Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San bị kéo vào thang máy.
Biết chắc rằng cô không thể chạy thoát vào lúc này, cánh tay cô được buông ra.
Chu San lùi về phía sau, tựa sát vào vách thang máy nhìn Nhậm Hưng Diên:
“Nhậm Hưng Diên, việc anh làm là phạm pháp.”
Nhậm Hưng Diên không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày. Anh ta như nghe thấy chuyện cười, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo và u ám.
Trong thang máy, ngoài tiếng gió luồn qua khe không khí, không còn âm thanh nào khác. Cảm giác lạnh buốt thấm vào từng lỗ chân lông của Chu San.
Khi cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài là một hành lang sáng rực.
Nhậm Hưng Diên bước ra ngoài, liếc nhìn Chu San, cười nhạo:
“Thì sao?”
Anh ta đang trả lời lời nói của cô vừa nãy!
Anh ta đang thể hiện rằng, phạm pháp thì đã sao chứ!
Anh ta không hề để tâm!
Là một công dân tuân thủ pháp luật, đây là lần đầu tiên Chu San gặp phải một người từ nơi tăm tối như thế này.
Trong lúc bàng hoàng, cô bị một gã đàn ông to lớn ấn vai ép đi ra khỏi thang máy theo sau Nhậm Hưng Diên.
Hành lang không rộng lắm, thỉnh thoảng lại gặp vài nhân viên phục vụ mặc đồng phục.
Khi nhìn thấy nhân viên phục vụ đầu tiên, ánh mắt Chu San sáng lên.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng cầu cứu, cô đã thấy nhân viên cúi đầu, nhẹ nhàng nhường đường, gật đầu với Nhậm Hưng Diên.
Khi Chu San đi qua bên cạnh nhân viên phục vụ, họ vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, hoàn toàn làm ngơ.
Lần này đến lần khác, tất cả đều như vậy.
Rõ ràng họ đã quá quen với tình cảnh này.
Chu San không phản kháng nữa.
Cô hiểu rõ, nơi này là địa bàn của Nhậm Hưng Diên, lại thêm mấy gã đàn ông to lớn bên cạnh, phản kháng chỉ vô ích. Cô không nên làm anh ta tức giận mà cần hành động theo tình thế.
Đi được một lúc họ dừng lại trước một căn phòng hai cửa. Nhân viên phục vụ đứng chờ ở cửa lập tức mở cửa khi Nhậm Hưng Diên bước tới.
Chu San bị đẩy vào trong. Khi quay đầu lại, cô thấy cánh cửa gỗ dày nặng nề khép lại, lòng cô như rơi xuống vực sâu.
Căn phòng rộng khoảng 50 mét vuông, hình vuông.
Trên sàn là tấm thảm ba tư thủ công có họa tiết hoa xanh trên nền trắng, tường được phủ giấy dán tường màu vàng nhạt với hoa văn phong cách châu âu.
Trần nhà rất cao, ở giữa có một rãnh lõm treo một chiếc đèn chùm pha lê tròn, ánh đèn lấp lánh phản chiếu.
Chính diện có một chiếc bàn lớn màu vàng đồng, kèm theo ghế sofa đơn phong cách châu Âu. Hai bên là ghế sofa ba chỗ cùng bộ.
Căn phòng mang vẻ kỳ lạ, không biết nên gọi là sang trọng hay lạc lõng.
Nhậm Hưng Diên ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn chính giữa, vắt chân chữ ngũ rồi châm một điếu thuốc.
Anh ta vừa hút thuốc vừa ra hiệu về phía Chu San:
“Phóng viên, lại đây ngồi.”
Chu San không nhúc nhích, theo phản xạ lùi lại nhưng vai cô bị đẩy mạnh khiến cô loạng choạng ngã xuống ghế sofa.
Mấy gã đàn ông lùi về đứng gần cửa, chờ lệnh.
Đối diện Chu San là rèm cửa dày màu đỏ rượu với tua rua dài. Cửa sổ mở toang, bên ngoài tối đen như mực.
Cô nhớ rằng khu vực quanh câu lạc bộ này được bao kín, rất kín đáo. Đôi tay nhỏ của cô siết chặt vì căng thẳng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mùi khói thuốc ngày càng nồng nặc. Trán Chu San bắt đầu rịn mồ hôi.
Khi điếu thuốc cháy hết Nhậm Hưng Diên cúi người dụi tắt đầu thuốc, ngước mắt lên hỏi:
“Phóng viên, cô quen Trác Duyệt thế nào?”
Chu San thành thật nói:
“Tôi là phóng viên của đài truyền hình Ngọc Hòa. Mấy tháng trước, vụ án của các anh đã được đài chúng tôi phỏng vấn và đưa tin nên tôi biết.”
“Trác Duyệt đến gây sự, cô lại tình cờ có mặt?”
“Tôi đến đây để phỏng vấn giám đốc Hàn!” Chu San run rẩy đáp: “Tôi đã hẹn trước, anh có thể hỏi trợ lý của giám đốc Hàn.”
“…”
Chu San cắn môi:
“Tôi thực sự không phải do Trác Duyệt tìm đến.”
“Thật sao? Nghe cũng hợp lý đấy.” Nhậm Hưng Diên ném điện thoại của Chu San lên bàn, khóe miệng nhếch lên, nhìn cô với vẻ giễu cợt: “Phóng viên, tôi tin cô.”
Nhưng Chu San không thấy chút nào gọi là “tin tưởng” trên mặt anh ta, chỉ thấy sự chế nhạo sắc lạnh.
Chu San mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu:
“Vậy tôi có thể đi được chưa?”
“Được chứ.”
Giọng điệu nhàn nhã của Nhậm Hưng Diên khiến Chu San nổi da gà.
Cô biết mình bị đưa đến đây, làm sao có thể chỉ nói vài câu mà rời đi dễ dàng?
Nhưng cô không còn tâm trí nghĩ ngợi, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cô vừa định đứng dậy thì giọng nói chế giễu của Nhậm Hưng Diên vang lên:
“Phóng viên, cô phải để lại chút gì đó chứ!”
Nhậm Hưng Diên hơi nghiêng đầu ra hiệu về phía sau Chu San.
Theo phản xạ, cô quay đầu lại và thấy gã đàn ông to lớn đứng ở cửa đang bước tới.
Cô vội đứng phắt dậy, quay lại đối diện với Nhậm Hưng Diên, giọng run rẩy:
“Anh định làm gì?”
Nụ cười trên mặt Nhậm Hưng Diên càng lớn, anh ta ngả người ra sau ghế, đáp:
“Cho cô thử chút đồ ngon, chúng ta cùng chơi một trò chơi.”
Lời vừa dứt Chu San đã bị gã đàn ông to lớn túm lấy cánh tay kéo ngược lại và đẩy mạnh xuống ghế sofa.
Gã đàn ông lấy ra một viên thuốc màu trắng đặt trước mặt Chu San, ra hiệu cô tự uống.
Chu San nổi da gà khắp người, lắc đầu:
“Tôi không uống.”
“Phóng viên, tôi khuyên cô nên nghe lời.” Nhậm Hưng Diên liếc mắt đầy ẩn ý về phía gã đàn ông: “Họ không phải loại người hiền lành đâu.”
Chu San nhìn theo ánh mắt anh ta,sau đó quay lại nhìn thẳng vào Nhậm Hưng Diên:
“Nhậm Hưng Diên, anh quá coi thường pháp luật rồi!”
Nhậm Hưng Diên châm thêm một điếu thuốc, phớt lờ, nhún vai:
“Đúng vậy, nên làm sao tôi có thể để cô rời đi mà không để lại gì chứ?”
Viên thuốc trong tay gã đàn ông lại tiến sát thêm một chút.
Chu San nghiêng người tránh né, lặp lại:
“Tôi không uống!”
Nhậm Hưng Diên ngước mắt nhìn cô, nhíu mày, rồi cầm chiếc gạt tàn đi ra phía cửa sổ.
Cùng lúc đó gã đàn ông túm chặt lấy cằm Chu San ép cô uống viên thuốc.
Chu San cố gắng dùng chân chống cự nhưng sức lực của cô nhỏ bé chẳng khác gì muối bỏ bể.
Nước mắt cô trào ra không ngừng. Cô cảm nhận viên thuốc tan dần trên đầu lưỡi để lại vị đắng nghét lan tỏa.
Cô không chịu nuốt, nhưng miệng và mũi bị bịt kín, không thể nhổ ra, thậm chí cảm giác như không khí xung quanh cũng dần biến mất.
Mặt Chu San đỏ bừng vì thiếu oxy, không tự chủ được, cô sắp phải nuốt xuống.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, cánh cửa phòng bật mở.
Gã đàn ông to lớn liếc mắt nhìn về phía cửa, trong khoảnh khắc đó Chu San dồn sức vào chân đá mạnh gã ra xa.
Cô quỳ xuống sàn dùng ngón tay cố móc viên thuốc ra sau đó cầm ly nước trên bàn đổ vào miệng rửa sạch vị đắng còn đọng lại.
Chu San nước mắt, nước mũi giàn giụa, thở dốc từng hơi, liên tục nhổ nước miệng.
Cánh tay cô bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, cô sợ hãi lùi sang một bên.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Cô không sao chứ?”
Chu San ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt mờ mịt, khuôn mặt của người trước mắt dần rõ ràng. Đó chính là cô gái vừa đổi tiền lẻ lấy kem với cô ở sảnh.
Chu San như người sắp chết đuối bám được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy vạt áo cô gái nhưng lại không nói nên lời.
Cô gái đỡ Chu San đứng dậy, nhẹ nhàng trấn an:
“Đừng sợ.”
Chu San cố gắng lấy đà, khó khăn đứng lên, nhưng khi nhìn thấy Nhậm Hưng Diên đứng cách đó không xa, chân cô mềm nhũn, lại khuỵu xuống đất.
Cô gái cố gắng đỡ Chu San dậy nhưng Chu San không còn chút sức lực nào.
Dường như toàn bộ sức lực của cô đều dồn vào đầu ngón tay, bấu chặt lấy vạt áo cô gái đến mức móng tay trắng bệch.
Cô gái cũng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Chu San và bóp mạnh một cái:
“Đừng sợ, đừng sợ.”
“Nhiễm Nhiễm, dưới sàn lạnh lắm.” Một giọng nam trầm, nhẹ nhàng cất lên.
Chu San lúc này mới nhận ra, trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh từ lúc nào đã có một người đàn ông ngồi đó.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc bộ vest xám đậm vân xương cá kiểu hai hàng khuy.
Anh ta có vầng trán đầy đặn, xương mày nổi bật, hốc mắt sâu, đồng tử màu nâu nhạt đặc biệt, lông mi vừa dài vừa dày.
Chu San từng thấy anh trên tin tức. Đây chính là Nhan Vọng Thư, tổng giám đốc của tập đoàn Carllyle. Nghe nói bà nội anh là người Anh nên anh mang dòng máu lai Âu Mỹ.
Nhan Vọng Thư khẽ nâng mắt, nhìn cô gái bên cạnh Chu San:
“Đứng dậy trước đã.”
Thì ra cô gái tên là Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cố sức đỡ Chu San dậy, giọng điệu vẫn dịu dàng:
“Chúng ta đứng lên trước đã, đừng sợ.”
Chu San được đỡ ngồi vào ghế sofa, tay vẫn còn run rẩy.
Nhậm Hưng Diên đứng một bên, dáng vẻ cung kính lễ phép như biến thành một người khác:
“Chú Nhan, người phụ nữ này không đơn giản, có vẻ như định đánh cắp bí mật thương mại.”
Chu San giật mình cứng người, ngước nhìn Nhan Vọng Thư.
Cô có trực giác, Nhan Vọng Thư có thể cứu cô, và anh xuất hiện ở đây chính là để cứu cô.
Nhan Vọng Thư không nói gì, sắc mặt trầm lặng, không rõ anh đang nghĩ gì.
Trong lòng bàn tay phải của anh là một hộp giấy nhỏ. Anh lắc nhẹ một cái, một que diêm dài xuất hiện. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy que diêm, chỉ cần một cái búng tay, đầu diêm phát sáng, ngọn lửa nhỏ bùng lên, châm vào điếu thuốc.
Anh nhẹ nhàng vẩy diêm, Nhậm Hưng Diên lập tức đưa gạt tàn đến.
Que diêm nằm trong gạt tàn, khói xanh mỏng manh bốc lên.
Chu San ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng.
Nhan Vọng Thư rít một hơi thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc thả lỏng bên hông.
Đây là lần đầu tiên Chu San thấy có người hút thuốc mà lại trông tao nhã đến vậy.
Nhan Vọng Thư cất giọng nhạt nhẽo:
“Tôi nghe nói cô ấy chỉ là một phóng viên.”
Nhậm Hưng Diên cười lạnh:
“Cô ta giả danh đấy.”
Chu San vội vàng lên tiếng:
“Tôi là phóng viên đài truyền hình Ngọc Hòa! Tôi đến đây để phỏng vấn giám đốc Hàn Tiêu! Tôi đã đặt lịch hẹn trước rồi!”
“Cô ta nói dối!” Nhậm Hưng Diên cười nhạt: “Chú Nhan có thể không biết, gần đây cháu thường bị tiểu nhân hãm hại.”
Nhan Vọng Thư không đáp lại.
Nhậm Hưng Diên liếc nhìn Chu San đầy nham hiểm, sau đó quay sang cười gượng với Nhan Vọng Thư:
“Chú Nhan, cháu sẽ lập tức đưa người đi, không làm phiền chú nữa.”
Nghe thấy vậy, Chu San liền nắm chặt lấy vạt áo của Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm chỉ dùng khẩu hình để nói hai chữ: “Đừng sợ.”
“Không sao.” Giọng Nhan Vọng Thư chậm rãi, anh nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, động tác vô cùng tao nhã. “Có phải là phóng viên hay không, hỏi giám đốc Hàn là rõ.”
Nếu Nhậm Hưng Diên không hiểu ý của Nhan Vọng Thư lúc này thì đúng là ngốc. Anh ta ngừng lại vài giây, sau đó cười gượng gạo:
“Được, cháu sẽ cử người đi hỏi.”
“Tự mình đi.” Nhan Vọng Thư ngẩng đầu, liếc nhìn Nhậm Hưng Diên. “Người, tôi sẽ thay cậu trông.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức ép không thể phản kháng.
Thế là Chu San tận mắt thấy Nhậm Hưng Diên thực sự tự mình rời đi.
Khi bóng dáng Nhậm Hưng Diên biến mất, bờ vai căng thẳng của Chu San mới dần thả lỏng.
Cô quay đầu nhìn cô gái tên Nhiễm Nhiễm:
“Cảm ơn cô.”
Rồi lại quay sang Nhan Vọng Thư:
“Cảm ơn anh, anh Nhan.”
Nhan Vọng Thư không nhìn Chu San, chỉ nhàn nhạt nói:
“Lát nữa đi thẳng ra ngoài, đừng làm bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.”
Chu San gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
Khoảng vài phút sau, một nhân viên phục vụ đến báo rằng Nhậm Hưng Diên đã nhận ra mình hiểu nhầm nhưng vì có việc gấp nên phải rời đi trước. Anh ta sẽ mời Nhan Vọng Thư lần sau.
Khi Chu San cầm điện thoại bước ra khỏi câu lạc bộ, toàn thân cô như nhẹ bẫng.
Cô nghe thấy tiếng dế kêu khe khẽ từ bãi cây xanh gần đó. Một cơn gió mát mẻ thổi qua xua tan cái nóng ngột ngạt cuối hè khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng mình đã an toàn ra ngoài.
Ngay lập tức cô nghĩ đến Lăng Tiêu. Cô lấy điện thoại, mở khóa và định gọi cho anh.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng “rầm” lớn.
Chu San giật mình quay lại, cách cô khoảng 5 mét, một người nằm sõng soài trên mặt đất.
Người đó rơi xuống từ trên cao, chân đã gãy ngược, máu đen chảy ra lan thành từng dòng như muốn tràn đến dưới chân Chu San.
Nhìn vào quần áo trên người, Chu San lập tức nhận ra đó là ba của Trác Duyệt!
“Ba ơi——!” Một tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh vang lên.
Chu San ngẩng đầu nhìn lên.
Trên tầng thượng của tòa nhà năm tầng, dưới ánh đèn màu, cô nhìn thấy rõ Trác Duyệt đang bám vào mép mái nhà và Nhậm Hưng Diên đứng cạnh túm lấy tóc cô ta.
Giây tiếp theo Nhậm Hưng Diên kéo mạnh Trác Duyệt về phía sau.
Từ góc nhìn của Chu San cô không còn thấy họ nữa nhưng tiếng hét của Trác Duyệt vẫn vọng lại.
Ngay sau đó đám đông nhanh chóng đổ đến vây quanh thi thể của ba Trác Duyệt.
Tiếng ồn ào kéo Chu San trở lại thực tại.
Toàn thân cô tê liệt, đôi chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Đôi tay nhỏ che miệng, đôi mắt mở to, nước mắt kinh hoàng lăn dài trên má.
Nhậm Hưng Diên đã giết người!
Nhậm Hưng Diên thực sự đã giết người!
Chu San cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu.
Cô luống cuống lục tìm điện thoại, phải mất một lúc lâu mới nhận ra nó đang ở ngay trên tay mình.
Cô run rẩy gọi 110, giọng nói hoảng loạn vang lên trong điện thoại:
“Đã có án mạng! Ở Cgâu lạc bộ giải trí Bá Lang, có người bị đẩy từ tầng thượng xuống!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");