Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tháng 10.
Buổi sáng sớm.
Hôm nay là ngày mở phiên tòa xét xử Nhậm Hưng Diên về tội cố ý giết người.
Chu San bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức, không dám trì hoãn dù chỉ một giây liền rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Tối qua Lăng Tiêu không về nhà.
Mỗi lần trước ngày ra tòa anh đều không về, Doreen nói rằng đó là thói quen của anh.
Chu San từng hỏi Lăng Tiêu tại sao lại như vậy.
Lúc đó anh ôm cô, đùa giỡn không đứng đắn:
“Đắm chìm trong dịu dàng, hồng nhan họa thủy.”
Nhưng Chu San biết lý do thật sự chắc chắn không phải như vậy.
Thói quen này đã tồn tại từ trước khi cô trở về nước.
Chu San rửa mặt xong, đứng trước gương dùng khăn lau khô cằm rồi chạm vào quầng thâm nhạt dưới mắt mình.
Tối qua cô ngủ không ngon, ôm chú gấu hung dữ mà vẫn không ngủ được, cả đêm chìm trong những giấc mơ hỗn loạn.
Ăn sáng xong cô kiểm tra lại toàn bộ giấy tờ sau đó ôm mũ bảo hiểm đi xuống hầm gửi xe.
Lái chiếc xe điện ra khỏi hầm, luồng khí lạnh buốt lùa vào cổ khiến cô rùng mình.
Bản tin thời sự nói đây là đợt lạnh sâu đầu tiên trong năm nay, kết hợp với độ ẩm cao đặc trưng của miền Nam, khiến những cơn gió thổi qua da thịt lạnh thấu xương.
Hơn nữa hôm nay không có ánh nắng mặt trời, lại còn hơi mù, tầm nhìn bị hạn chế. Cả thành phố như bị bao trùm bởi một màn sương xám nặng nề, dường như đang dần dần đè xuống, mang lại cảm giác u ám và ngột ngạt.
Chu San co cổ lại. Cô thề rằng sau ngày hôm nay chiếc xe điện đẹp đẽ này sẽ bị “nhốt kho,” thời hạn xử lý chưa xác định.
Khi Chu San đến tòa án trời vẫn còn sớm.
Cô đứng tựa vào tường, lấy điện thoại ra đọc lại bản nháp lời tự thuật của mình. Cô cần trình bày toàn bộ những gì mình đã thấy và nghe một cách không thiếu sót tại phiên tòa.
Chu San hơi lo rằng vì căng thẳng, cô có thể quên mất điều gì đó nên đã chuẩn bị bản nháp này.
Thời gian cứ thế trôi qua, Chu San được hướng dẫn kiểm tra và ký các tài liệu xuất trình tại tòa.
Khi bước vào phòng xử án lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi.
Lần gần đây nhất cô đến đây đã hơn nửa năm trước.
Nhưng lần này vị trí và tâm thế của cô đã khác.
Lần trước cô là một người ngoài quan sát;
Lần này cô là người trực tiếp tham gia.
Chu San đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Như lần trước, ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi quốc huy lớn treo ở chính giữa. Sau đó cô mới nhìn về phía bàn luật sư.
Lăng Tiêu mặc áo choàng đen của luật sư, phối cùng cà vạt đỏ đặc trưng, trên ngực là huy hiệu hai vòng tròn xanh lam.
Anh đeo kính gọng mảnh, để lộ vầng trán sáng bóng, khoanh tay trước ngực, dựa nhẹ vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh anh, Lý Thượng đang tỉ mỉ sắp xếp các loại tài liệu.
Chu San lại nhìn sang chỗ ngồi của kiểm sát viên. Trước mặt kiểm sát viên Tô là một chồng tài liệu cao gần nửa bàn tay, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu với ánh mắt nghiêm nghị, không chút biểu cảm.
Tại thời điểm đó Chu San cảm nhận được mùi vị của khói súng.
Cô nhớ lại lời Thư Kỳ Văn từng nói: “Luật sư và kiểm sát viên là kẻ thù không đội trời chung.”
Một lát sau thư ký tòa đứng lên và đọc to các quy tắc của phiên tòa.
Tiếp đó, chủ tọa và các thẩm phán khác bước vào.
Cùng với tiếng búa gỗ màu nâu vang lên, chủ tọa tuyên bố:
“Phiên tòa hình sự tại Tòa án Nhân dân Trung cấp Ngọc Hòa chính thức bắt đầu.”
Bị cáo Nhậm Hưng Diên bước vào từ cửa sau của phòng xử án.
Hắn cúi gằm mặt, mái tóc dài che khuất đôi mắt, cử động khi đi trông rất cứng nhắc.
Nếu Chu San chưa từng chứng kiến dáng vẻ ngông cuồng, ngang ngược của hắn, có lẽ cô sẽ bị sự giả vờ này lừa gạt.
Theo trình tự, kiểm sát viên Tô đọc bản cáo trạng. Nhậm Hưng Diên lắc đầu phủ nhận:
“Tôi không giết Trác Phú.”
Trác Phú chính là ba của Trác Duyệt.
Ngay lúc đó một giọng nữ sắc bén vang lên.
Trác Duyệt đứng bật dậy, định lao về phía Nhậm Hưng Diên:
“Chính anh đã đẩy ba tôi xuống!”
Cô bị người khác giữ lại.
Chủ tọa gõ mạnh búa khiến phòng xử án trở lại yên lặng.
Kiểm sát viên Tô phát một đoạn video giám sát và nói:
“Từ đoạn video giám sát trong cầu thang, chúng ta có thể thấy rằng vào 8 giờ 35 phút tối hôm xảy ra vụ án, bị cáo đã sai bảo vệ áp giải nạn nhân và con gái nạn nhân lên tầng thượng. Đến 8 giờ 43 phút, bốn bảo vệ rời khỏi tầng thượng, và vào lúc 8 giờ 48 phút, cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án đầu tiên. Như vậy, vào thời điểm xảy ra vụ án, trên tầng thượng chỉ có ba người: bị cáo, nạn nhân và con gái nạn nhân.”
Kiểm sát viên Tô tiếp tục trình chiếu một số bức ảnh và nói:
“Đây là dấu chân tại hiện trường trên tầng thượng. Dấu chân của nạn nhân cho thấy ông ta lùi về phía ban công, trong khi dấu chân của bị cáo tiến về phía ban công và đè lên dấu chân của nạn nhân.”
Chu San chăm chú nhìn những bức ảnh về dấu chân.
Một dấu chân lùi về phía ban công, một dấu chân tiến đến gần ban công, chứng cứ rất rõ ràng rằng Nhậm Hưng Diên đã đẩy Trác Phú đến mép ban công.
Kiểm sát viên Tô lại chiếu một bức ảnh khác và nói:
“Đây là dấu chân thuộc về cô Trác Duyệt. Dấu chân của cô ấy từ bên trái nhập vào, với bước chân lớn, hoàn toàn phù hợp với việc cô ấy nhìn thấy ba mình bị bị cáo đẩy về phía ban công và chạy đến ngăn cản.”
Màn hình lớn lại thay đổi, lần này là hình ảnh những ngón tay bầm tím.
Kiểm sát viên Tô giải thích:
“Trong các kẽ ngón tay của nạn nhân có sợi vải của cơ thể người, qua xét nghiệm hoàn toàn trùng khớp với bị cáo. Đồng thời, trên mu bàn tay của bị cáo có những vết cào tương ứng.”
Đến đây, kiểm sát viên Tô liếc nhìn Lăng Tiêu một cái sau đó tiếp tục trình chiếu bức ảnh khác:
“Đây là hình ảnh nạn nhân rơi xuống đất. Tư thế nằm ngửa. Theo chiều cao, cân nặng của ông ấy, cùng với vị trí ma sát trên ban công, hoàn toàn phù hợp với việc bị cáo đã trực tiếp đẩy nạn nhân từ phía trước, khiến ông ấy rơi xuống vị trí này.”
Chu San nhắm mắt lại, cúi đầu thật chậm.
Nhìn bức ảnh này, cô có thể nhớ rõ âm thanh đột ngột vang lên đêm hôm đó – tiếng cơ thể con người đập mạnh xuống đất. Khi cô quay đầu lại, máu đã lan đến dưới chân cô.
Kiểm sát viên Tô một lần nữa nhìn về phía Lăng Tiêu, lần này anh ta nhận ra Lăng Tiêu cuối cùng cũng có động tĩnh.
Tuy nhiên hành động này lại là việc nhìn về phía nhân chứng Chu San.
Anh ta biết rõ mối quan hệ giữa họ, vì vậy,khi yêu cầu Chu San ra làm chứng anh ta đã phải tốn không ít công sức.
Anh ta chỉ không ngờ rằng vị đại luật sư Lăng Tiêu, người luôn bị đồn đoán là chỉ quan tâm đến danh lợi lúc này lại có chút phân tâm.
Kiểm sát viên Tô giữ ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu và tiếp tục nói:
“Người bị hại năm nay hơn 50 tuổi, lại bị bệnh tật giày vò đến mức gầy trơ xương. Từ đoạn video giám sát trước đó, chúng ta có thể thấy rằng nạn nhân bị bảo vệ của bị cáo kéo lên tầng thượng. Khi đó, ông ta gần như mất hoàn toàn khả năng tự chủ, không hề có bất kỳ mối đe dọa nào đối với bị cáo. Việc bị cáo lựa chọn đưa nạn nhân lên tầng thượng chính là hành vi giết người có dự tính, có kế hoạch. Bị cáo đã vô lý, tàn nhẫn và lạnh lùng cướp đi sinh mạng yếu đuối của nạn nhân.”
“Phản đối!” Cuối cùng Lăng Tiêu lên tiếng.
Anh thu lại ánh mắt đặt trên người Chu San, bình thản nhìn kiểm sát viên Tô, nói: “Phản đối kiểm sát viên suy đoán tâm lý thân chủ của tôi.”
Hai người nhìn thẳng vào nhau. Kiểm sát viên Tô nheo mắt, hóa ra Lăng Tiêu không hề phân tâm.
Chu San nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu, theo phản xạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, không biểu cảm.
Chủ tọa lên tiếng: “Xin kiểm sát viên không suy đoán tâm lý của bị cáo.”
Kiểm sát viên Tô gật đầu sau đó quay sang hỏi Nhậm Hưng Diên:
“Xin hỏi bị cáo, tại sao anh lại đưa nạn nhân và con gái của nạn nhân lên tầng thượng?”
“Tôi… tôi chỉ muốn dọa họ một chút.” Nhậm Hưng Diên vẫn cúi đầu, giọng nói có phần run rẩy. “Trác Duyệt cứ gây rắc rối cho tôi không chỉ một lần, nên tôi muốn dọa họ.”
Kiểm sát viên Tô hỏi tiếp: “Trên tầng thượng, anh định dọa họ bằng cách nào?”
Nhậm Hưng Diên ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu rồi lại cúi đầu nói:
“Tôi nói, nếu họ còn đến gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ ném họ xuống từ tầng thượng.”
Chu San có chút kinh ngạc. Đây là lời thừa nhận sao?
Giọng của Nhậm Hưng Diên bỗng trầm xuống, biện giải:
“Nhưng tôi không làm như vậy. Tôi không giết người. Tôi chỉ thấy họ làm phiền quá, chỉ muốn dọa họ một chút. Tôi đẩy ông ta đến mép ban công, hỏi ông ta có sợ chết không. Sau đó tôi buông tay.”
Kiểm sát viên Tô chen ngang: “Rồi ông ta rơi xuống!”
“Không phải!!!” Nhậm Hưng Diên có phần kích động. “Lúc tôi buông tay, ông ta vẫn tựa vào lan can thở. Bảo vệ của tôi đều nhìn thấy. Tôi không đẩy ông ta xuống. Sau đó hai ba con họ nói muốn nói chuyện riêng với tôi nên tôi mới bảo bảo vệ rời đi.”
“Tại sao anh lại bảo bảo vệ rời đi?” Giọng kiểm sát viên Tô vang lên mạnh mẽ. “Anh hoàn toàn không có lý do gì để bảo họ rời đi! Anh chỉ không muốn có nhân chứng khi giết người! Khi anh đưa họ lên tầng thượng anh đã có ý định giết người!”
Nhậm Hưng Diên và Lăng Tiêu đồng thời lên tiếng.
Nhậm Hưng Diên lớn tiếng: “Tôi không làm!!!”
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Phản đối!”
Không khí yên lặng trong vài giây. Chủ tọa nhìn kiểm sát viên Tô:
“Xin kiểm sát viên không suy đoán tâm lý của bị cáo.”
Kiểm sát viên Tô lại gật đầu.
Chu San liếc nhìn Nhậm Hưng Diên. Lúc này cảm xúc của hắn rõ ràng đã bắt đầu trở nên bối rối.
Chu San lại nhìn sang Lăng Tiêu. Ánh mắt anh rơi vào khoảng không trước mặt, không nhìn bất cứ ai, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Chủ tọa: “Bị cáo tiếp tục trình bày.”
Nhậm Hưng Diên bình tĩnh lại, cúi đầu, hai tay nắm hờ trong không trung, trông rất bất lực.
“Bởi vì hai ba con họ quá phiền phức.”
“Trên mạng có nhiều người ủng hộ Trác Duyệt. Tôi không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa.”
“Lúc đó cô ta nói muốn nói chuyện riêng, giải quyết một lần cho xong.”
“Tôi nghĩ hai ba con họ, một người phụ nữ, một người già, chẳng có mối đe dọa nào đối với tôi. Nói chuyện thì nói chuyện.”
“Kết quả là, bọn họ thật sự là lũ điên.”
“Chính ông ta nắm lấy tay tôi rồi tự mình ngã ngửa ra sau.”
“Ông ta tự nhảy xuống, chuyện này không liên quan gì đến tôi!”
“Tôi còn cố kéo ông ta lại nhưng không kéo được.”
Tự mình?
Trác Phú tự nhảy xuống?
Chu San cảm thấy lời của Nhậm Hưng Diên thật nực cười đến cực điểm.
Nhậm Hưng Diên tiếp tục nói:
“Tôi chỉ muốn thoát khỏi sự phiền phức, chỉ muốn dọa họ, từ đầu đến cuối tôi không hề muốn giết người.”
“Làm sao tôi có thể giết người chứ?”
“Giết người chẳng phải sẽ hủy hoại toàn bộ mọi thứ của tôi sao?” Nhậm Hưng Diên nhìn thẩm phán, lắc đầu: “Tôi không có lý do gì để giết người.”
Tiếp theo, Trác Duyệt được mời lên làm nhân chứng.
Dưới sự thẩm vấn, Trác Duyệt bắt đầu kể: “Tối đó tôi và ba tôi đến tìm Nhậm Hưng Diên để đòi công bằng, nhưng ngay trước cửa chúng tôi đã bị bảo vệ của hắn bắt đi. Hắn còn cướp điện thoại của tôi và đánh tôi cùng ba tôi.”
Nói đến đây Trác Duyệt bật khóc nức nở, vô cùng hối hận: “Hức… hức… đáng lẽ chúng tôi không nên đến, không nên đến…”
Lăng Tiêu nheo mắt, sau đó cúi đầu xem lại tài liệu.
Trác Duyệt tiếp tục nghẹn ngào: “Sau đó tôi tình cờ gặp một phóng viên quen biết, Nhậm Hưng Diên nghĩ rằng tôi đã mời phóng viên đến để vạch trần hắn liền nhốt tôi và ba tôi lại. Chẳng bao lâu sau hắn đá cửa xông vào, trở nên rất giận dữ, vô cùng đáng sợ, ra lệnh cho vài bảo vệ đưa chúng tôi lên tầng thượng. Hắn bóp cổ ba tôi, đẩy ông sát vào lan can, nói ra đủ loại lời đe dọa. Ba tôi không thể vùng ra, chân cũng rời khỏi mặt đất. Tôi cầu xin hắn tha cho chúng tôi, nhưng… nhưng hắn đột nhiên bảo mấy người bảo vệ rời đi, rồi… rồi hắn đã đẩy ba tôi xuống.”
Trác Duyệt khóc quá nhiều, khiến thẩm phán phải bất lực gõ nhẹ búa: “Xin nhân chứng kiểm soát cảm xúc.”
Trác Duyệt mím môi, gật đầu.
Chu San lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Hiện tại, với những dấu chân tại hiện trường, vết trầy xước và ma sát do giằng co, vết cào trên mu bàn tay của bị cáo, sợi da người trong kẽ tay của nạn nhân, cùng với lời khai của Trác Duyệt – nhân chứng duy nhất có mặt tại hiện trường…
Chu San cảm thấy, trong trận chiến không khói súng này, bên thắng lợi dường như đã được định đoạt.
Nhưng…
Cô nhìn về phía Lăng Tiêu.
Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh không hề có chút hoảng loạn nào.
Thậm chí sự thờ ơ trong mắt anh chẳng hề được che giấu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");