Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm phút sau.
Lăng Tiêu chỉnh lại áo thun cho Chu San, kéo xuống ngay ngắn rồi cẩn thận vuốt phẳng lại. Sau đó anh bế cô lên, xoay người đối diện về phía trước.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt còn vương chút ẩm ướt của cô, giọng nhắc nhở đầy ý tốt:
“Kẻ sát nhân thực sự sắp xuất hiện.”
Chu San vẫn còn ngơ ngác, nghe anh nói thì cố gắng tập trung, ngước mắt nhìn lên màn hình TV.
Nhưng ánh mắt cô không hề có tiêu điểm.
Lăng Tiêu liếc qua khuôn mặt đỏ bừng khác thường của cô, dịu dàng giải thích:
“Thật ra chị gái của cô ta mới là hung thủ. Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nam chính.”
Chu San cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại, quay sang nhìn anh hỏi:
“Sao anh biết?”
Lăng Tiêu trả lời:
“Anh xem rồi.”
Chu San: “…”
Vậy chẳng phải cô còn phải cảm ơn anh vì đã nhắc cô không bỏ lỡ đoạn kết sao?
Chu San quay mặt đi, bĩu môi, trách yêu:
“Quá đáng.”
“Được thôi.” Lăng Tiêu gật đầu, mặt mày như thể “em nói gì cũng đúng,” rồi đáp:
“Là anh vừa nãy quá đáng.”
Vừa nãy?
Cảm giác tê tê ngứa ngáy lại chạy dọc lên đầu, khiến Chu San cúi gằm, lí nhí:
“Em không nói chuyện đó mà…”
Lăng Tiêu khẽ “à” một tiếng, sau đó bật cười nhẹ:
“Vậy mà không nói sớm, anh hiểu lầm rồi.”
Nhưng ý cô cũng không phải thế mà…
Chu San nghĩ bụng, quả thật vừa nãy anh rất quá đáng.
Giọng Lăng Tiêu đều đều:
“Vậy lần sau có thể cởi ra không?”
Cởi ra?
Chu San trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi. Sao anh lại có thể nói những lời trắng trợn như vậy mà vẻ mặt vẫn bình thản như không?
Cô giơ hai tay làm thành dấu X trước ngực, giọng cứng rắn:
“Không được!”
Lăng Tiêu bị phản ứng của cô chọc cười. Anh thích cái cách cô kiên quyết nói “không,” nhưng cuối cùng lại xấu hổ chịu thua trước anh.
Lúc đó anh cảm thấy Chu San sẵn sàng phá vỡ mọi giới hạn đặt ra cho anh chỉ vì cô rất yêu anh.
Lăng Tiêu không trêu cô nữa, đổi giọng:
“Tối nay em có muốn ăn lẩu không?”
Lẩu?
Có chứ.
Nhưng mà…
Chu San quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa.
Lăng Tiêu xoay mặt cô lại:
“Muốn ăn thì đặt đồ về nhà ăn.”
Chu San hơi nghiêng đầu, trông như một con thú nhỏ đáng yêu:
“Nhưng… chẳng phải anh rất ghét mùi thức ăn ám trong nhà sao?”
Lăng Tiêu khẽ véo má cô, đáp:
“Anh nói rồi, em ngoan thì địa vị của em có thể cao hơn anh.”
Chu San khẽ chớp mắt, cố phân tích câu nói của anh.
Đúng rồi.
Hôm qua cô hỏi anh, trên chuỗi thức ăn, cô có thể đứng cao hơn anh không.
Lúc đó anh trả lời rằng còn phải xem biểu hiện của cô.
Vậy nên việc cô vừa bị anh véo, bị anh cắn có nghĩa là biểu hiện của cô rất tốt?
Sao tự nhiên lại có cảm giác giống như mình đang bán sắc thế này?
Lăng Tiêu nhìn cô nhíu mày, cắn môi, ánh mắt lơ đãng trong không trung, đuôi mắt vẫn còn đỏ.
Anh thở dài, cảm giác như mình vừa gánh một trách nhiệm nặng nề, mà chính mình cũng không phải người tốt đẹp gì cho cam.
Anh mở khóa điện thoại, đặt vào lòng bàn tay cô:
“Anh đi tắm trước, em muốn ăn gì thì đặt đi.”
Nói xong anh còn véo má cô một cái:
“Nghe chưa?”
Chu San gật đầu, nhìn anh đứng lên, ngơ ngác ngẩng đầu:
“Anh định ngủ một lát hả? Đợi đồ ăn tới em gọi anh?”
“Hửm?”
“Vậy sao giờ lại đi tắm?”
Lăng Tiêu bực bội “chậc” một tiếng, cúi người nâng cằm cô lên, cắn môi cô, ánh mắt ngông nghênh như lẽ đương nhiên:
“Vậy không thì… em đến giúp anh hạ hỏa nhé?”
???
!!!
Chu San dường như đã hiểu ý nghĩa của việc “đi tắm” này. Gò má vừa hạ nhiệt của cô lại đỏ bừng lên, cô lắc đầu nguầy nguậy, miệng lẩm bẩm:
“Em phải làm gì ấy nhỉ? Đặt đồ ăn! Đặt đồ ăn! Lẩu? Đặt lẩu!”
Lăng Tiêu khẽ cười rồi bước vào phòng.
Chu San xoay người cuộn mình trên sofa. Chiếc áo thun rộng thùng thình che hết cả chân khiến cô trông tròn trịa như một con lật đật.
Cô len lén quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiêu.
Sao anh đi được nửa đường lại ngoảnh đầu nhìn?
Chu San vội quay lại, tiếp tục nhìn vào điện thoại, lẩm nhẩm:
“Thịt bò, sách bò, gan gà, lưỡi bò, não heo, thanh cua, thêm tiết vịt và ruột vịt nữa…”
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại Chu San mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô còn chưa mở ứng dụng đặt đồ ăn.
Chu San sờ lên eo, rồi lại chạm vào trước ngực mình, dường như vẫn cảm nhận được bàn tay to lớn của anh vừa vuốt ve.
Hơn nữa, hình như anh vừa kéo cổ áo cô xuống, còn hôn qua lớp ren ở chỗ đó…
Mọi thứ vừa rồi quá hỗn loạn, cô chỉ nhớ phản ứng tự nhiên của cơ thể đầy run rẩy.
Hình như anh còn nói lần sau sẽ cởi ra?
Chắc chắn anh sẽ làm vậy!!!
Chu San cúi đầu áp trán vào tựa lưng của sofa, cọ qua cọ lại, miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ như đang nức nở.
Thật sự là quá xấu hổ!
Bỗng nhiên, cô nhớ đến tối qua khi đi tìm bình hoa, Lăng Tiêu tóc còn ướt, trên người tỏa ra mùi thanh mát của quả quýt xanh, hình như cũng vừa mới tắm xong.
Tim cô đập mạnh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Dù sao thì cũng đã kết hôn rồi, hay là… để anh được toại nguyện đi?
Nhưng ngay giây tiếp theo ý nghĩ này lập tức bị dập tắt.
Dù cô không phản đối nhưng với một cô gái ngây thơ mới biết yêu như cô, thời gian để chuẩn bị tâm lý vẫn chưa đủ.
Cô thật sự sợ não bị xung huyết mà đột tử tại chỗ mất!
Chắc chắn sẽ lên báo!
Mất mặt chết đi được.
Hơn nữa Lăng Tiêu đã như tên lửa phóng vọt lên, chắc cũng chẳng cần cô phải làm gì đâu.
“U—u—u—” Chiếc điện thoại trên tay rung lên.
Chu San giật bắn mình, những suy nghĩ hỗn loạn bị cắt đứt.
Cô cầm điện thoại lên xem, người gọi là Doreen.
Cô nghĩ vài giây rồi nhấc máy:
“Alo?”
Đầu dây bên kia, giọng nữ ấp úng:
“Chu… Chu San, cái đó…”
Chu San: “…”
Doreen nhanh chóng điều chỉnh lại, giọng lễ phép:
“Bà Lăng, tôi là Doreen, xin hỏi luật sư Lăng có ở đó không?”
Bà Lăng???
Chu San nhăn nhó khuôn mặt nhỏ:
“Anh ấy đang tắm.”
“Bà Lăng, xin vui lòng nhắn lại giúp rằng Tổng giám đốc Nhậm cần xuất ngoại, hợp đồng về chức vụ trưởng phòng pháp lý hy vọng ngày mai luật sư Lăng có thể đích thân tới công ty.”
“Ồ, được rồi.” Chu San liếm môi, hỏi tiếp:
“Doreen, bây giờ mọi người đều biết em là bà Lăng rồi hả?”
“Đúng vậy.”
“Có thể nhờ mọi người đừng gọi như thế được không?” Cô nghe mà thấy kỳ cục, cứ có cảm giác như mình đã bốn, năm mươi tuổi vậy. “Mọi người cứ gọi em là San San là được rồi.”
Doreen đáp:
“Được ạ, San San. Tôi sẽ thông báo với mọi người.”
“Cảm ơn nhé.” Chu San cúp máy.
Cô mở ứng dụng đặt đồ ăn, chọn hết những món mình muốn ăn.
Lăng Tiêu tắm xong bước ra đã là một tiếng sau.
Anh mặc chiếc áo thun màu sáng, tóc vẫn còn hơi ướt, phần mái che bớt chân mày, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Chu San đưa điện thoại cho anh:
“Em nghe điện thoại giúp anh rồi, là Doreen gọi.”
Lăng Tiêu không để ý lắm, ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô hỏi:
“Cô ấy nói gì?”
Chu San ngửi thấy mùi quýt xanh, chậm rãi kể lại:
“Nói Tổng giám đốc Nhậm cần ra nước ngoài, hợp đồng về chức vụ trưởng phòng pháp lý yêu cầu anh ngày mai phải đến công ty.”
Nói xong cô ấy gật đầu tự khẳng định “Chỉ có vậy thôi.”
Chu San nhìn Lăng Tiêu, nhận thấy anh có chút nhíu mày. Cô ấy mím môi hỏi “Có phải em không nên nghe điện thoại của anh không?”
“Hửm?”
“Anh không vui sao?”
Lăng Tiêu khụt khịt “Em nghĩ gì vậy?”
“Anh à…” anh ngả người ra sau, giọng chậm rãi không nghiêm túc: “Chỉ là nghĩ đến mai không ở nhà, tiến độ của chúng ta lại phải chậm lại rồi.”
“???” Chu San úp mặt vào ngực anh: “Phiền quá.”
Lăng Tiêu đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ rồi hôn lên mái tóc.
Đồ ăn giao đến vào khoảng hơn 7 giờ.
Chu San xách hai túi nguyên liệu đến bên cửa sổ, trông có vẻ hơi vất vả.
Lăng Tiêu ngước mắt lên “Em cứ để đó, ký xong hợp đồng anh sẽ lo.”
“Em làm được mà.” Chu San nghiến răng cố gắng, đặc biệt chu đáo: “Anh cứ bận việc của anh đi.”
Chu San trải khăn trải bàn dùng một lần sau đó lắp bếp lẩu dùng một lần, tìm hộp diêm châm nhiên liệu. “Thêm nước và gia vị nền” vừa đọc hướng dẫn vừa thực hiện.
Chẳng mấy chốc, cô đã sắp xếp nguyên liệu gọn gàng. Sau đó chụp hai tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Mưa bên ngoài dần nhỏ hơn. Chu San tắt điều hòa, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Khi cô quay lại Lăng Tiêu đã xử lý xong công việc, ngồi xếp bằng ở đó.
Chu San cũng ngồi xuống, cảm thán: “Tuy không ra ngoài, nhưng cảm giác rất tốt.”
“Vậy sao?” Lăng Tiêu nhướng mày, ý nghĩa sâu xa: “Anh cũng thấy rất tốt.”
Chu San chạm phải ánh mắt của Lăng Tiêu, nụ cười lập tức cứng đờ.
Cảm giác như anh có ý gì đó trong lời nói. Lăng Tiêu cũng không phụ lòng mong đợi của cô, nhắm mắt lại, rất vô lại mà gật đầu.
Dường như đang nói đúng vậy, đúng như em hiểu đấy.
“Em nói là” ngón tay trắng nõn của Chu San chỉ vào nồi lẩu, vội vàng giải thích: “Nồi lẩu này rất ngon, cảm giác giống như đang dã ngoại vậy.”
“Anh cũng nói về nồi lẩu mà.” Anh nhíu mày nhìn qua, tặc lưỡi: “Em tưởng anh nói gì?”
Chu San “…”
Chu San dùng đũa gắp một miếng bao tử vào nồi, đợi chín rồi bỏ vào chén anh “Ăn nhanh đi, ăn xong đau bụng.”
Lăng Tiêu cười nói “Độc ác.”
Chu San “…”
Chu San không thèm để ý đến anh nữa, bắt đầu ăn lẩu. Cô thích ăn ngon, càng ăn càng vui vẻ. Nếu cô sinh ra đã có đuôi, chắc giờ đã vẫy vẫy rồi.
Đột nhiên điện thoại của cô vang lên, là dì nhỏ gọi video. Chu San đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên “Dì nhỏ.”
“Đang làm gì đấy?”
“Ăn lẩu.” Chu San xoay camera quay một cái, sau đó ngước mắt nhìn Lăng Tiêu, cố ý đưa điện thoại qua: “Lăng Tiêu, anh chào dì nhỏ đi.”
Chu San vốn tưởng Lăng Tiêu sẽ từ chối, không ngờ anh trực tiếp đón lấy điện thoại, tự nhiên gọi “Dì nhỏ.”
“Ôi, Lăng Tiêu! Mấy năm không gặp rồi, đẹp trai quá!”
Lăng Tiêu cười: “Dì nhỏ còn đẹp hơn trước nữa.”
Chu San không hiểu sao Lăng Tiêu lại tự nhiên được như vậy, cảm giác như thật sự là dì nhỏ ruột ấy. Rõ ràng họ chỉ gặp nhau một lần. Chính là lần anh đến SJ đăng ký kết hôn với cô và bị mắng đó.
Giọng dì nhỏ đầy vẻ tò mò và trêu chọc “Vậy, hai đứa là giả vờ mà thành thật rồi à?”
Lăng Tiêu: “…”
Chu San: “…”
“Haha, San San, dì chỉ muốn nói là đã gửi quà sinh nhật cho cháu, và nhân tiện chúc cháu sinh nhật vui vẻ trước, vì ngày mai dì phải đi công tác ở nước Y, lúc đó lười tính múi giờ để chúc cháu.”
Dì nhỏ ghé sát camera: “Được rồi, hai đứa cứ ăn tiếp đi, dì không làm phiền nữa! Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Không đợi Chu San và Lăng Tiêu nói gì, bên kia đã cúp máy.
Chu San nhìn Lăng Tiêu, đặt câu hỏi sâu sắc: “Sao dì nhỏ biết được?”
Lăng Tiêu nhướng mày, hừ một tiếng: “Mấy năm đó em không liên lạc với anh, dì nhỏ tin mới là lạ.”
“Nhưng mẹ anh không phải đã tin sao?”
“Mẹ anh chỉ quan tâm đến mấy viên đá quý thôi, em xem từ nhỏ đến lớn bà có quản anh không?”
Lăng Tiêu đưa chén cho Chu San, trong đó toàn là thịt bò đã chín: “Lần trước về nhà, cũng chỉ là tiện đường ghé thăm em thôi.”
Chu San “…” Sao trông có vẻ đáng thương thế?
Chu San ngập ngừng: “Nhưng từ nhỏ anh đã không để ai phải lo lắng mà, làm sao quản anh được?”
Lăng Tiêu ngước mắt: “Em biết à?”
“Anh… có thể cũng sẽ đi sai đường.”
Chu San chu môi lẩm bẩm “Em thấy không đâu, từ nhỏ anh đã rất giỏi rồi.”
Lăng Tiêu không nói gì, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười.
Chu San liếc nhìn điện thoại, bắt đầu cảm thán: “Thực ra lúc mới đến SJ em rất sợ dì nhỏ, dù sao em cũng chưa từng gặp dì ấy, đột nhiên dì ấy muốn nhận nuôi em, sau khi em đến SJ, dì ấy cũng không nhiệt tình.”
“Rồi sao?”
“Một tuần sau em không sợ nữa.”
“Tại sao?”
“Dì ấy làm thủ tục nhận nuôi em không phải mất gần nửa năm sao?” Chu San cười nói: “Sau đó em phát hiện ra dì ấy dành gần nửa năm đó để học tiếng phổ thông chỉ để có thể giao tiếp với em tốt hơn.”
“Vì đã hiểu được tấm lòng của dì ấy.” Lăng Tiêu ừ một tiếng, lại gắp thức ăn cho Chu San: “Ăn nhanh đi.”
“Thôi, nhiều quá rồi.”
Ngày hôm sau, Chu San tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Cô mò tìm điện thoại, thấy tin nhắn WeChat của Lăng Tiêu. Anh đã đi công ty, có việc thì gọi điện, bữa tối chưa chắc về kịp.
Chu San mơ màng trả lời một chữ “ừ”.
Chu San thức dậy, trước tiên chào hỏi hoa hồng nhỏ, sau đó đứng trên ban công duỗi người, cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Vì trận mưa hôm qua, hôm nay thời tiết đặc biệt tươi sáng, có thể nhìn thấy ánh sáng ngũ sắc trong không khí.
Chu San định đi thăm Phương Tâm Nặc, nghe nói chị ấy đã xuất viện rồi.
Chu San: “Chị Tâm Nặc, chị có rảnh không? Em đến thăm chị.”
Chẳng mấy chốc đã nhận được hồi âm. Phương Tâm Nặc rất rảnh.
Chu San thu xếp sơ qua rồi đi taxi đến nhà Phương Tâm Nặc.
Cô xuống xe ở cổng khu dân cư, tình cờ thấy bác bảo vệ đang ngồi trên ghế xích đu phơi nắng.
Chu San giơ tay định chào hỏi, bác bảo vệ đột nhiên nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Chu San mím môi, đi thẳng vào trong.
Cô cũng đã nói chuyện với bác bảo vệ này vài lần, bác rất hay nói chuyện, bây giờ thái độ này rất lạ.
Phải chăng vì Dương Mậu Học?
Chu San đang suy nghĩ thì thấy một bóng dáng mảnh mai. Người phụ nữ cao khoảng 1m70, buộc đuôi ngựa thấp, mặc váy vest màu be. Lúc này, đang kiễng một chân ngồi xổm bên cạnh cống thoát nước, luống cuống cứu lấy chiếc giày cao gót mảnh của mình.
Chu San chạy lại “Kiểm sát viên Thư, để em giúp chị.”
Thư Kỳ Văn ngước đầu lên, khi thấy là Chu San thì gương mặt rạng rỡ nụ cười “À là em à, cô phóng viên dũng cảm!”
Chu San mỉm cười rồi ngồi xuống giúp Thư Kỳ Văn lấy giày cao gót.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");