chu San vừa xuống xe đã nghe Lăng Tiêu từ ghế lái nói vọng ra: “Em để quên đồ này.”
Cô nhìn điện thoại trong tay, lại sờ túi xách trên vai, nghi hoặc ngẩng lên: “Cái gì cơ?”
Lăng Tiêu đặt tay phải lên cửa xe, nhàn nhã nhướng cằm về phía ghế sau: “Ghế sau ấy.”
Chu San không ngồi ghế sau, cô không tin mình để quên đồ ở đó. Nhưng vẫn bán tín bán nghi đi kiểm tra.
Mở cửa xe, đập vào mắt cô là một hộp quà hình chữ nhật màu đen, trên đó in hình một bông hồng đỏ thẫm.
Mắt cô sáng lên, nghiêng người vào lấy hộp quà, mở nắp.
Bên trong, giấy lụa màu đen được cột ngang bằng một dải ruy băng buộc nơ bướm. Bên trên là những bông hoa baby trắng bao quanh hoa hồng đỏ, điểm xuyết vài nhánh bạch đàn.
Mắt cô tự nhiên cong lên, cúi xuống ngửi. Không phải mùi hoa hồng mà là hương thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng.
Lăng Tiêu bước tới, bóng dáng cao lớn che khuất ánh đèn, làm sắc đỏ của hoa hồng càng thêm đậm.
Chu San ngước lên, cười lộ ra đôi mắt cong xinh đẹp: “Là anh tặng em à?”
“Một bó hoa mà em vui đến thế sao?”
“Ừm.” Chu San đóng hộp lại, ôm chặt trong tay, áp má lên hộp: “Thích lắm.”
Cô từng thấy rất nhiều người nhận được những bó hoa thể hiện tình yêu nhưng cô đã tự kết luận từ lâu rằng cô sẽ không bao giờ nhận được.
Giống như cách cô nghĩ, cuộc đời cô sẽ không có chỗ cho tình yêu.
Những thứ chưa bao giờ mong đợi hay kỳ vọng giờ phút này lại thật sự chạm tay vào được.
Ngón tay trắng trẻo của cô vẫn còn nhẹ nhàng vuốt ve vết in hình hoa hồng trên hộp quà. Nhưng ngay giây sau, hộp quà đã bị lấy đi.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Lăng Tiêu dùng một tay kéo vào lòng.
Động tác của anh không hẳn dịu dàng, vẫn mang nét mạnh mẽ vốn có.
Chu San khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cà vạt mà cô tặng anh. Ngón tay cô vuốt nhẹ đường gân chìm trên cà vạt, khóe miệng nở nụ cười.
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên trong bãi đỗ xe, nghe thật êm dịu: “Anh làm gì vậy?”
“Ôm một cái.”
Chu San: “Ồ.”
Cô tiến lại gần hơn, hai tay từ từ buông xuống, vòng qua eo anh, nhẹ nhàng áp má vào anh.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim anh đập, và tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc: “Tim anh đập mạnh quá.”
“Ừm.” Lăng Tiêu cúi đầu áp cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điềm tĩnh: “Chắc là do sức khỏe tốt.”
Chu San: “…”
Ôm nhau ở bãi đỗ xe thế này chẳng lãng mạn chút nào nhưng cả hai đều không nghĩ đến việc tách ra để đổi chỗ.
Cho đến khi một chiếc xe nhỏ chạy ngang qua Chu San mới đẩy nhẹ Lăng Tiêu ra, cướp lại hộp quà, cười rồi quay người: “Về nhà ăn cơm thôi.”
Về đến nhà cô ôm bó hoa vào phòng, thay quần áo rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bò bít tết đã được ướp sẵn, gia vị cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Chu San chỉ cần bật bếp là xong.
Lăng Tiêu cầm một ly nước, tựa người vào cạnh bếp, thảnh thơi nhìn cô.
Trong nồi phát ra tiếng xèo xèo, Chu San lật miếng bò bít tết, liếc nhìn Lăng Tiêu: “Anh đứng đó nhìn gì vậy?”
“Nhìn em.” Anh nhấp ly nước, giọng điệu có chút nghịch ngợm: “Anh thích nhìn.”
Má Chu San lập tức ửng hồng rõ rệt, cô quay lại tập trung vào miếng bò trong chảo.
Lăng Tiêu ngửa cổ uống hai ngụm nước, sau đó bổ sung một câu: “Nhìn em nấu bò bít tết.”
?
Khoan đã, ghép câu này lại là “Anh thích nhìn em nấu bò bít tết”?
Chu San ngừng tay, trừng mắt với anh, nhanh chóng đáp: “Phiền chết đi được!”
Lăng Tiêu nhìn cô giả vờ “nổi giận”, không nhịn được bật cười.
Chu San lười để ý đến anh, tiếp tục quan sát màu sắc miếng bò bít tết, rồi thả bơ, hương thảo, cỏ xạ hương và tỏi vào chảo.
Ngay lập tức, mùi hương thơm phức lan tỏa. (Truy cập TẠI ĐÂY để cập nhật truyện nhanh nhất, mới nhất. Hoàn toàn miễn phí)
Cô dùng chiếc thìa nhỏ rưới phần bơ tan chảy lên miếng bò.
Lăng Tiêu cười xong, lấy trứng và xúc xích từ tủ lạnh, bật thêm một bếp khác.
Chu San liếc anh hai lần, nhắc nhở: “Không cần đâu, lát nữa em còn xào thêm nấm và măng tây mà.”
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cô.
Nghĩ rằng anh không hiểu, cô giải thích: “Vậy là đủ ăn rồi, anh làm thêm sẽ không ăn hết được đâu.”
“Ồ.” Lăng Tiêu đáp lại, vẫn thả xúc xích vào chảo, dáng vẻ thản nhiên: “Anh sợ bụng em sẽ kêu thôi.”
Chu San lập tức hiểu anh đang lo cô ăn không đủ no.
Cô lườm anh: “Không đâu!”
Bụng kêu?
Cô đâu có thiếu lịch sự như vậy chứ?
Nhưng mùi xúc xích thơm phức làm cô thèm ăn hơn, Chu San đưa gói gia vị nướng cho anh: “Rắc ít cái này vào, sẽ thơm hơn.”
“Được.” Lăng Tiêu nhận lấy.
Khi ngồi vào bàn ăn, Chu San hoàn toàn quên mất chuyện mình bảo sẽ không ăn hết.
Cô ăn ngon lành, sau đó hài lòng liếm môi, xoa bụng đứng dậy: “Anh rửa chén nhé.”
Lăng Tiêu chống tay lên thái dương, nghiêng đầu nhìn cô: “Còn em?”
“Em? Em đi chơi chứ sao!”
Chu San cho rằng bữa tối hôm nay là cô nấu, vì vậy việc dọn dẹp đương nhiên là của Lăng Tiêu.
Cô định như mọi khi, ăn xong liền về phòng, dùng iPad để xem show thực tế, lướt video, cập nhật mạng xã hội. Có gì sai đâu?
Chu San liếc nhìn Lăng Tiêu, nhíu mày nói lý: “Anh chỉ làm hai quả trứng với hai cái xúc xích, còn muốn em rửa chén cùng anh sao?”
Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, hỏi: “Sao em không chơi ở phòng khách?”
“Hả?”
“Chẳng phải em nên ngồi chơi trên sofa, chờ anh xong để cùng chơi à?”
Nghe có vẻ hợp lý.
Lăng Tiêu nhìn về phía bàn ăn: “Chẳng phải vẫn còn rượu vang chưa uống sao?”
“Đúng rồi!” Chu San vỗ trán: “Để em đi lấy rượu vang.”
Lăng Tiêu nói: “Hay là em đi tắm trước?”
Chu San giơ tay lên ngửi thử: “Có mùi nhiều lắm hả?”
Chưa đợi Lăng Tiêu trả lời, cô gật đầu: “Vậy em đi tắm trước.”
Có lẽ là do tâm lý, Chu San cảm thấy người mình sau khi nấu nướng thực sự có mùi, nên cô gội đầu luôn.
Sau khi sấy khô tóc, Chu San bước ra khỏi phòng tắm, thấy ánh sáng trong nhà khá mờ, vì mặt trời đã lặn khi cô đang tắm.
Nhìn quanh một vòng, cô không thấy Lăng Tiêu đâu. Nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, máy rửa chén đang chạy êm ru. Ánh sáng từ đèn trên quầy bar chiếu xuống, làm chai rượu vang trong bình decanter hình chữ U trở nên đỏ đậm, trông hấp dẫn vô cùng.
Chu San đẩy chiếc bàn nhỏ di động màu xanh đậm qua, đặt rượu vang và ly lên trên rồi đẩy vào phòng khách.
Cô co chân, ngồi bệt trên tấm thảm, bật TV. Không có chương trình nào muốn xem, cô liền chuyển sang kênh giải trí.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lăng Tiêu xuất hiện, Chu San không khách khí tự rót cho mình một ly rượu và nhâm nhi trước.
Khi Lăng Tiêu bước ra, căn phòng tối chỉ có ánh đèn trên quầy bar sáng. Chu San mặc áo sọc ngắn, ngồi bệt trên thảm, nửa người mềm mại dựa lên bàn trà.
TV đang chiếu một bộ phim tình cảm thời đại, nhưng cô không xem, ánh mắt hoàn toàn dán vào màn hình điện thoại.
Chu San liếc thấy bóng dáng Lăng Tiêu nhưng không ngẩng lên. Cô đang xem phần cao trào của một bộ phim trinh thám qua đoạn review.
Lăng Tiêu ngồi xuống phía sau Chu San, một tay vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Chu San cảm nhận được hơi ấm và cơ bắp săn chắc từ ngực người đàn ông phía sau, mùi hương thanh mát của cam xanh xộc vào mũi, như thể len lỏi vào tận sâu trong tâm trí.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh xung quanh đều bị che mờ.
Cô dùng ngón tay thon dài nhấn vào nút “thích” trên ứng dụng, thoát ra và dự định sẽ xem lại sau.
Đặt điện thoại xuống bàn trà, Chu San hơi quay đầu, ánh mắt đối diện ngay cổ Lăng Tiêu.
Làn da anh trắng, những đường gân xanh trên cổ hiện rõ khi nhìn gần, yết hầu nhô lên đầy quyến rũ.
Chu San vội quay lại, hướng ánh mắt lên TV, lúng túng nói: “Anh ngồi thảm làm gì vậy?”
Lăng Tiêu bật cười trước câu hỏi của cô: “Thảm nhà em à?”
“…”
“Ừ đúng, là thảm nhà em.” Anh ghé sát hỏi: “Nhưng anh cũng có quyền ngồi chứ?”
Chu San không trả lời, vớ lấy ly rượu, ngửa đầu uống thêm vài ngụm.
Lăng Tiêu: “Ngon không?”
“Khá ngon.”
Lời vừa dứt, ly rượu đã bị Lăng Tiêu giật lấy, anh uống hết phần còn lại.
Đôi môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt như đang đánh giá: “Quả thật ngon.”
Khoảng cách gần, bàn tay anh giữ chặt eo cô khiến Chu San có chút khó thở.
Cô với tay lấy điều khiển trên bàn trà: “Em… em đổi kênh, thấy cái này không hay.”
Chưa kịp chạm vào điều khiển tay cô đã bị anh nắm lại: “Em có xem đâu.”
Lăng Tiêu có vẻ rất thích chơi với tay cô, nhẹ nhàng bóp từng ngón, như một bác sĩ đang khám khớp xương.
Hành động thân mật này của Lăng Tiêu, Chu San không ghét nhưng cô chưa quen, cảm giác bối rối như một người thua trận không biết làm thế nào.
Nhận thấy cơ thể cô khẽ run, Lăng Tiêu nhíu mày, buông tay cô ra và nới lỏng vòng ôm: “Em đang phản kháng anh?”
Cô gái trong lòng lắc đầu, hơi quay đầu, biểu cảm ngây thơ pha chút đáng thương: “Em căng thẳng.”
Chu San đáng yêu, điều đó Lăng Tiêu biết rõ.
Nhưng hóa ra sự đáng yêu của cô không có giới hạn.
Ví dụ như bây giờ, mặt cô đỏ ửng, đôi mắt to long lanh, bàn tay trắng nõn che trước ngực, thành thật thú nhận: “Tim em sắp nhảy ra ngoài rồi.”
Trong ánh mắt cô có sự cầu cứu, yếu đuối, bối rối và một chút ngọt ngào như đang chờ anh trêu chọc.
Cô không hề biết dáng vẻ này có thể khơi dậy những ham muốn sâu thẳm nhất của đàn ông.
Lăng Tiêu chỉ muốn vừa yêu thương cô, vừa cố ý trêu chọc cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn cưng chiều cô, sợ làm cô hoảng sợ.
Hít một hơi thật sâu, anh ôm lấy eo cô, mạnh mẽ xoay cô đối mặt với mình.
Chu San nhỏ nhắn chống tay lên ngực anh, tai đỏ bừng.
Lăng Tiêu giữ lấy gương mặt cô, nghiêm túc trấn an: “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Câu nói này chẳng mang lại chút an ủi nào cho Chu San.
Cô bày ra vẻ mặt tội nghiệp đâu phải để nghe câu này. Cô thử nói lý lẽ: “Hôm qua… không, mới rạng sáng nay chúng ta mới xác nhận tình cảm thôi.”
“Đúng vậy, chúng ta đã xác nhận rồi.” Anh khẽ lướt ngón tay qua vành tai cô, giọng trầm thấp: “Vậy thì còn chờ gì nữa?”
Cảm giác tê tê nơi dái tai khiến Chu San co rụt cổ lại. Cô nghiêm túc ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu bây giờ em chạy, anh chắc chắn sẽ bắt em lại đúng không?”
“Không đâu.”
Chu San không động đậy, chờ đợi phần sau với vẻ đã hiểu rõ anh.
Quả nhiên, Lăng Tiêu ngay lập tức nhướng mày: “Vì em chạy không thoát được.”
Chu San: “…”
“Em nói sẽ từng bước một.” Giọng Lăng Tiêu dịu dàng, kéo tay cô đang chắn trước ngực anh ra, đặt ra sau lưng mình, rồi ôm cô sát vào, cúi đầu tựa cằm lên trán cô. “Vậy thì, sáng nay đã nắm tay, vừa nãy về cũng ôm nhau rồi. Tiếp theo…”
Chu San ngửi thấy mùi cam xanh nồng nàn, cảm giác như tim mình ngừng đập. Cô có một cảm giác kỳ lạ, trong lòng có hai con người đang đấu tranh, một là kỳ vọng, một là xấu hổ.
Lăng Tiêu hơi cúi đầu, hơi thở phả lên mặt cô, giọng trầm thấp: “Hôn một cái, được không?”
Đây mà gọi là từng bước một sao?
Tốc độ này nhanh như tên lửa rồi!
“Rõ ràng anh chẳng thèm hỏi ý em.” Chu San bĩu môi: “Giả vờ gì chứ?”
“Để sau này em khỏi trách anh”
Trong tai Chu San, câu này như thể anh chỉ muốn làm cô mềm lòng, đi qua thủ tục một chút thôi, dù sao anh cũng quyết tâm hôn cô rồi.
Chu San đột nhiên nhớ tới lần anh say rượu trước đây, giọng đầy trách móc: “Em đâu có trách anh, cũng đâu phải anh chưa từng hôn em.”
Cô rõ ràng cảm thấy Lăng Tiêu sững lại.
Bầu không khí trở nên im lặng vài giây.
“Lần trước anh say, anh thực sự hôn em sao?”
Nghe câu này, Chu San thấy mặt mình đỏ thêm một bậc, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Cô quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh: “Rõ ràng là anh nhớ mà.”
“Anh cứ nghĩ đó là mơ.”
“Xạo!”
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên đôi môi đầy đặn của cô. Anh vẫn nhớ rõ lúc đó đôi môi cô có một chỗ sưng đỏ, hơi rách.
Dục vọng trong lòng vốn đã trỗi dậy nay lại bùng nổ như núi lửa.
Anh khẽ mở môi, giọng trầm khàn: “Thiệt rồi.”
Hai từ này nhẹ nhàng vang lên bên tai Chu San.
Cô bĩu môi: “Anh biết là em thiệt là được rồi.”
“Ý anh là anh thiệt.”
Chu San nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
“Anh không nhớ rõ mùi vị.”
“!!!” Chu San lần này đỏ đến tận cổ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Lăng Tiêu trầm xuống, ánh nhìn trêu chọc vừa rồi biến mất, thay vào đó là sự cuốn hút đầy xâm lấn.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt từng chút di chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi cô. Yết hầu anh khẽ chuyển động.
Chu San đẩy anh một cách tượng trưng: “Em nhớ là đau lắm.”
“Vậy thì…”
“???”
“Thử lại xem.”
Vừa dứt lời, một tay Lăng Tiêu đặt lên sau gáy cô, tay kia nhẹ nâng cằm cô, đồng thời cúi đầu hôn xuống.
Môi anh chạm nhẹ lên má cô, lướt qua rồi dừng lại, đôi mắt anh khép hờ.
Hàng mi anh khẽ run, đôi môi ấm áp và nóng bỏng từng chút một lướt trên làn da mềm mại của cô, tiến dần về phía đôi môi.
Anh dừng lại ở khóe môi cô, đặt một nụ hôn sâu hơn.
Khoảnh khắc đó, Chu San cảm giác như nụ hôn này chạm đến trái tim mình, làm cô mềm nhũn cả người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");