Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rung Động Không Thể Kiểm Soát
  3. Chương 79: Mau gọi cậu ấy là Thẩm phán
Trước /108 Sau

Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 79: Mau gọi cậu ấy là Thẩm phán

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau bữa ăn, ba người ngồi trên ghế sofa, mỗi người ôm điện thoại của mình.

Chu San liếc nhìn trái phải, cảm thấy bầu không khí lúc này hơi kỳ lạ nhưng không nói rõ được là kỳ lạ chỗ nào.

Khi cô lại liếc nhìn sang trái lần nữa, bắt gặp ánh mắt lén nhìn của Lăng Việt.

Quả nhiên là kỳ lạ!

Lăng Việt đặt điện thoại xuống nhìn về phía Lăng Tiêu, có vẻ cuối cùng không nhịn được nữa: “Anh, tối nay ngủ thế nào?”

Chu San máy móc quay đầu, cũng nhìn về phía Lăng Tiêu.

Anh vẫn dán mắt vào điện thoại, không ngẩng đầu lên, nhạt nhẽo nói: “Em không có phòng hay không biết cách ngủ?”

“Ý em hỏi Peppa ngủ ở đâu?” Lăng Việt nuốt nước bọt: “Em vừa vào phòng cậu ấy xem, phòng đó chưa dọn dẹp.”

Chu San: “!!!” Cái này hơi kỳ lạ rồi!

Lăng Việt không nghe Lăng Tiêu trả lời, vỗ vai Chu San một cái, ân cần nói: “Peppa, cậu ngủ phòng tôi, tôi với anh…”

Lời của cậu đột ngột dừng lại khi Lăng Tiêu ngước mắt nhìn qua, liền chuyển giọng: “Tôi có thể ngủ sofa.”

Chu San hơi lúng túng, cô mím môi: “Thật ra không cần, tôi…”

Lăng Tiêu ‘soạt’ một tiếng đứng dậy, cắt ngang lời Chu San. Khi đi ngang qua Lăng Việt, anh tiện tay búng vào trán cậu một cái: “Đồ ngốc!”

Lăng Việt chỉ vào bóng lưng Lăng Tiêu đang rời đi rồi lại chỉ vào trán mình, lắp bắp: “Anh… anh…” Cuối cùng thở dài một tiếng, không dám nói lời gì thái quá.

Một lúc sau Lăng Việt nói: “Peppa, chúng ta ra ngoài ăn đêm!”

Chu San lúc này cuộn tròn như con mèo nhỏ trên sofa, lười biếng nói: “Mới ăn được bao lâu? Không muốn đi!”

Lăng Việt kéo tay Chu San, giọng không vui: “Không được, nhất định phải đi! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Chu San ngước mắt nhìn cậu vài lần, thở dài rồi đứng dậy đi dép lê về phía phòng Lăng Tiêu: “Tôi nói với anh ấy một tiếng.”

Chu San về phòng, quét mắt một vòng không thấy người rồi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm. Cô đi qua, gõ cửa hai cái.

Bên trong tiếng nước xối xả ngừng lại, chỉ còn tiếng nhỏ giọt.

Chu San dựa vào cửa nói: “Em định đi ăn đêm với Lăng Việt.”

Lăng Tiêu vén tóc trước trán ra sau, lau nước trên mặt, dặn dò: “Đừng đi xa quá.”

“Chỉ ăn ở ‘Nướng than bà Thôi’ thôi.”

“Mang theo áo khoác, đừng về quá muộn.”

Chu San ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”

Sau đó tiếng nước xối xả lại tiếp tục.

Chu San đã lâu không về. Bây giờ hầu hết các quán nướng đều dùng bếp điện, còn quán lâu đời này vẫn giữ kỹ thuật cũ nướng than. Than lửa có thể kích thích độ tươi ngon mềm giòn của món ăn.

Chu San vốn không đói nhưng lập tức bị mùi thì là kích thích con sâu thèm ăn trong bụng.

Vì là ngày Quốc khánh nên đêm khuya vẫn đông khách. Vì thế chủ quán đã dựng một mái che tạm màu xanh trước cửa tiệm.

Chu San và Lăng Việt đợi một lúc ở cửa thì nhân viên phục vụ đến nhắc nói đã dọn xong một bàn, có thể vào ngồi.

Chu San chỉ vào bàn nhỏ đề nghị: “Cậu ngồi đây gọi ít đồ uống, tôi đi chọn đồ ăn.”

Bàn nhỏ vuông vức, trên mặt còn vết dầu chưa lau, Lăng Việt rút khăn giấy lau lau, quay đầu đã thấy Chu San khom người chọn đồ trước tủ đông. Cậu lắc đầu lẩm bẩm: “Đồ ngốc thứ hai.”

Đông người là thế này, dù có chỗ ngồi rồi nhưng đồ ăn cũng lên rất chậm.

Họ đợi một lúc lâu, trên bàn chỉ có một đĩa đậu phộng luộc.

Lăng Việt không muốn đợi nữa, cậu đặt điện thoại xuống, rót bia cho Chu San: “Nào, chúng ta uống một chút, nói chuyện đã.”

Chu San cũng đặt điện thoại xuống, cầm hạt đậu phộng bóc vỏ: “Cậu xem quầng thâm của cậu đậm thế! Đêm khuya không ngủ, gọi tôi ra là muốn nói gì?”

“Nếu không phải vì cậu giờ tôi đã ngủ rồi.” Lăng Việt uống một ngụm bia, nghĩ đến những vấn đề học thuật, hơi ủ rũ: “Tôi đang nghi ngờ không biết mình có phù hợp làm Thẩm phán không nữa.”

Chu San thản nhiên đáp: “Phù hợp mà.”

“Hả?”

“Lăng Tiêu nói đấy.” Chu San cười cười nhìn cậu: “Anh ấy nói cậu không có nhiều suy nghĩ phức tạp, rất phù hợp làm Thẩm phán công bằng, phán quyết hợp lý.”

Lăng Việt mắt nhắm hờ, có vẻ nghi ngờ: “Đây là đang khen tôi sao?”

“Ừm” Chu San bật cười, cụng ly với Lăng Việt: “Là khen cậu, đương nhiên rồi!”

Lăng Việt không đáp lại, uống cạn ly bia rồi lại rót đầy. Cậu nhìn bọt trong ly, đưa tay ra, như tự nói với mình: “Cậu xem, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả.”

“?”

“Nhưng mà!” Lăng Việt buông tay xuống, nhìn Chu San, vẻ mặt thành khẩn: “Peppa, tôi vẫn đứng về phía cậu!”

Chu San nhăn mặt: “Cái gì vậy?”

“Cậu nghe tôi phân tích này!”

Chu San ngẩng cằm: “Cậu cứ nói!”

Lăng Việt: “Tính anh tôi cậu cũng biết, cậu thích anh ấy không phải tự làm khổ mình sao?”

Chu San: “…”

Lăng Việt: “Cậu xem, lấy hôm nay làm ví dụ, thái độ anh ấy lạnh nhạt với cậu thế, cậu không thấy buồn sao?”

Chu San híp mắt, nghi ngờ: “Lạnh nhạt?” Cô hoàn toàn không cảm thấy lạnh nhạt, ngược lại còn thấy như có một bóng đèn sáng rực nhảy nhót giữa hai người.

Lăng Việt tiếp tục: “Tôi nghĩ là cậu chưa nhìn rõ lòng mình thôi.”

Chu San tiếp tục bóc đậu phộng: “Tôi thấy mình nhìn rõ lắm rồi.”

Lăng Việt giơ ngón trỏ lắc lắc, phủ định cô.

Cậu ngừng một lát, chỉ vào ngực mình: “Cậu xem tôi này, tôi đối với cậu tốt biết bao! Có phải cậu cũng cảm thấy khá thích tôi đúng không?”

Khóe miệng Chu San giật giật, cầm ly bia uống vài ngụm. Cái thích này, và cái thích kia là hai cái thích khác nhau.

Lăng Việt áp sát, đưa ra kết luận: “Cho nên cậu phải phân biệt rõ, đây chỉ là tình bạn, hoặc tình thân, không phải tình yêu!”

Chu San tiếp tục uống bia, nghe cậu nói vớ vẩn.

Lăng Việt thở dài, khuôn mặt lộ ra chút buồn bã, bỗng trở nên sầu não:

“Tôi cũng biết cậu có chút thiếu thốn tình cảm.”

“Thời gian này mẹ tôi còn dặn anh ấy chăm sóc cậu.”

“Nào là đưa cậu đi làm rồi làm bữa sáng cho cậu.”

“Lần trước còn đi GZ đón cậu nữa.”

“Cậu còn trẻ, chưa từng yêu ai, có thể đã nhầm lẫn những cảm động này thành tình yêu rồi.”

Chu San cuối cùng không nhịn được:

“Lăng Việt, đầu óc cậu…”

Cô còn chưa nói hết, Lăng Việt đã nhắm mắt lại, giơ tay phải lên làm động tác ngăn cản:

“Cậu nghe tôi nói hết đã.”

Chu San hít một hơi sâu, gật đầu lấy lệ:

“Cậu nói! Cậu nói đi!”

“Anh tôi, làm anh trai thì chắc chắn không vấn đề gì, làm ba cũng được! Nhưng làm người yêu thì không hợp!” Lăng Việt chống tay lên đầu, nói với vẻ nghiêm túc:

“Tôi công nhận anh ấy rất rất xuất sắc nhưng về tính cách thì có khiếm khuyết, anh ấy bá đạo, mạnh mẽ, độc đoán, cũng không biết dỗ dành người khác, cậu mà làm người yêu của anh ấy thì…”

Lăng Việt chỉ tưởng tượng trong đầu một chút, rồi đột nhiên lắc đầu mạnh hai cái “Không được! Thật sự không được!”

Chu San cúi đầu bóc xong hạt đậu phộng cuối cùng: “Hình như cậu có hiểu lầm anh ấy rồi.”

Lăng Việt: “Không phải, nếu cậu thật sự muốn yêu đương tôi có thể giới thiệu cho cậu, lúc tôi thực tập ở tòa án có một thư ký, đã vào biên chế chính thức, đẹp trai, cao ráo, tính tình tốt.”

“Dừng lại dừng lại!” Chu San càng nghe càng thấy không thể chịu nổi, cô không ngờ Lăng Việt lại nói đến mức này, cô tốt bụng nhắc nhở cậu: “Cậu đừng nói nữa, nếu Lăng Tiêu nghe thấy cậu tiêu đời rồi.”

Lăng Việt dừng lại một chút, nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.

Quán không sáng lắm, xung quanh ồn ào, mọi thứ đều đầy không khí nhộn nhịp.

Sau khi đã đảm bảo an toàn, Lăng Việt quay lại: “Anh tôi kiểu đó, phải tìm người có khí chất mạnh mẽ, năng lực mạnh, có thể khiến anh ấy ngẩng đầu lên mà nhìn, như vậy mới có thể kiềm chế anh ấy, cậu hiểu không?”

Chu San liếc mắt một cái, không vui: “Cậu đang nói tôi không có khí chất, không có năng lực, không kiềm chế được anh ấy đúng không?”

“Lẽ nào chuyện này không quá rõ ràng sao?” Lăng Việt vừa nói ra chợt nhận ra lời mình có vẻ như đang hạ thấp Chu San, vội vàng chữa lại: “Ý tôi là, cậu là một cô gái dịu dàng, tốt bụng, tất nhiên không có tính khí xấu, sẽ bị anh ấy bắt nạt thôi.”

Chu San: “…”

“Chẳng lẽ cậu muốn sau này ngày nào cũng bị quát mắng, khóc sưng mắt, có một cuộc hôn nhân chẳng có lấy một câu nói ấm áp sao?”

Chu San: “…”

Lăng Việt đập bàn một cái: “Tôi thật sự là vì muốn tốt cho cậu!”

Chu San uống cạn chai bia trước mặt, lại mở thêm một chai khác: “Những lời này sao cậu không nói với Lăng Tiêu?”

“Chẳng phải cậu đã lún sâu vào rồi, không thể tự thoát ra được sao?”

Chu San trợn trắng mắt.

Cô không hiểu rốt cuộc là từ đâu mà Lăng Việt lại có ảo giác rằng cô đang đơn phương?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hình như Lăng Việt chỉ biết mỗi chuyện cô đã tỏ tình với Lăng Tiêu.

Chu San thở dài, chống cằm nhìn Lăng Việt, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Lăng Việt, cậu yên tâm, Lăng Tiêu rất thích tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa cũng không có hung dữ, còn biết dỗ dành người khác, rất dịu dàng nữa.”

Lăng Việt nhắm mắt, lắc đầu nhẹ, cảm thấy Chu San bị mê hoặc rồi, không thể nói lý lẽ nữa.

“Đến rồi—” Lúc này, phục vụ mang một khay dài đến: “Cẩn thận cẩn thận, đồ ăn đến đây.”

Mùi thơm ngào ngạt, hai người bắt đầu ăn, cuộc trò chuyện xen lẫn với tiếng nhai ngấu nghiến.

Lăng Việt: “Peppa, nghe tôi đi, tôi dù sao cũng coi như là anh cậu, cậu phải nghe lời người lớn.”

Chu San: “Cậu chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng, bày đặt giả già làm gì?”

Lăng Việt: “Lấy giăm bông cho cậu này. Tôi thực tập ở tòa án từng thấy không ít vụ, hôn nhân không thể chỉ là tình cảm từ một phía.”

Chu San: “Anh ấy thực sự thích tôi, ngày mai tôi bảo anh ấy tự nói cho cậu nghe nhé. Cậu có ăn da heo không?”

Lăng Việt: “Có, lấy cho cậu một xiên sườn nè.”

Chu San: “Thơm thật đấy, nào, cụng ly!”

Ăn được hơn nửa Chu San đã no căng, dù gì trước đó cũng đã uống bia và rượu mơ.

Hai má cô đỏ bừng, ôm chai rượu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi lại mở mắt ra, thấy Lăng Việt vẫn đang chiến đấu với đĩa đồ ăn.

Cô lại nhắm mắt lần nữa: “Lăng Tiêu thực sự đã trở nên dịu dàng hơn, hơn nữa đôi khi anh ấy còn tự kiểm điểm xem có phải lời nói của mình khiến tôi không vui không.”

Lăng Việt hoàn toàn không tin, dù gì cậu cũng đã hiểu anh trai mình suốt hai mươi ba năm nay. Những từ ngữ đó tuyệt đối không thể áp dụng lên người anh trai cậu được.

Cậu cắn một miếng thịt xiên rồi nhìn cô, lộ vẻ tiếc nuối.

Chu San khẽ cười, giọng có chút lười biếng: “Thực ra anh ấy chẳng cần thay đổi gì cả, tôi đã rất thích rồi, bởi vì tôi hiểu anh ấy, anh ấy chỉ là… ngạo kiều!”

Chu San nửa mở mắt, có chút đắc ý: “Cậu biết không? Tôi có thể trị được anh ấy!”

Lăng Việt lắc đầu, lẩm bẩm: “Say rồi, bắt đầu nằm mơ rồi!”

Giải quyết xong đồ ăn Lăng Việt đứng dậy đi thanh toán sau đó hỏi Chu San: “Còn đi được không?”

“Được.” Chu San cầm điện thoại đứng dậy.

Cô lắc lư một chút rồi đứng vững, búng tay một cái, chỉ về phía trước: “Đi, về nhà!”

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ven đường có vài nhóm người đi cùng nhau.

Lăng Việt giữ hai tay lơ lửng trong không trung, chuẩn bị sẵn sàng để đỡ Chu San nếu cô loạng choạng.

Cậu có chút lo lắng: “Peppa, tôi cõng cậu nhé?”

“Không cần! Không cần!” Chu San bước lên mép bồn cây xanh: “Tôi biểu diễn đi thẳng cho cậu xem!”

Một bước, hai bước, ba bước…

Đi đến dưới ánh đèn đường, Chu San nhìn thấy một cái bóng tròn tròn đen thui trên mặt đất.

Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng, khóe môi cong lên: “Lăng Tiêu thực sự thích tôi.”

Lăng Việt dỗ dành cô nàng say rượu: “Phải phải phải, thích cậu, cậu xuống trước đi, tôi cõng cậu.”

“Tôi cũng…” Giọng cô lơ lửng vì men say, nhưng lại chất chứa chân thành, “…thích anh ấy.”

Chu San chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy sau gáy thật nặng, thật trĩu, còn dưới chân thì như chông chênh…

Rồi cô rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

Lăng Tiêu hơi cúi đầu nhìn cô. Một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, một nửa lộ ra dưới ánh đèn, góc cạnh rõ ràng, tuấn tú nhưng lạnh lùng. Giữa hàng mày còn có một nếp gấp nhẹ, sắc bén và băng giá.

“Lăng Tiêu?” Chu San bĩu môi, ngón tay khẽ chạm vào chân mày anh, “Anh đừng có hung dữ nữa, cứ thế này thì Lăng Việt sẽ không tin đâu.”

Như thể nhớ ra điều gì, Chu San chống vào vai anh, đứng dậy.

Cô xoay người lại, lắc lắc cái đầu cho bớt choáng, rồi xoay thêm một vòng nữa, cuối cùng cũng bắt được bóng dáng mờ mờ của Lăng Việt.

Cô bật cười: “Lăng Việt, xem tôi biểu diễn đây, làm thế nào để trị được anh ấy.”

Nói xong cô lui về phía sau, tựa vào ngực Lăng Tiêu, hai tay nắm chặt lấy áo anh: “Lăng Tiêu, anh nói với Lăng Việt đi, nói anh yêu em.”

Đôi mắt Lăng Tiêu hơi nheo lại, mang theo cảnh báo nguy hiểm. Giọng anh trầm thấp như giấy ráp chà qua: “Em say rồi.”

Đau đầu quá!

Phiền quá!

Anh lại không nghe lời!

Chu San giơ tay túm lấy tai anh: “Nói đi! Nói đi!”

“San San!” Giọng Lăng Tiêu trầm xuống.

Cô không buông tay.

Anh nắm lấy cổ tay cô, nhưng không dám dùng sức. Anh biết da cô chạm vào là đỏ, bấm nhẹ cũng tím.

Cô kéo nhẹ dái tai anh: “Nói!”

Lăng Tiêu nghiến chặt răng hàm: “Chu San San!”

Chu San đang làm loạn chợt khựng lại, cả người bỗng mềm nhũn.

Ngay sau đó đôi mắt to tròn của cô phủ lên một tầng hơi nước, khóe mắt cũng ửng đỏ.

Cô cắn môi dưới, trông vừa đáng thương vừa ấm ức, giọng nghèn nghẹn: “Anh đừng gọi cả họ lẫn tên của em… Em sợ lắm.”

Nói xong cô chớp mắt hai cái, còn thực sự ép ra hai giọt nước mắt.

Cô giậm chân một cái: “Anh không thương em, không yêu em.”

Lăng Tiêu nhìn sang Lăng Việt, thấy cậu ta như hóa đá, rồi anh hít sâu một hơi, tay phải vòng qua eo kéo cô lại gần mình, tay trái khẽ lau nước mắt cho cô. Giọng anh mang theo sự nhượng bộ vô hạn cùng dỗ dành: “Thương em, yêu em.”

Lông mi Chu San khẽ run lên, trong chớp mắt bao nhiêu tủi thân tan biến, chỉ còn lại nét tinh quái khi đạt được mục đích.

Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Việt, khẽ hất cằm lên: “Cậu nghe thấy chưa?”

Rồi cô chớp mắt một cái, ngón tay trắng nõn vẽ một vòng trên không trung, sau đó chỉ thẳng vào Lăng Tiêu, ra lệnh: “Anh!”

Ngón tay cô chầm chậm hướng sang Lăng Việt: “Mau gọi cậu ấy là Thẩm phán!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Copyright © 2022 - MTruyện.net