Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi không có việc làm, Giang Hàn Thanh sẽ qua đó để đi theo Chu Cẩn, đôi khi lái xe, cũng có đôi lúc chỉ dõi bước phía sau cô.
Khi đó, Chu Cẩn đã cắt tóc ngắn và được chuyển đến đội trọng án, là học trò của đội trưởng Đàm Sử Minh.
Từ nhà của cô và Tưởng Thành đến đội trọng án phải đi bằng xe buýt số 116 và mất 40 phút.
Trước khi đi làm vào sáng sớm, cô sẽ mua sữa đậu nành và bánh bao hấp ở một quán ăn sáng gần nhà. Giang Hàn Thanh cũng đã ăn thử, mùi vị không ngon lắm, cũng không sạch sẽ, nhưng vì là món Chu Cẩn thích nên anh đã ăn rất nhiều lần.
Cô theo Đàm Sử Minh xuống hiện trường, ban đầu cô đã nôn khi nhìn thấy thi thể, phải mất nửa năm sau tình trạng đó mới chuyển biến tốt hơn.
Cô làm việc chăm chỉ, để điều tra các vụ án, cô thường chạy khắp nơi, đôi khi bận rộn đến nỗi cả ngày không uống được một ngụm nước nào. Khi thu xếp xong xuôi công việc trở về đội trọng án thì thường là rất muộn rồi, nếu kịp bắt chuyến xe cuối cùng thì cô sẽ về nhà, còn nếu không kịp thì cô sẽ ngủ lại trong phòng chờ.
Cuộc sống của cô rất đơn điệu, không phải làm việc, thì là nghỉ ngơi, thời gian nghỉ rất ít, có lẽ là bởi vì vụ án của Chu Xuyên vẫn chưa được giải quyết cho nên cô cảm thấy việc mình chợp mắt một chút đều là một loại tội lỗi.
Lần Giang Hàn Thanh gần Chu Cẩn nhất là trên chuyến xe buýt đó vào một tối muộn sau khi Chu Cẩn tan làm.
Cô ngồi bên cửa sổ xe.
Giang Hàn Thanh đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, vành mũ được ép rất thấp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, âm thầm bảo vệ cô từ phía sau.
Sau khi đi qua hai trạm, Chu Cẩn đã gật gù buồn ngủ. Khi cả người bỗng chìm vào giấc ngủ, cơ thể cô từ từ trượt sang một bên, ngay lúc cô suýt ngã xuống, Giang Hàn Thanh gần như vô thức dùng mu bàn tay đỡ lấy đầu cô.
Chu Cẩn không tỉnh lại, anh không thể rút tay lại, cảm giác va chạm khẽ lướt qua trên mu bàn tay khiến tim anh đập nhanh, anh biết mình không nên tiến gần hơn nữa, nhưng du͙ƈ vọиɠ và niềm khát khao không đáy của anh đang kêu gào một cách điên cuồng.
Giang Hàn Thanh đắn đo suy tính, chỉ một lần này thôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, để Chu Cẩn tựa vào vai anh.
Giang Hàn Thanh căng thẳng đến mức toàn thân cứng ngắc, nhưng lúc đó Chu Cẩn đang dựa vào anh mà say giấc nồng, tiếng thở đều phập phồng, xe buýt chạy êm ru trên đường, thỉnh thoảng khẽ lắc lư nhẹ, bên ngoài cửa kính xe là màn đêm tĩnh lặng, còn có những ánh đèn sáng như những vì sao…
Thời gian cứ lặng lẽ như ngừng trôi, anh có được một cảm giác an lòng mà trước nay chưa từng có.
Sắc trời đêm hôm đó rất đẹp, Chu Cẩn ở bên cạnh anh, anh nhìn cảnh phố phường lướt qua ô cửa kính, ngay cả gió cũng êm đềm và nhẹ nhàng.
Trước khi rời đi, Giang Hàn Thanh còn nói với cô bằng một giọng nói rất rất nhỏ, “Chu Cẩn, ngày mai gặp lại.”
Chỉ một lần này, vậy thôi là đủ.
Giang Hàn Thanh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm xáo trộn cuộc sống yên bình của cô, điều anh muốn là nhìn Chu Cẩn mạnh dạn bước đi dưới ánh nắng mặt trời, cho đến cuối cùng, anh nguyện làm cái bóng dưới chân cô.
Bóng có thể vô hình, nhưng sẽ luôn tồn tại.
Chu Cẩn nghe anh nói vậy, im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh đi theo em ba năm chỉ vì một chiếc đồng hồ bỏ túi không biết đã làm mất ở đâu?”
“Phải.” Giang Hàn Thanh nói đến đây, cũng không ngại thừa nhận, “Chiếc đồng hồ bỏ túi đó là của anh hai Chu Xuyên của em.”
Chu Cẩn khẽ nhíu mày, nhớ lại Chu Xuyên hình như thật sự có một chiếc đồng hồ bỏ túi, là phần thưởng và cũng là danh dự của anh ấy, Chu Xuyên không dùng những thứ tao nhã như vậy, nhưng cô rất thích.
Ban đầu Chu Xuyên nói muốn tặng nó cho cô, nhưng khi cô hỏi xin thì Chu Xuyên đã nói một cách thần thần bí bí rằng anh đã tặng chiếc đồng hồ đó cho một người khác cần nó hơn.
Cô không ngờ người này lại là Giang Hàn Thanh.
Chu Cẩn càng nghe, lòng càng nặng trĩu, cô nhớ đến những khoảng ký ức mơ hồ cùng với Giang Hàn Thanh khi còn bé, rồi lại nghĩ đến đủ thứ chuyện sau khi kết hôn…
Đột nhiên Chu Cẩn thở hắt ra một hơi, như để giải tỏa một loại cảm giác nặng nề nào đó. Cô nhắm mắt lại, đưa tay lên bóp trán, nhỏ giọng nói: “Sao lại có người như anh được nhỉ?”
Giang Hàn Thanh không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, không thể nắm bắt chính xác cảm xúc thực sự của cô, cho rằng cô khó mà chấp nhận được.
Anh nói xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Chu Cẩn cười khổ, “Xin lỗi? Hình như anh lúc nào cũng chỉ biết nói câu này với em.”
Sự căm ghét bản thân của Giang Hàn Thanh âm thầm lên men, anh nói, “Ngày hôm đó em không nên tới buổi hẹn hò, không nên bước vào nhà hàng đó, càng không nên đáp lại lời cầu hôn của anh…”
Có một sự cố chấp thấp hèn trong tính cách của anh, cố chấp đến mức anh chỉ cần có Chu Cẩn.
Trước đây anh cho rằng bản thân chỉ cần có thể nhìn cô từ xa là đủ rồi, nhưng một khi thực sự có cơ hội có được cô, sự ngoan cố đó sẽ biến thành sự chiếm hữu vô tận.
Giang Hàn Thanh biết anh sẽ ghen, nhưng anh nghĩ mình có thể kiểm soát tốt cơn ghen này, sẽ không bao giờ vượt quá tình yêu.
Anh cho rằng mình có thể lơ đi Tưởng Thành, làm ngơ trước những hành động thân mật của cô với những người đàn ông khác, nhưng thời gian ở bên Chu Cẩn càng lâu, anh càng khó có thể chấp nhận được.
Anh trở nên khó chịu khi người khác chạm vào một sợi tóc của cô, khó chịu khi thấy cô quan tâm đến người khác, lại khó chịu với mối quan hệ dây dưa không rõ ràng của cô với Tưởng Thành…
Anh khao khát Chu Cẩn yêu anh, chỉ yêu mình anh, tốt nhất là sâu đậm và kiên định hơn yêu Tưởng Thành.
Linh hồn anh cằn cỗi và trống rỗng, Chu Cẩn là báu vật của anh, khi hai người ở bên nhau, anh sẽ đòi hỏi ở cô không ngừng, khi không có được, anh sẽ không kiềm chế được muốn làm tổn thương cô và chiếm giữ cô.
“Anh rất đau khổ, Chu Cẩn, anh ghét dáng vẻ của anh bây giờ.”
Thân thể Giang Hàn Thanh vốn đã như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, cuối cùng cũng bị đứt đoạn sau khi nói ra lời này.
Anh vươn tay vùi đầu Chu Cẩn lên vai và ngực mình, giọng nói run rẩy lạ thường, “Đừng ở bên anh.”
Chu Cẩn giơ tay ôm lại anh, áp sát vào trong lồng ngực của anh, ủ rũ nói: “Vậy thì sau này anh cũng đừng thích em nữa.”
Trái tim Giang Hàn Thanh thoáng chốc như ngừng đập một hồi, anh mím môi, trầm giọng nói: “Được.”
Anh chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực, thả tay, muốn buông Chu Cẩn ra, cùng với cô giải quyết rõ ràng về việc phân chia tài sản sau khi ly hôn.
Nhưng Chu Cẩn cứ quấn lấy anh, cánh tay không hề buông lỏng, ngược lại càng ôm chặt hơn.
“Chu Cẩn?”
Cổ và vai anh bất chợt có chút ẩm ướt ấm nóng, khiến anh giật mình.
Chu Cẩn đang khóc?
“Đổi lại để em thích anh là được rồi.”
“…”
Chu Cẩn cắn răng run rẩy nói: “Em sẽ thích anh, thích cho tới khi anh không ghét bỏ chính mình nữa… Giang Hàn Thanh… Làm sao lại có một người như anh được chứ! Làm sao có thể?”
Cô siết chặt chiếc áo bệnh nhân trên người anh, nhắm mắt lệ ướt đẫm mi.
Năm năm trước, cô phải đối mặt với cái chết của Chu Xuyên, sự phản bội của Tưởng Thành, cô còn không biết mình nên sống tiếp như thế nào, những ngày tháng đó trái tim cô dường như đã bị khoét đi một mảng rất lớn, giống như một cái miệng hố, quay đầu nhìn lại chỉ thêm ớn lạnh.
Nhưng khi cô biết, biết rằng trong khoảng thời gian cô một mình đơn độc trong rừng thép băng giá đó, chỉ có thể dốc sức làm việc không ngừng để làm tê liệt đi nỗi đau mất mát đó, hóa ra còn có Giang Hàn Thanh luôn ở bên cô, bảo vệ cô…
Hố sâu rỗng huếch thoáng chốc được lấp đầy bởi sự ấm áp.
Hai mắt Chu Cẩn cay xè.
Hóa ra cô vẫn còn được yêu thương, được ưu ái đến vậy…