Năm đó, anh ấy được debut nhờ một chương trình truyền hình tìm kiếm tài năng. Anh hát hay, thích nhảy, cao lớn và dịu dàng, anh ấy cũng rất nổi tiếng trong vài năm.
Về sau công ty liên tục chèn ép, cư xử không như con người.
Anh trai tôi trẻ tuổi nóng tính, dưới cơn tức giận chấm dứt hợp đồng với công ty đó.
Nhất quyết không dựa vào trong nhà, phải mất 5-6 năm sau, anh tôi mới có thể trả hết phí bồi thường hợp đồng.
Trong thời gian đó, vì mưu sinh, anh ấy còn lén lút tìm tôi vay tiền để nuôi lợn.
Nhưng ngay cả quần lót cũng không giữ được.
Chú lợn sữa không bán được không ngờ cũng rất đáng yêu.
Tất cả đều chui hết vào bụng tôi.
Những năm đỉnh cao của sự nghiệp cứ bị lãng phí như thế, trong chớp mắt, anh tôi cũng đã ba mươi lăm tuổi.
Ngay khi gia đình tôi nghĩ rằng anh trai tôi sẽ chấp nhận hiện thực, thành thật trở về kế thừa tài sản của gia đình.
Anh trai tôi bắt đầu làm “yêu”.
Người vốn ít uống rượu như anh, bây giờ mỗi lần về nhà đều mang mùi rượu và thuốc lá.
Đôi khi thậm chí còn không về nhà!
Mẹ tôi lặng lẽ meo meo tìm tới tôi: “Tinh Tinh, anh trai con nhất định bị người ta dạy hư rồi. Ở nhà mình, thằng bé nghe lời mỗi con, con giúp mẹ đi kiểm tra thằng bé đi.”
Thái hậu đã lên tiếng, tôi nào dám làm trái lời.
Vì vậy, vào một đêm trăng thanh gió mát, tôi đã lẻn vào nhà anh mình.
Không rượu, không thuốc lá, không tiệc tùng cũng không có những chị gái xinh đẹp.
Nghênh đón tôi là bóng tối đầy màu sắc, cùng tiếng đồng hồ “tích tắc…tích tắc” trong màn đêm yên tĩnh.
Thậm chí đến con ma cũng không thấy luôn.
Tôi thở dài một hơi.
Đằng nào cũng đã đến, tôi dựa theo ký ức, đi đến mở cửa phòng của mình.
Bò lên giường, vén chăn ra, chui vào chuẩn bị ngủ.
Ừm…
Tại sao trên giường tôi lại có cái gì mềm mại như vậy nhỉ?
Anh trai mới mua cho tôi đồ chơi bằng lông nhung hả?
Tôi bóp nhẹ, còn chưa kịp cảm nhận tốt.
Một giây sau, mông tôi dịch chuyển, cả người bay lên, tôi - bị đạp bay xuống giường.
Trong bóng tối, có một cái bóng mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, nhìn không rõ, nhưng đặc biệt to lớn.
Rất giống cảnh tượng trong phim ma.
Tôi kìm nén tiếng thét của mình. Trong đầu tôi xuất hiện vô số đoạn ngắn như những mảnh vỡ nổ tung ra.
Tôi thất tha thất thểu chạy đến công tắc muốn bật đèn, nhưng bóng ma đã nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi sợ đến mức lông tơ toàn thân dựng ngược, không dám nhúc nhích.
Bóng ma nói với giọng đều đều: “Đừng bật đèn, tôi không mặc quần áo.”
OMG! Là ma nam! Hơn nữa lại còn là một con ma biến thái thích khỏa thân!
Tôi lo lắng nuốt nước bọt.
Giọng con ma khàn khàn, như thiếu ngủ.
“Cô vào đây bằng cách nào?”
Tôi nhỏ giọng đáp lại: “Đây là nhà tôi.”
Bóng ma khẽ cười: “Cô có quan hệ gì với Cố Nhất?”
Tôi: “Anh ấy là anh trai tôi.”
Bóng ma ngáp một cái: “Chứng minh đi.”
Không biết có phải vì mặt mũi con ma trông bơ phờ không mà tôi đỡ sợ hơn hẳn, còn đủ nghị lực để nói chuyện.
“Anh ấy là anh trai tôi, sao phải chứng minh! Nếu không tin, anh có thể hỏi tôi vài câu cũng được.”
Bóng ma: “Sinh nhật của Cố Nhất?”
Tôi: “…. Ngày…8… tháng 9?”
Trong bóng tối, con ma phát ra một tiếng cười khó hiểu.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy tiếng cười này đặc biêt… quyến rũ.
Con ma lấy điện thoại ra, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại mơ hồ phác thảo đường viền hàm của anh ta.
Nó thật sự rất đẹp.
Trong một phút lầm lỡ, tôi mê mẩn vẻ đẹp đó.
Cuộc gọi được kết nối.
Con ma: “Anh Cố, trong nhà anh có một nữ lưu manh.”
Tôi: ???
Anh trai à, làm rõ một chút, đây là nhà em, Cố Nhất là anh trai của em luôn, còn anh mới là lưu manh đó!
Rất nhanh, cửa phòng tôi được mở ra.
Một chùm sáng chiếu thẳng vào mặt tôi.
Trong ánh đèn lờ mờ, anh trai tôi mặc bộ đồ ngủ, khom lưng xuống, đầu tóc bù xù.
Trong tay còn cầm thêm một thanh gậy gỗ nhạt từ đâu, ánh mắt cảnh giác quét qua cả phòng một lần, như một con chuột rất lớn đang đi kiếm ăn.
Mang vẻ đẹp hơi thiểu năng xíu.
Cố Nhất: “Nữ lưu manh ở đâu?”
Tôi: “Hi~”
Anh trai quay đầu, đối diện với tôi, ánh mắt hung dữ ngay lập tức trở nên mê mang.
Trong trường hợp này, im lặng là vàng.
2.
Dù sao cũng đã mấy tháng không gặp, tôi định chạy đến tặng anh ấy một cái ôm.
Nhưng bất lực, con ma nắm chặt cổ tay tôi không chịu buông ra.
Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, ngọt ngào, tươi sáng hô: “Anh!”
Cố Nhất thu thanh gỗ lại, nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt mỉm cười: “Tinh Tinh?”
Tôi gọi càng ngọt ngào hơn: “Anh ơi!”
Anh tôi cũng phối hợp, thâm tình đáp lại: “Tinh Tinh!”
Không khí đã thân thiết đến mức này, chắc hẳn con ma cũng cảm nhận được sức mạnh tình thân, “một giọt máu đào hơn ao nước lã”.
Nhưng bóng ma vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, giọng điệu vẫn đều đều chưa tỉnh ngủ:
“Anh Cố, cô ấy nói sinh nhật của anh vào ngày 8 tháng 9.”
… Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.
Tôi cười khan hai tiếng: “Chẳng lẽ không… Không phải hả anh?”
Cố Nhất lập tức đen mặt: “Nữ lưu manh ở đâu, anh không quen biết cô ta, để lôi cô ta ra ngoài.”
Tôi: “…”
Ha, tình anh em có đó, mà chẳng có bao nhiêu.
Cố Nhất một tay xách tôi ra ngoài.
Trong lúc ánh sáng và bóng tối đan xen, tôi mơ hồ nhìn thấy gương mặt của bóng ma.
Làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể, đôi mắt rũ xuống, giống như yêu tinh biết câu hồn người.
Còn nữa, hình như anh ta không mặc quần áo.
Tôi đang muốn nhìn kĩ hơn những bộ phận phía dưới xương quai xanh thì đã bị bóng ma bắt quả tang.
Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt nhưng vẫn không cẩn thận chạm mắt với anh ta.
Chếc rồi, lần này tôi thật sự trở thành nữ lưu manh rồi.
Bóng ma mặc quần áo trong phòng ngủ.
Trong phòng khách, tôi giật giật ống tay áo của anh trai, làm nũng nói:
“Anh trai yêu quý của em, em thề từ nay về sau sẽ không nhớ nhầm sinh nhật anh nữa mà.”
Vẻ mặt Có Nhất dịu đi mấy phần: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, sinh nhật của anh là ngày mùng 9 tháng 8! Ngày mùng 9 tháng 8! Cố Tinh Tinh anh có phải là anh ruột của mày nữa không? Có phải bị…”
Tôi đáng thương tiếp tục làm nũng: “Em bị anh trai là ngôi sao lớn của mình ăn mất rồi.”
Cố Nhất không nhịn được, phì cười, xoa đầu tôi.
Anh trai tôi chính là người đàn ông dễ dụ nhất.
Chỉ cần gọi anh ấy là ngôi sao lớn, anh ấy liền vui vẻ đến nỗi Bắc Kinh ở đâu cũng không biết luôn.
Chuyện này xem như bỏ qua đi.
Đến lượt tôi thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Tôi trở nên nghiêm túc sau một giây: “Cố Nhất, anh nói xem, gần đây anh đang làm cái gì?”
Cố Nhất mất tập trung, giả vờ nhìn đi chỗ khác: “Hả, cái gì cơ?”
Điếc có chọn lọc phải không?
Tôi kiễng chân, nắm chặt tai anh, gia tăng âm lượng: “Uống rượu, hút thuốc lá, đi chơi thâu đêm? Còn dẫn trai lạ về nhà! Hả?”
Cố Nhất ra dấu “suỵt”, rõ ràng thiếu tự tin, giọng nói nhỏ đi rất nhiều:
“Bậy bạ hết sức, trai lạ nào cơ? Đây là em của anh Thành, mới cùng Khương Thành từ nước ngoài trở về.”
Anh Thành? Khương Thành!
Mười mấy năm trước trong chương trình tuyển chọn, anh tôi và Khương Thành là một CP được toàn mạng công nhận.
Tôi che miệng: “Hai người… Nối lại tình xưa?”
Cố Nhất nhíu mày: “Nối lại cái gì? Tình anh em hữu nghị của bọn anh chưa bao giờ chấm dứt.”
Tôi vừa định nói chuyện thì bóng ma từ trong phòng ngủ bước ra.
Tôi và Cố Nhất đồng thời im lặng, nhìn về phía bóng ma.
Chiếc áo phông trắng đơn giản kết hợp với quần tây đen tôn lên vóc dáng của chàng trai.
Dáng người cao gầy, vai rộng eo hẹp, nhìn qua chắc cao tầm 1m85.
Trách không được, trong bóng đêm to thành một cục thù lù như vậy.
Làn da của anh ta thật sự rất trắng, đồng tử đen như mực, nhưng vẫn sáng.
Đôi mắt mang đến cho người ta cảm giác biếng nhác, lạnh lùng và thờ ơ khi nhìn vào.
Giống như ngủ không đủ.
Sống mũi cao, môi mỏng hồng hào, khóe môi nhếch lên một dường cong mờ.
……Tên lưu manh này cũng đẹp trai quá mức cho phép rồi đó!