Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ nghỉ Quốc khánh có tổng cộng bảy ngày.
Vì Lăng Việt sẽ về nên Lăng Tiêu định đưa Chu San về nhà.
Ngày 1 tháng 10, 7 giờ sáng.
Chu San thức khuya nên đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có người ôm chặt, hơi ấm nóng bỏng truyền khắp cơ thể.
Cảm giác không thoải mái lắm nhưng cô buồn ngủ quá nên không mở mắt. Lăng Tiêu thở dài, giọng khàn khàn như vừa ngủ dậy: “San San, dậy đi chạy bộ nào.”
Chu San không nhúc nhích.
Lăng Tiêu siết chặt vòng tay, ghé sát tai cô nói lại lần nữa. Lần này nói xong anh còn hôn nhẹ vành tai cô, rồi dọc xuống sau tai, đến gáy, rồi xuống vai.
Dù buồn ngủ đến mấy Chu San cũng không thể làm ngơ trước cảm giác tê dại này.
Hơn nữa cô có cảm giác nếu tiếp tục giả vờ ngủ Lăng Tiêu sẽ không dừng lại.
Cô xoay người lại nhưng vẫn không mở mắt, cọ khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, giọng nũng nịu: “Em không muốn.”
“Hôm qua em tự nói là hôm nay sẽ đi cùng anh mà.”
“Nhưng mà…” Chu San chu môi rồi hơi thở đều đặn như thể đã ngủ lại.
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Lăng Tiêu véo nhẹ vào eo cô: “Nhưng mà gì? Nghĩ lý do phải mất lâu vậy sao?”
Chu San vặn người né, giọng mềm nhũn: “Tại tối qua anh làm em mệt.”
“Em định không nhận lời nói của mình sao?” Ánh mắt Lăng Tiêu dịu dàng, hôn lên trán cô: “Em rõ ràng nói là rất thoải mái, còn nói là thích mà.”
Lông mi Chu San khẽ run rồi từ từ mở mắt.
Khi ý thức dần tỉnh táo, cô nhận ra sáng sớm họ đang nói chuyện gì không đứng đắn thế này???
Chu San đỏ bừng tai, quay lưng về phía Lăng Tiêu, giọng hơi gắt: “Dù sao bây giờ em không muốn đi! Nếu anh còn nói nữa tức là không thương em, không yêu em!”
Lăng Tiêu: “…”
Trong lúc mơ màng Chu San nghe thấy Lăng Tiêu thì thầm bên tai “Thương em, yêu em”.
Không biết lại qua bao lâu Lăng Tiêu lại gọi Chu San dậy. Chu San bịt tai chui vào mền: “Em không muốn chạy bộ!”
Sau đó cô cảm thấy Lăng Tiêu vỗ mạnh một cái vào mông.
Chu San thấy bực mình quá, kéo mền ra, ánh nắng bên ngoài chói chang cho thấy giờ không còn sớm nữa. Chu San lập tức nhìn về phía đồng hồ đầu giường, đồng hồ điện tử màu đen mờ hiển thị đã 10 giờ.
Cô không dám trì hoãn thêm, lập tức ngồi dậy rửa mặt, thu dọn đồ đạc.
Chuẩn bị xong xuôi Chu San chạy ra ngoài, thấy Lăng Tiêu ngồi uể oải trên ghế sofa xem trực tiếp lễ duyệt binh.
Đối với sự xuất hiện của cô Lăng Tiêu chỉ khẽ nhướn mắt.
Chu San chạy nhỏ ra cửa, đặt đồ lên tủ, vội vàng thay giày, miệng giục anh: “Nhanh lên, Lăng Việt sắp đến rồi.”
Cô vừa thay xong một chiếc giày, phát hiện phía sau không có tiếng động, quay đầu nhìn lại, Lăng Tiêu vẫn ngồi im như tượng Phật không hề nhúc nhích.
Chu San lại cởi giày ra, chạy đến kéo tay anh lôi anh dậy: “Lăng Tiêu…”
Chỉ sau hơn chục giây Chu San đã bỏ cuộc. Cô đảo mắt ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh. Suy nghĩ hai giây cô nắm tay anh lắc nhẹ: “Anh yêu, đi đón em trai nào.”
Quả nhiên Lăng Tiêu lập tức quay đầu lại, đôi mày nhíu nhẹ giãn ra. Chu San tiếp tục: “Bây giờ tụi mình đi sân bay nhé?”
Lăng Tiêu gật đầu rồi ngước mắt: “Gọi thêm lần nữa đi.”
Chu San: “…”
Kỳ nghỉ Quốc khánh quả không hổ danh là kỳ nghỉ dài. Đèn đường hai bên đường đều được treo đầy hoa thắt nút đỏ, các cửa hàng và các tòa nhà cao tầng đều thay biển hiệu “Chào mừng Quốc khánh”.
Còn Lăng Tiêu và Chu San đã bị kẹt xe nửa tiếng. Vì thế họ đã đến trễ.
Khi Chu San nhận điện thoại của Lăng Việt, cảm thấy rất có lỗi nên nhận sai: “Tại tôi hết, tại tôi dậy muộn.” Phải dỗ dành mấy câu mới cúp được điện thoại.
Đến sân bay đã trễ gần một tiếng.
Chu San cầm điện thoại nhìn ngó xung quanh, len lỏi ngược dòng người.
Chu San hỏi vào điện thoại: “Cậu ở phía đông à? Đông là hướng nào?”
Cô nhìn trái phải, theo bản năng đi về bên phải, không để ý đụng phải một chiếc vali suýt ngã sấp mặt xuống. May mà Lăng Tiêu kéo được cô lại không thì đầu đã vỡ rồi.
Lăng Tiêu có vẻ hơi mất kiên nhẫn, giữ cô trong lòng rồi vẫy tay: “Đưa đây.”
Chu San ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa điện thoại cho anh. Không biết Lăng Việt nói gì, Chu San chỉ nghe Lăng Tiêu nói giọng không vui: “Chờ em ở khu A, tự qua đây.”
Rồi cúp máy luôn.
Cửa ra vẫn đông người một cách khoa trương, người qua kẻ lại kéo vali va chạm nhau. Lăng Tiêu che Chu San phía sau lưng.
Đợi hơn mười phút cuối cùng Lăng Việt cũng xuất hiện với chiếc ba lô. Chu San lập tức đón tiếp, xã giao qua loa: “Vất vả rồi! Vất vả rồi!”
Lăng Việt liếc nhìn ra sau, tự nhiên vắt tay lên vai Chu San: “Chúng ta đi ăn lẩu không?”
Chu San gật đầu: “Được, tôi mời, cậu cứ gọi thoải mái.”
Ba người đi về phía bãi đỗ xe. Lăng Việt hạ ba lô xuống, kéo khóa, bí ẩn nói: “Peppa, tôi mang cho cậu món đồ tốt này.”
Chu San nghển cổ tò mò: “Gì vậy?”
Một mặt dây chuyền ngọc bích hình heo Peppa, toàn thân trong suốt óng ánh, cực kỳ đẹp.
Lăng Việt: “Mẹ gửi về đấy.”
Chu San đón lấy, cảm giác mát lạnh trong tay: “Cảm ơn.”
Lăng Việt liếc nhìn Lăng Tiêu sau đó đi vòng qua sau lưng Chu San, đứng giữa hai người, rồi móc từ trong túi ra một con George cùng kiểu: “Anh, anh xem cái này của em đẹp không?”
(George là em trai của Peppa trong phim hoạt hình Peppa Pig)
Lăng Tiêu liếc nhìn, khinh thường nói: “Heo có gì đẹp?”
Lăng Việt không dám giận chỉ dám nghĩ, trong lòng ‘hứ’ một tiếng rồi quay sang hỏi Chu San: “Đẹp không?”
“Đẹp đẹp!” Chu San yêu thích không rời tay, lật đi lật lại ngắm nghía: “Cậu xem bàn tay nhỏ của nó này, dễ thương quá.”
Lăng Việt: “Thích không?”
Chu San: “Thích lắm.”
Đi đến chỗ đỗ xe, Chu San theo bản năng đi về phía ghế phụ.
“Peppa.” Lăng Việt gọi cô.
Chu San quay đầu lại, Lăng Việt đã mở cửa ghế sau. Cậu nhướn mày: “Cậu qua đây ngồi, tôi nói chuyện với cậu.”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn qua, Lăng Việt nuốt nước bọt, quay đầu giả vờ không thấy.
Suốt dọc đường miệng Lăng Việt không ngừng nghỉ, cậu nói về đồ ăn ngon, chỗ chơi vui ở Bắc Đô, còn hẹn kỳ nghỉ sau Chu San qua chơi. Trong lúc đó Lăng Tiêu như một tài xế cho hai người họ.
Đến quán lẩu đã là xế chiều, không cần chờ bàn.
Khi Chu San vừa ngồi xuống xem thực đơn thì Lăng Việt lại nhanh hơn Lăng Tiêu một bước, ngồi xuống bên cạnh Chu San.
Lăng Tiêu tức đến bật cười. Nhưng vì ở chốn đông người nên anh cũng không làm khó cậu, chỉ vỗ một cái vào gáy.
Sau khi ngồi xuống Lăng Tiêu đã nhiều lần liếc mắt ra hiệu cho Lăng Việt biết điều.
Không biết là thật sự không thấy hay giả vờ không hiểu nhưng tóm lại là hành vi chẳng hề thu liễm. Mãi đến khi nước lẩu sôi, có thể bắt đầu nhúng đồ ăn cậu mới cúi đầu ăn.
Chu San ăn được nửa chừng thì nhận được tin nhắn WeChat của Thư Kỳ Văn.
Thư Kỳ Văn: “Cô bé đáng yêu, hôm nay có thời gian ăn cơm không?”
Chu San liếc nhìn Lăng Việt bên cạnh rồi trả lời.
Chu San: “Xin lỗi chị Kỳ Văn, hôm nay em trai về nhà ạ.”
Thư Kỳ Văn: “Ồ vậy à! Tiếc quá!”
Hai chữ “tiếc quá” khiến Chu San không hiểu sao lại cảm thấy hơi tội lỗi, cô chu môi.
Lăng Tiêu để ý thần sắc của cô, hờ hững hỏi: “Sao thế?”
Chu San giọng không vui: “Chị Kỳ Văn rủ em đi ăn.”
“Hôm nay à?” Lăng Tiêu nhíu mày, đặt đũa xuống: “Anh đưa em đi.”
Chu San nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Việt.
Lăng Tiêu lập tức hiểu ra, híp mắt lại, vô tình: “Không cần để ý nó!”
Lăng Việt đang nhai dở miếng thịt trưa, nghe thấy câu này lập tức đông cứng tại chỗ, trợn tròn mắt: “???”
Chu San bật cười: “Không cần đâu, em đã xin lỗi chị Kỳ Văn rồi, Lăng Việt hiếm khi về một lần.”
Lăng Tiêu giọng lạnh: “Anh nói rồi, không cần để ý nó!”
Chu San chu môi, có vẻ như hàng loạt hành động của Lăng Việt thật sự đã chọc giận Lăng Tiêu.
Lăng Việt như cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nhận ra địa vị đáng thương của mình trong gia đình: “Anh! Em có phải em trai ruột của anh không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn cậu: “Em có thể không phải.”
Lăng Việt: “…”
Chu San giảng hòa: “Thôi nào thôi nào, chúng ta ăn tiếp đi, đừng cãi nhau!”
Lăng Tiêu dường như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Chu San nhận ra vẻ muốn nói lại thôi của anh, lúc đó cô chỉ nghĩ sự do dự của anh là vì Lăng Việt.
Trên đường về nhà lại bị kẹt xe, về đến nhà đã gần năm giờ.
Lăng Việt ngủ cả đường dường như vẫn còn bị con bọ buồn ngủ quấn lấy, xuống xe liền đi thẳng vào sân: “Em không chịu nổi nữa, em phải ngủ thêm một lúc.”
Chu San xuống xe, kiễng chân hét với theo bóng lưng cậu: “Vậy tối ăn ở nhà nhé, cậu muốn ăn gì?”
Lăng Việt không thèm ngoái đầu: “Gì cũng được!”
Có vẻ là thật sự buồn ngủ.
Chu San quay người lại, ở góc sân nhỏ đã không còn ghế mây, và phía bên kia hàng rào, trong ký ức, là mái nhà nhỏ màu đỏ, song cửa sổ màu gỉ đỏ.
Lăng Tiêu dùng tay đè vai cô, xoay người cô lại: “Đừng nhìn nữa.”
Chu San hít hít mũi, trong mắt có những giọt nước mắt đang cố kìm nén, cô chui vào lòng Lăng Tiêu: “Vẫn là gia đình đó đang ở phải không?”
Nhà của Chu San đã được bán đi từ mấy năm trước. Lăng Tiêu vuốt ve tóc cô: “Không phải, họ đã ra nước ngoài rồi, nhà bỏ trống.”
Chu San nghẹn ngào “Ồ” một tiếng.
Lồng ngực Lăng Tiêu khẽ phập phồng, thở dài: “Nếu biết về đây em sẽ khóc thì anh đã không đưa em về rồi.”
“Em không sao.” Chu San vòng tay nhỏ bé ôm eo Lăng Tiêu: “Bây giờ em là người có nhà rồi, không buồn chút nào.”
Rõ ràng đang khóc mà còn nói không buồn. Lăng Tiêu không cãi lại, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái. Nỗi buồn trong lòng Chu San thực sự đã được xua tan đi phần lớn bởi sự dịu dàng này.
Chu San chuyển chủ đề: “Lâu rồi không về, có phải nên dọn dẹp trước không?”
“Không cần, anh đã gọi người dọn dẹp trước rồi.”
“Vậy chúng ta đi mua đồ ăn nhé?”
“Được.”
Từ siêu thị mua đồ về Chu San đã nhảy nhót vui vẻ, không còn buồn nữa. Cô còn chỉ vào ven đường lải nhải: “Chỗ này trước là sân bóng rổ phải không? Em nhớ anh hay đến đây!”, hoặc “Trường mẫu giáo này vẫn còn nè!”
Có những nỗi đau khi đối mặt rồi sẽ vượt qua được.
Bữa tối là Lăng Tiêu nấu ở nhà, Chu San phụ giúp. Làm xong đồ ăn Chu San đi gọi Lăng Việt nhưng không gọi được nên cô đành phải giao nhiệm vụ nặng nề này cho Lăng Tiêu.
Quả nhiên Lăng Việt là kẻ sợ cứng hiếp yếu, đầu tóc rối bù, vừa ngáp vừa ngồi xuống bàn ăn.
Lăng Việt buồn ngủ đến nỗi đũa rơi hai lần. Chu San không nhịn được cười: “Ban đêm cậu không ngủ à?”
Người vốn còn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt lập tức có tinh thần, bắt đầu than phiền: “Ngủ? Tôi thức khuya đến hai ba giờ mỗi ngày, cậu không biết giáo sư của tôi…” Lăng Việt bắt đầu lải nhải không ngừng.
Chu San lén lút liếc nhìn thủ phạm Lăng Tiêu. Sắc mặt anh không hề thay đổi, từ tốn gắp đồ ăn, thậm chí còn gắp cho Chu San một đũa.
Lăng Việt thấy Chu San ăn đồ Lăng Tiêu gắp mà cười đến mắt cong cong, cậu có cảm giác như Bạch Tuyết ăn táo độc vậy, cậu nói thẳng: “Peppa, cậu ăn ít thôi, cậu lại mập rồi.”
Chu San: “!!!”
“Tôi không có, tôi còn gầy mất mấy cân.” Chu San tuy nói vậy nhưng thật sự giận dữ đặt đũa xuống.
“Cạch—” Đũa của Lăng Tiêu đặt xuống bàn rất mạnh.
Đột nhiên cả phòng khách đều im lặng.
Lăng Tiêu nhìn Lăng Việt: “Nếu em không cần cái miệng của mình, anh có thể khâu lại.”
Lăng Việt: “!”
Lăng Tiêu quay đi, trầm giọng: “Ăn nhanh.”
Giọng điệu của anh khiến Lăng Việt, người đã nhảy nhót cả chiều, chấn động không nhỏ. Tiếp đó Lăng Việt bưng chén lên, nhanh chóng xúc cơm trong chén, thậm chí không gắp thêm đồ ăn.
Chu San khó hiểu, cũng bắt đầu bưng chén lên xúc cơm ăn.
Lăng Tiêu nắm cổ tay Chu San, hạ giọng: “Không phải nói em.”
Lúc này Chu San mới đặt chén xuống, cô lại liếc nhìn Lăng Việt đang cúi đầu ăn: “Hôm nay cậu ấy lạ thật.”
“Nó no rồi sinh hư.” Lăng Tiêu gắp cho Chu San miếng thịt bò: “Em ăn cái này.”
Một cảnh tượng ấm áp như vậy nhưng người chỉ biết ăn như Lăng Việt hoàn toàn không thấy, vẫn đang động não trong đầu với kế hoạch ‘cứu em gái’.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");